Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 333: Hai người đàn ông tranh giành 10




Hoắc Phi Đoạt dùng khăn ướt thấm môi cho cô, dùng khăn lạnh lau mặt cho cô.

"Chuyện Ngũ Y Y cùng đàn ông khác đã là ván đã đóng thuyền rồi. Thạch Ưng, chúng ta có nên uống mừng thắng lợi không đây?"

Thạch Ưng yếu ớt nhìn Phúc Hi, trên mặt lộ ra sự si mê.

Ngũ Y Y bên cạnh Hoắc Phi Đoạt vẫn quấn lấy hắn, lần mò hắn, trong mắt phát ra tia đói khát hoang dã khiến Hoắc Phi Đoạt sợ hãi.

Dọc đường đi đều phải dỗ dành nha đầu này, đến biệt thự Vọng Hải, quần của Hoắc Phi Đoạt đã dựng lều, phía dưới trướng căng.

Muốn điên rồi!

Lại bị nha đầu kia quấn quít, hắn thật sự không thể nghiêm túc nữa.

"Hoắc tiên sinh, bác sĩ Trần vừa mới đến, đang chờ tại phòng khách."

Lão quản gia ra đón, báo cáo với Hoắc Phi Đoạt.

"Được." Hoắc Phi Đoạt đáp ngắn gọn, ôm Ngũ Y Y vào trong nhà.

Bác sĩ Trần vừa thấy Hoắc Phi Đoạt đi vào, lập tức đứng lên: "Hoắc tổng! Vị nào là bệnh nhân?"

"Bác sĩ Trần, lên lầu rồi nói."

Hoắc Phi Đoạt không dừng lại chút nào, ôm Ngũ Y Y lên lầu, vào phòng ngủ của hắn.

A Trung và bác sĩ Trần nhanh chóng lên lầu.

Hoắc Phi Đoạt giữ tay Ngũ Y Y, không cho cô lộn xộn.

Bác sĩ Trần tiến hành kiểm tra cho Ngũ Y Y.

Kiểm tra xong, bác sĩ Trần nhăn mày lại.

Hoắc Phi Đoạt lường trước được tình huống không tốt, lo lắng hỏi: "Như thế nào?"

"Như cậu dự đoán, cô ấy bị tiêm rất nhiều thuốc kích dục, là một loại thuốc vừa được nghiên cứu phát triển ở nước ngoài."

"Thuốc đó có thể giải không? Bây giờ cô ấy rất khổ sở."

"Tôi chỉ có thể tiêm cho cô ấy chút thuốc hoãn lại thôi, vẫn không thể giải hoàn toàn được, dù sao cũng là loại thuốc mới ra, chúng tôi cũng không có cách nào. Thật sự xấu hổ, Hoắc tổng."

Hoắc Phi Đoạt đi qua đi lại, quay đầu lại nhìn bác sĩ Trần: "Vậy chúng ta phải làm sao?"

Bác sĩ Trần thở dài: "Có lẽ vẫn phải thỏa mãn nhu cầu của cô ấy, giảm bớt tác dụng của thuốc, mặt khác, cậu có thể sử dụng vật lý trị liệu ở bên ngoài, cũng có thể có chút hiệu quả nhưng hiệu quả không quá lớn. Theo tôi đoán, mặc dù tiêm thuốc nhưng nhu cầu của cô ấy có thể rất lớn. Nếu không đủ sức thỏa mãn cô ấy, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng. Cái này, chắc Hoắc tổng cũng hiểu."

Hoắc Phi Đoạt gật đầu: "Được rồi, ông mau đi tiêm cho cô ấy đi, có thể giảm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."

Bác sĩ Trần gật đầu đi vào, tiêm cho Ngũ Y Y.

Một tay Hoắc Phi Đoạt đánh vào vách tường: "Chết tiệt! Đúng là tên khốn nạn! Nếu để tôi bắt được, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!"

Thật sự không muốn phát sinh quan hệ với cô trong tình huống không rõ ràng, nhưng bây giờ...

Làm sao đây?

Bác sĩ Trần làm xong công việc của mình liền cáo từ rời khỏi.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, thở dài nhìn Ngũ Y Y đang mơ màng.

Đi qua ngồi trên mép giường, thương tiếc vuốt ve mấy sợi tóc của cô.

"Đừng có chuyện gì, nếu không nghe lời của tôi, tôi sẽ không tha cho em đâu, hiểu chưa nha đầu?"

Hoắc Phi Đoạt thấp giọng nỉ non, cúi đầu hôn lên trán Ngũ Y Y.

Tiêm xong, Ngũ Y Y ngủ mê mệt, chỉ là bởi vì tác dụng của loại thuốc kia trong cơ thể, cứ một lúc người cô lại run lên.

Hoắc Phi Đoạt nắm tay cô thật chặt, vỗ về cô: "Không sao đâu, có tôi ở đây, tôi ở bên cạnh em. Tôi ở đây."