Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 298: Chào cô bé ngốc 5




Ngũ Nhân Ái cố ý để cho Ngũ Y Y nhìn thấy mình, cô ta cười thản nhiên, nói với Ngũ Y Y, "Thân thể của Y Y vẫn tốt lắm, em mới không khỏe, không có được sự khỏe mạnh của nó."

Đối với con gái, lại dùng từ "Khỏe mạnh" để miêu tả, Ngũ Nhân Ái chắc là cố ý rồi?

Ngũ Y Y lười phản ứng với Ngũ Nhân Ái, trợn trừng đôi mắt, quay mặt đi, "Đúng là tiểu thư lắm bệnh mà. . ."

Rồi huýt sáo một cái, cưỡi xe đạp đi.

Tiêu Lạc sợ Ngũ Y Y suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích với cô, "Hôm nay Nhân Ái có chút không thoải mái, anh đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút."

Tiêu Lạc nhìn chằm chằm Ngũ Y Y ở phía trước, Ngũ Y Y liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói, "Em cũng không phải bác sĩ, không cần nói với em."

Tiêu Lạc bất đắc dĩ, đành phải chậm chạp tăng tốc, lái ô tô đi.

Ngũ Nhân Ái nhìn về phía sau, thấy được bóng dáng nho nhỏ của Ngũ Y Y, lại nhìn Tiêu Lạc ở trước mặt, nói, "Lạc, anh không vui à?"

"Không có." Tiêu Lạc nghiêm mặt lạnh lùng.

"Lạc à, chuyện này, sớm muộn gì tất cả mọi người đều sẽ biết, không phải sao?"

Tiêu Lạc híp mắt, không trả lời, chỉ đột nhiên tăng tốc xe nhanh hơn rất nhiều.

Ngũ Y Y đạp xe một lúc, thì nhìn thấy mấy chiếc xe hơi đậu ở phía trước, được che kín bởi bụi cây.

Ánh mắt cô nhạy bén đã sớm nhận ra đó là xe của Hoắc Phi Đoạt.

Quả nhiên, lúc cô đạp xe đến gần, cửa xe mở ra, Hoắc Phi Đoạt bước ra từ trong xe.

Chân dài, âu phục ngắn gọn, còn thắt caravat. Hôm nay Hoắc Phi Đoạt thật đẹp trai đó!

Dĩ nhiên, từ trước tới nay, Hoắc Phi Đoạt vẫn rất đẹp.

"Này! Phi Đoạt? Tại sao anh lại đến đây thế?"

Ngũ Y Y nhanh chóng nhảy xuống xe.

Ý cười, từ trong ánh mắt tràn ra ngoài.

Kỳ thật, cô vẫn luôn muốn hỏi hắn, lời nói của hắn tối qua là có ý gì, chỉ là không dám.

Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, "Không phải tối hôm qua đã nói rồi sao, tôi tới đón em."

"Hả. . ., tôi nghĩ anh nói là đến cổng trường đón tôi!"

"Ừm, ra ngoài hơi sớm, còn nhiều thời gian, thì lái tới chỗ này. Lên xe đi."

Có tên đàn em đi xuống, mang xe đạp của ngũ Y Y để lên trên xe.

Ngũ Y Y ngồi trong xe của Hoắc Phi Đoạt, cảm thấy đó là điều tất nhiên, vô cùng tự nhiên.

Hoắc Phi Đoạt hỏi cô, "Ăn cơm chưa?"

Ngũ Y Y tùy tiện nói, "Dĩ nhiên là chưa ăn rồi! Anh mời tôi ăn sáng đi!"

"Được."

Một bàn tay của Hoắc Phi Đoạt đột nhiên chạm vào khuôn mặt của Ngũ Y Y, dọa cô nhảy dựng.

"Mặt lạnh như vậy, hay là sau này mỗi ngày tôi đều tới đón em đến trường, em sẽ không cần đạp xe đạp nữa."

Ngũ Y Y sửng sốt.

Sao Hoắc lão đại và Tiêu Lạc nói giống nhau như vậy?

"Không cần đâu, sao có thể lúc nào cũng làm phiền anh? Hơn nữa, tôi đạp xe đạp là để rèn luyện thân thể, không rèn luyện thân thể, tôi làm sao có thể làm việc được cho anh, đúng không?"

Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra: kỳ thật tôi căn bản không cần em làm việc cho tôi.

Xe hơi chạy thẳng tới một nhà hàng hạng sang.

Hoắc Phi Đoạt dẫn Ngũ Y Y đi vào, cô cảm thán, "Người ở đây thực ít ỏi mà, chỉ có hai người chúng ta. Không biết trình độ nấu ăn thế nào, sẽ không có đồ ăn không ngon chứ?"

Hoắc Phi ĐOạt thiếu chút nữa cười thành tiếng, "Yên tâm đi, sẽ không."

Ngũ Y Y nhe răng cười, "Nếu dám cho anh ăn đồ không tốt, anh sẽ ra lệnh dùng gậy đánh bọn họ!"

Hoắc Phi Đoạt cười sủng nịnh, "Được rồi, tất cả đều nghe theo em."

Ngũ Y Y đột nhiên nghĩ ra, hỏi, "Đúng rồi, cái tên hình xăm hôm qua thế nào rồi?"

Hoắc Phi Đoạt thầm giật mình trong lòng, trên mặt lại bình thản giống như thường này, không quan trọng nói, "Còn có thể như thế nào? Đánh cũng đã đánh, cùng lắm sau đó dạy dỗ hắn một trận, rồi lại thả hắn đi."