Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 233: Hắn Luyến Tiếc Sao 10




Ngũ Y Y từ từ nhìn qua bên này suy nghĩ xấu xa, rồi nhìn lại vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt lúc này mới hiểu được, cô nhanh chóng cười nịt hót bắt lấy cánh tay hắn lắc qua lắc lại: “Phi Đoạt, chú để cho tên Cố háo sắc kia trở về nhanh lên một chút, để hắn đồng ý cho tôi làm phỏng vấn nha.”

Vì muốn việc cầu xin đáng thương có hiệu quả, Ngũ Y Y vẫn lắc lắc cánh tay Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt chân mày, nhìn theo tay Ngũ Y Y nắm lấy tay hắn, xoay chuyển lại đổi thành hắn nắm lấy tay cô, lúc này mới nở nụ cười hài lòng, môi mỏng hơi kéo lên một độ cong: “Những gì tôi nói em đều không nghe, tại sao vẫn hi vọng tôi giúp em?”

Ngũ Y Y vểnh cao miệng, bước theo Hoắc Phi Đoạt giải thích: “Không phải, không phải tôi không muốn nghe lời chú nói, hôm nay tôi vốn không có nằm trong những người được mời đi, mà do Tiêu Lạc dẫn tôi đi theo chơi, nhưng cuối cùng tôi không thể giữ được hắn.”

“Tiêu Lạc là cậu của em.” Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nói ra một câu.

“Hả?”

“Hắn là cậu của em. Em luôn luôn hiểu rõ điều này.”

“Tôi, tôi vẫn hiểu rõ.”

“Vậy làm sao em lại có thể không tôn trọng cậu mình, hai người ôm ôm ấp ấp liếc mắc đưa tình như vậy?”

“A, tôi không có.”

Gì mà liếc mắt đưa tình, ôm ôm ấp ấp chứ?

Hoắc Phi Đoạt đứng lại, vóc dáng cao lớn như bức tượng điêu khắc, hắn nhíu mày lại: “Không có sao?”

Ngũ Y Y nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, cố gắng nhìn vóc dáng cao lớn Hoắc Phi Đoạt nói: “Được rồi, là tôi sai rồi. Nhưng mà…….Lúc chú tức giận là bởi vì chuyện kia sao? Bởi vì tôi cùng Tiêu Lạc kia sao?”

Ngũ Y Y lộ ra nụ cười gian.

Hoắc Phi Đoạt hơi có chút hốt hoảng nhìn Ngũ Y Y, rồi quay sang chỗ khác: “Tôi sẽ tức giận vì em sao?”

Ngũ Y Y cười nhăn răng: “Nếu không tức giận, vậy chú giúp tôi đi, phỏng vấn phỏng vấn.”

Hoắc Phi Đoạt nhìn từ trên cao xuống vừa lúc có thể nhìn thấy được bầu ngực xinh đẹp trắng như tuyết của Ngũ Y Y đang lộ ra.

Một luồng khí nóng trong người hắn đang trào ra.

“Em qua đây.” còn nhiều truyện mới tại DocTruyen.Org

Hoắc Phi Đoạt kéo tay Ngũ Y Y đến hành lang.

“Này này, chậm một chút, tôi ít khi mang giày cao gót, nên không thể đi nhanh được.”

“Muốn tôi bồng em không?”

“Vậy…..hay là không cần…….”

Rất nhiều người đang mở to hai mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt không gần phụ nữ lại dẫn một cô bé rời khỏi ánh mắt mọi người.

Mọi người đều bàn tán nhộn nhịp: “Cô bé kia là ai vậy?”

Là người phụ nữ của Hoắc lão đại sao?

Nhưng tại sao lại đi chung với Tiêu tổng Tiêu Lạc chứ?

Aizz, già rồi, hoa mắt rồi.

Hoắc Phi Đoạt dắt Ngũ Y Y đến chỗ hành lang không người đi tới, nơi đây có rất nhiều căn phòng.

Có một tên tiểu tử muốn nhìn xem, liền bị hai người đàn ông mặc tây trang đeo kính đen chặn lại: “Bên kia không thể đi qua!”

Muốn đi theo sau Hoắc lão đại, nằm mơ đi.

“Này, đi đâu vậy?”. Ngũ Y Y đi theo bước chân nhanh như chớp của Hoắc Phi Đoạt, cô vừa đi vừa thở hổn hển.

Hoắc Phi Đoạt mở một cánh cửa phòng ra, nắm tay Ngũ Y Y vào, sau đó giữ chặt cô trên ván cửa.