Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 462: Anh Ta Đau Buồn 4




"Y Y"

"....."

"Chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được không?"

"Thời gian không có cách nào quay ngược lại."

"Anh yêu em, là có thể."

Tiêu Lạc nỉ non, anh ta bước từng bước đến gần Ngũ Y Y.

"Anh nhớ em, Y Y, nhớ đôi môi em, nhớ nụ hôn của em, nhớ cái ôm ấm áp của em, nhớ tất cả về em...Y Y.....?"

Khi bờ môi của anh sắp chạm vào môi Ngũ Y Y, cô xoay mặt, né qua một bên: "Đừng như vậy, Tiêu Lạc. Anh còn như vậy, tôi chỉ có thể đem anh ra ngoài."

Tiêu Lạc khẽ động tay anh ta, nhịn không được than nhẹ: "A, đau quá."

Ngũ Y Y sợ tới mức xem xét tay anh ta.

Tiêu Lạc thừa cơ hôn vào mặt cô.

Ngũ Y Y như bị điện giật, bỗng chốc giật bắn người, gương mặt đỏ bừng: "Anh, anh vẫn nên đi thôi."

Tiêu Lạc chần chờ một lát, gật gật đầu: "Tốt lắm. Ngày mai anh lại đến thăm em."

"Ngày mai anh đừng đến nữa." Ngũ Y Y sợ hãi kêu lên.

Tiêu Lạc nở nụ cười: "Ngày mai em sẽ nhận được tin anh và Ngũ Nhân Ái giải trừ hôn ước."

"A! Không cần đâu! Tiêu Lạc, anh đừng làm như vậy!" Ngũ Y Y cũng không biết vì sao lại sốt ruột như vậy, bắt lấy tay áo Tiêu Lạc, Tiêu Lạc chậm rãi xoay người nhìn Ngũ Y Y.

"Vì sao cản trở anh khôi phục tự do?"

"Đừng như vậy, Tiêu Lạc, anh làm như vậy, sẽ làm Ngũ đại con nhóc rất khó coi. Mặt mũi của cô ta đều mất sạch rồi."

Tiêu Lạc cười khổ: "Ngũ Nhân Ái khi dễ em như vậy, cả ngày nói những lời khó nghe với em, bây giờ em còn quan tâm cô ta sao?"

"Không phải quan tâm." Ngũ Y Y cúi đầu: "Chỉ là cảm thấy một cô gái gặp phải cảnh đó sẽ bất lực."

Tiêu Lạc nhìn chỗ khác, hít một hơi nói: "Bây giờ anh càng bất lực! Y Y, em không thương tiếc đẩy anh cho cô gái khác, anh thật đáng thương. Em rộng lượng như vậy khiến lòng anh tan nát."

Ách....Ngũ Y Y ngớ ra.

Tiêu Lạc bước đi cũng không quay đầu lại.

Thật lâu sau, Ngũ Y Y ngồi phịch xuống ghế sô pha, chán nản cào tóc: "A a a a, sao tất cả đều lộn xộn như vậy! Đây đến cùng là làm sao? Phiền chết rồi!"

Không thể không thừa nhận, Tiêu Lạc xuất hiện quấy rầy suy nghĩ của cô.

Cô chán ghét loại tâm tình này, cô chán ghét cô sẽ đau lòng cho Tiêu Lạc.

Ngũ Nhân Ái ở trong phòng bệnh nhìn đồng hồ rồi thở dài.

"Chị cả, rốt cuộc anh rể có đến đón chị không? Đây đã hơn chín giờ rồi, không phải đã nói bảy giờ xuất viện sao?"

Ngũ Nhân Tâm nhàm chán nghịch tóc, nói dò xét Ngũ Nhân Ái.

"Anh ấy nói anh ấy sẽ đến đón chị, cũng không nói mấy giờ, ai biết bây giờ còn chưa đến?"

"Vậy chị gọi điện thoại cho anh ấy đi, rốt cuộc sao lại thế này, chúng ta đầu ngây ngốc chờ mấy tiếng, thật là."

"Em câm miệng cho chị, em ồn ào muốn chết." Ngũ Nhân Ái chán nản quát Ngũ Nhân Tâm, Ngũ Nhân Tâm méo miệng, không dám lên tiếng nữa.

Ngũ Nhân Ái yếu ớt nói: "Chị gọi rất nhiều cuộc cho anh ấy, anh ấy không nghe máy."

"Hả? Không tiếp?" Ngũ Nhân Tâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Nhân Lệ luôn không nói gì, hiện tại cũng giật mình một chút.

Cuối cùng Ngũ Nhân Ái nhìn bóng đêm bên ngoài, thở dài: "Thôi, không đợi anh ấy nữa, có lẽ anh ấy có chuyện gì quan trọng. Chúng ta đi thôi."

Ngũ Nhân Ái đi ra ngoài, Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ xách đồ đi theo.

"Chính là có chuyện gì quan trọng, dù sao cũng nên gọi một cú điện thoại đến chứ, làm cho người ta ngây ngốc chờ đợi, tính là chuyện gì!"

Ngũ Nhân Tâm bất mãn lầm bầm, Ngũ Nhân Lệ nhanh chóng kéo tay áo Ngũ Nhân Tâm, ý bảo cô ta đừng nói nữa.