Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 269: Định Tội Danh Thật Sự 6




"A. . . ? Anh đi đâu vậy? Tại sao lại không ăn?" Ngũ Y Y ngạc nhiên hỏi.

"Nhận cuộc điện thoại, về chuyện công việc."

Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng giải thích, đi ra ngoài cửa.

Hắn cũng không biết, vì sao mình lại muốn giải thích với Ngũ Y Y, mà còn dùng lời nói dối.

"A lô?" Hoắc Phi Đoạt nhận điện thoại.

Giọng nói không vui của Phúc Hi lập tức tràn qua, "Anh vẫn còn biết nghe điện thoại sao? Anh đi đâu, vì sao lúc nãy không nhận điện thoại của em? Anh đi đâu hả?"

Hoắc Phi Đoạt phiền não đưa điện thoại ra xa một chút, đợi cho Phúc Hi gào xong rồi, hắn mới nhạt nhẽo nói, "Anh có việc bên ngoài, ở bên ngoài làm việc, em có việc sao?"

"Tại sao anh không trả lời vấn đề của em trước?" Phúc Hi vẫn gây sự.

"Vừa rồi em hỏi vài cái vấn đề, không biết muốn anh trả lời vấn đề nào?"

Phúc Hi chu miệng lên, chớp chớp mắt, nhụt chí nói, "Anh Phi Đoạt, em tới công ty của anh đưa cơm cho anh, kết quả lại không nhìn thấy anh, gọi điện thoại cho anh thì anh còn không nhận, bây giờ anh đang ở đâu, em qua đó tìm anh!"

"Nơi này rất xa, mà anh còn bận làm việc, buổi chiều còn rất nhiều chuyện bận rộn, em tới làm gì?"

"Không phải là em nấu canh cho anh sao?"

"Lúc đầu anh muốn nói cho em, em không cần lại tiếp tục nấu canh cho anh uống, bản thân anh phối hợp thức ăn dinh dưỡng đều rất tốt, không cần thiết phải ăn canh."

Phúc Hi cắn môi, tủi thân nói, "Vậy nước canh hôm nay không phải là uổng phí hay sao?"

"Em có thể uống mà."

"Em uống thì có ích lợi gì chứ!"

Cô là phụ nữ, cô lại không cần bổ thận tráng dương.

"Được rồi, Phúc Hi, không nên nói nữa, để cho người nhanh đưa em trở về, nếu thật là nhàm chán, em hãy đi dạo phố. Nếu như em ở trong nước luôn quấy rối công việc của anh như vậy, anh chỉ có thể bảo sự phụ đưa em về Mĩ thôi." Hoắc Phi Đoạt không kiên nhẫn sử dụng sát chiêu.

"Không muốn đâu! Em không muốn trở về! Em muốn ở trong này cùng anh ở một chỗ!"

"Ừ, vậy thì trước hết cứ như vậy đi, anh còn muốn tiếp tục công việc." Hoắc Phi Đoạt lưu loát ngắt điện thoại, hít sâu một hơi.

Nha đầu Phúc Hi kia, thật đúng là vấn đề thật lớn.

Nhất định phải để cho cô chấp nhận hiện thực, đó chính là, hắn tuyệt đối không phải đối tượng kết hôn của cô.

Trở lại phòng ăn, Ngũ Y Y còn đang vùi đầu ra sức ăn, Ngũ Y Y ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Phi Đoạt ngây ngô cười vài cái, "Anh cũng ăn đi, đồ ăn ngon đều bị tôi ăn sạch rồi."

"Có thể ăn thì em ăn nhiều một chút, béo một chút cũng tốt."

Lại béo, tôi cũng muốn anh.

"Cắt, bại lộ mục đích âm hiểm của anh rồi? Muốn làm cho tôi biến thành đại mập mạp, anh sẽ chê bai tôi gấp bội? Nhưng mà, hôm nay ăn cơm rất ngon, tôi tạm thời ăn nhiều một chút." Ngũ Y Y nói chuyện, vẻ mặt phong phú.

Ngôn ngữ của cô xưa nay luôn thú vị, lúc nào cũng làm cho tâm tình của Hoắc Phi Đoạt thoải mái.

Ở cùng một chỗ với Ngũ Y Y, hắn luôn trở nên cực kỳ thả lỏng, cực kỳ vui vẻ.

Ăn cơm chiều, Ngũ Y Y lại "phục vụ" Hoắc Phi Đoạt đi đánh golf.

Ngũ Y Y tự nhiên là không biết, cả tư thế cũng đều không hiểu.

Hoắc Phi Đoạt đứng ở sau lưng cô, hai cánh tay bao lấy thân thể của cô, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, dạy cho cô tư thế.

"Trọng tâm đổi tới bên này, đúng, sau đó dùng bắp tay kéo cánh tay, không được động cổ tay. . . "

Hoắc Phi Đoạt rất kiên nhẫn dạy Ngũ Y Y, Ngũ Y Y ở trong lòng hắn kì kèo mè nheo, nhưng thái độ học tập lại vô cùng chuyên tâm.

"Là như thế này sao?" Đột nhiên Ngũ Y Y quay đầu lại, môi lập tức áp vào môi của Hoắc Phi Đoạt.