Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 307: Tôi Và Hắn Ai Tốt Hơn 4




Đang muốn gõ cửa, lại thấy cửa đang khép hờ, bên trong còn có người đang nói chuyện.

Ai đang nói chuyện với Tiêu Lạc sao?

Ngũ Y Y tò mò áp tai sát vào cánh cửa, ghé vào bên cạnh khe cửa nghe.

Là ba ba nói chuyện với Tiêu Lạc!

“Tiêu Lạc à, tôi rất yên tâm về cậu, sự sống của công ty tôi cũng chuẩn bị giao cho cậu. Về chuyện đính hôn của cậu và Nhân Ái, cũng là do chị cậu nói. Tôi cũng hiểu được, càng thân thì càng tốt, sau khi cậu và Nhân Ái ở cùng một chỗ, công ty đều nằm trong tay người một nhà của chúng ta, cái này rất yên tâm rồi. Nhân Ái rất hợp ý với cậu, nó vụng trộm nói với tôi, nó rất thích cậu. Tôi muốn biết, ý cậu thế nào?”

Ngũ Y Y nghe đến đó, hô hấp ngày càng nhẹ.

Cô căng thẳng đến hai lòng bàn tay đều chảy mồ hôi lạnh.

Tiêu Lạc, đừng đồng ý với ba ba!

Chần chờ một lát, lại nghe Tiêu Lạc thở dài: “Em nghe theo ý của anh rể và chị, đối với Nhân Ái…….Em sẽ cố gắng quan tâm cô ấy, anh rể yên tâm.”

“Ha ha ha, vậy là tốt rồi, nghe cậu nhận lời, tôi yên tâm rồi. Ha ha ha.”

Ngũ Y Y mở to hai mắt, cả người đứng chôn chân ở đó.

Tiêu Lạc nói gì?

Hắn đồng ý?

Hắn cứ đồng ý chuyện đính hôn cùng với Ngũ Nhân Ái!

Ngũ Y Y hốt hoảng trở lại phòng, cả người đều mất đi huyết sắc, nằm dài trên sàn nhà thở dốc.

Ánh mắt cô nhìn thẳng lên trần nhà.

Trong đầu vẫn tua đi tua lại giọng nói của Tiêu Lạc.

Em nghe theo ý của anh rể và chị…………

Đối với Nhân Ái, em sẽ cố gắng quan tâm cô ấy………

Tiêu Lạc! Tại sao anh lại đồng ý chuyện đính hôn này?

Không phải anh đã nói anh thích em sao?

Sự yêu thích của anh, không thể vượt qua lần trãi nghiệm này sao?

Thật là buồn cười! Thật là buồn cười chết mất!

Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.

Ngũ Y Y vẫn nằm trên sàn nhà, hai mắt mở to, không nói một tiếng nào.

“Y Y! Có ở bên trong không?”

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tiêu Lạc.

Ngũ Y Y nhắm mắt lại, giả vờ câm điếc.

Cửa từ từ mở ra. Tiêu Lạc đi vào, mượn ánh trăng, nhìn thấy Ngũ Y Y đang nằm trên sàn nhà.

Hắn hoảng sợ: “Ai da, Y Y, sao em lại nằm trên sàn nhà, trời thật lạnh, rất dễ bị cảm, mau đứng lên. Đứa ngốc!”

Tiêu Lạc nhanh chóng đi qua nâng Ngũ Y Y dậy, đưa Ngũ Y Y ngồi lên ghế.

Tiêu Lạc nhìn mặt Ngũ Y Y, cô không liếc mắt nhìn hắn một cái, thất thần nhìn vào một chỗ.

“Làm sao vậy Y Y? Sao em lại không nói lời nào? Có phải đã gặp chuyện gì không vui rồi không? Nói cho anh biết, anh sẽ giúp em.”

Tiêu Lạc có thói quen vuốt mái tóc Ngũ Y Y, bị cô hung hăng hất tay ra.

“Y Y…………” Tiêu Lạc ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.

Ngũ Y Y quay đầu nhìn Tiêu Lạc, sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Cảm ơn anh, sau này không cần anh giúp đỡ tôi. Mời anh đi ra ngoài.”

“Y Y! Em làm sao vậy? Anh làm sai cái gì sao?”

“Nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi bảo anh đi ra ngoài! Ra ngoài!”

Ngũ Y Y đột nhiên nổi cáu, trừng to hai mắt, chỉ vào cửa phòng.

Tiêu Lạc nín thở, im lặng nhìn Ngũ Y Y, thở dài, đi ra cửa, sâu xa nói: “Chờ tâm tình em tốt một chút chúng ta sẽ bàn lại.”

Ngũ Y Y cao giọng nói: “Không nói chuyện! Giữa chúng ta không có gì để nói, nhàm chán!”

Tiêu Lạc ra đến cửa, xoay người lại nhìn Ngũ Y Y, thấy cô mở to hai mắt, trong đó lóe lên tia thù hận, hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, liền đi ra ngoài.