Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 312: Tôi và hắn ai tốt hơn 9




"Đương nhiên, làm việc không tốt, chính là muôn cắt tiền lương."

Ngũ Y Y thở dài, "Đêm nay tôi sẽ qua đó đi."

"Hả. . . ? Không phải là em không muôn bị bóc lột sức lao động sao?"

Ngũ Y Y cọ giầy, "Tôi không muốn trở về cái nhà kia. . . .Lại càng không muốn nhìn thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ. Tôi sợ phải chịu kích thích."

Mấy chữ cuối cùng, làm cho trái tim của Hoắc Phi Đoạt, đột nhiên tê rần.

"ĐƯợc, vậy thì đi qua đi. Nếu buổi chiều tôi có chuyện không thể đi qua đón em, tôi sẽ gọi A Trung đến đón em."

"Ừm." Ngũ Y Y gật gật đầu.

Hoắc Phi Đoạt nhìn bóng dáng Ngũ Y Y đi vào bên trong, yên lặng như thế, cô đơn như thế, hắn lại không nhịn được chua xót.

Tiêu Lạc, tới cùng cậu muốn làm cái gì!

Tại sao cậu lại muốn cho Ngũ Y Y đau khổ như vậy!

Hoắc Phi Đoạt lên xe, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bức người.

"Đi tìm Tiêu Lạc!"

"Dạ. . . .hả? Đi tới chỗ nào vậy lão đại?"

A Trung còn tưởng hắn nghe lầm rồi.

"Đi tìm Tiêu Lạc!"

"A. . ., dạ!"

A Trung nhìn sắc mặt của Hoắc Phi Đoạt ừ kính chiếu hậu, âm thầm lè lưỡi.

Lão đại tức giận rồi. . . .

Tiêu Lạc đang bận rộn xử lý một đống lớn tài liệu, Hoắc Phi Đoạt cứ như vậy đẩy cửa mà vào.

Một nam nhân viên đuối theo ở phía sau, khó xử nói, "Thực xin lỗi, ngài không thể đi vào. . . "

Tiêu Lạc nhìn Hoắc Phi Đoạt ngọc thụ lâm phong, khoát tay với tên thư kí, "Cậu đi ra ngoài đi."

Hoắc Phi Đoạt vẫy tay một cái, một đám bảo vệ đi theo A Trung vào, tất vả đều đii ra ngoài.

"Phi Đoạt, sao cậu lại rảnh rỗi mà đến chỗ tôi vậy?"

Tiêu Lạc có vẻ ó chút mệt mỏi.

Hoắc Phi Đoạt không mời mà tự ngồi xuống, gác nhân lên bắt chéo, động tác này của hắn lại mang dáng vẻ tao nhã lười biếng như thế.

Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng cười, "Tiêu Lạc, cậu rất có bản lĩnh, có thể cướp đi trái tim nhỏ của Ngũ Y Y, cậu là muốn khiêu chiến với tôi sao? Cậu đã hứa hẹn tình cảm với cô ấy, vậy tại sao còn muốn nuốt lời? Vì sao lại muốn đính hôn với đại tiểu thu của Ngũ gia?"

Tiêu Lạc nghiêm mặt lại, cũng không khách khí, thân thể dựa vào ghế giám đốc, nói, "Hoắc tổng, anh với còn là bạn bè sao? Còn lài bạn học sao?"

Con người của Hoắc Phi Đoạt híp lại, "Từ lúc cậu chuẩn bị cướp đi người phụ nữ của tôi, cậu nên biết, giữa chúng ta chỉ còn quan hệ đối địch."

"Tốt lắm, anh với tôi đã là quan hệ đối địch, tôi từ bỏ Ngũ Y Y, anh không phải nên cảm ơn tôi sao? Anh lấy tư cách gì chạy đến nơi này của tôi chất vấn tôi?"

Hoắc Phi Đoạt nhìn về phia Tiêu Lạc, "Cậu không nên lại chọc đến cô bé kia nữa, rồi lại vứt bỏ cô ấy."

"Vậy ý của Hoắc tổng chính là. . . . Tôi nên ở cùng một chỗ với Ngũ Y Y, đính hôn rồi kết hôn? Như vậy anh sẽ vui vẻ hả?"

Hoắc Phi Đoạt thở hồn hển đứng lên, lạnh lùng nói, "Tôi chỉ muốn cảnh cáo cậu, về sau không thể lại trêu chọc cô ấy, cậu đã mất quyền cạnh tranh với tôi rồi."

Nói xong, Hoắc Phi Đoạt đi ra ngoài cửa.

Tiêu Lạc cười gằn, sâu xa nói với bóng dáng của Hoắc Phi Đoạt, "Mặc dù tôi lại ruồng bỏ cô ấy, cô ấy vẫn chỉ thích một mình tôi, vậy không phải anh vô cùng đáng thương sao?"

Bước chân của Hoắc Phi Đoạt ngừng lại một chút, không có xoay người lại, dừng lại hai giây, sau đó kiên nghị rời đi.

Cửa văn phòng đóng lại thật mạnh, Tiêu Lạc ngẩn người, sau đó phiền não đứng lên, đi về phía cửa sổ, ra sức vò rồi tóc.

"Tại sao lại phiền như vậy! Phiền muốn chết!"

Một tay hắn nện thật mạnh trên cửa thủy tinh.

Ngũ Y Y mơ mơ màng màng học xong một tiết học, cũng không có nghe được cái gì.

Trong lúc đó, Tiêu Lạc gửi tới một tin nhắn.

"Y Y, có rảnh chúng ta hãy nói chuyện một chút, giữa chúng ta có hiểu lầm."