Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 229: Hắn Luyến Tiếc Sao 6




Cố Tại Viễn di chuyển ánh mắt, ngay lập tức cười toe toét nói: “Ha ha, phải phải, nên đi dạo khắp nơi, chỗ này rất nhàm chán. Bảo bối, cùng Âu Dương tiểu thư đi dạo vài vòng đi, phía sau hoa viên này nhìn rất đẹp, có đu quay nữa. Đi thôi đi thôi.”

Âu Dương Phúc Hi bĩu cong môi: “Làm sao tôi cảm giác các người đang đuổi tôi đi vậy?”

Hoắc Phi Đoạt dùng tay vỗ vỗ sau lưng Phúc Hi nhỏ giọng vỗ về nói: “Ngoan, anh đau lòng vì em, em đi giày cao gót mà đứng một chỗ như vậy chân sắp đau rồi. Đợi lát nữa anh đi tìm em có được không?”

Phúc Hi hài lòng chớp mắt nở nụ cười tươi: “Ừ, vậy lát nữa anh nhất định phải đi tìm em nha!”

Khóe môi Hoắc Phi Đoạt cong lên trong trong ánh mắt không có một chút nhiệt độ nào: “Được, em cũng không được trốn để anh không tìm được em.”

Phúc Hi vừa nghe những lời này trong lòng liền mừng rỡ, lôi kéo bạn gái Cố Tại Viễn đi về phía sau.

Đi được vài bước Phúc Hi quay mặt lại nhìn Hoắc Phi Đoạt từ xa rồi mỉm cười hạnh phúc.

Hoắc Phi Đoạt gật đầu qua loa với Phúc Hi.

Trong ánh mắt lại tản ra khí lạnh khắp nơi, đôi môi mỏng phát ra những lời lạnh lùng: “Tại sao nha đầu kia lại đi gần Tiêu Lạc như vậy? Không sợ bị bệnh dị ứng da sao?”

Cố Tại Viễn nghi ngờ nhìn gương mặt đẹp trai của Hoắc Phi Đoạt.

Hắn nhấp một ngụm rượu, nhún nhún vai: “Không có biện pháp……người ta là người một nhà, nói đúng hơn Tiêu Lạc là cậu của Ngũ Y Y.”

“Cậu thật đáng ghét!” Hoắc Phi Đoạt nghiến răng nghiến lợi, hắn nắm quả đấm thật chặt.

Hắn nâng cằm lên, híp đôi mắt lạnh lẽo lại.

Tiêu Mai nhìn thấy Tiêu lạc và Ngũ Y Y đi đến, nhanh chóng đặt ly rượu xuống, tức giận mắng một câu: “Tên tiểu tử ngu ngốc này.”

Tuy rằng cô chưa trang điểm, trên người như tỏa ra ánh sáng vậy

“Nó cũng giống như mẹ nó đều dùng cách này để quyến rũ đàn ông.” Ngũ Nhân Ái chửi thầm, bàn tay cầm dĩa thức ăn cũng run theo.

Ngũ Nhân Tâm nheo mắt lại xem thường nói thầm: “Nhìn nó giống như con hồ ly, bày ra dáng vẻ như đứa trẻ để quyến rũ đàn ông. Hạ tiện!”

Ngũ Nhân Lệ cắn môi không nói gì.

Ngũ Nhân Tâm nhận thức được chuyện gì, ánh mắt không vui nhìn Ngũ Nhân Lệ hỏi: “Nhân Lệ, em không sao chứ? Tại sao lại không nói chuyện? Em phát bệnh sao?”

Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức vội vàng lắc đầu: “Em không sao. Em đang ăn cái này.”

Cầm miếng bánh ngọt trong tay Ngũ Nhân Tâm lên nhìn, lúc này mới che đây được sự hoảng loạn trong mắt cô.

Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều tràn đầy sự chán ghét đối với Ngũ Y Y.

Nhìn gương mặt Ngũ Nhân Ái đang vặn vẹo kia, Ngũ Y Y liền cười thầm.

Ngũ Nhân Ái này đã bốc mùi dấm chua lên rồi sao? Cho cô ta tức chết! Nhất định cho cô ta tức chết!

Cô cố ý nghiêng người rồi nhỏ giọng kêu một tiếng: “Ối!”

Cả người đều ngã vào người Tiêu Lạc, hắn nhanh chóng duỗi hai tay ra ôm chặt eo Ngũ Y Y.

“Làm sao vậy?” Tiêu Lạc cúi đầu ân cần hỏi.

Hơi thở nóng bỏng lượn lờ ngay trên đầu cô.

“A, giống như bị trẹo chân, tại em không quen mang loại giày cao gót này.”

Ngũ Y Y yểu điệu nói líu ríu: “Bàn chân hơi đau…..”

“Không có việc gì đâu, để anh đỡ em.”