Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 216: Thế Nhưng Lại Chua Xót 3




Một tên tiểu đệ run rẩy nói: “Đây là khăn lau giày của cô thư ký………….”

“A” A Trung lấy tay ném khăn mặt qua một bên, dùng sức chớp mắt vài cái, sau đó nhào lên bóp chặt cổ tên tiểu đệ, lắc qua lắc lại điên cuồng hét lên: “Tại sao cậu không nói sớm? Tên tiểu tử chết tiệt! Cố ý muốn nhìn lão tử xấu hổ mà!”

Tên tiểu tử đáng thương quơ quơ tay lên, không thể nói nên lời, đột nhiên một cô thư ký xinh đẹp đi tới tò mò hỏi: “Xin hỏi có thấy cái khăn mặt nhỏ của tôi không?”

Ặc.

A Trung dừng lại hành động điên cuồng kia, ánh mắt nhìn trên mặt đất cách đó không xa.

Cô gái theo ánh mắt của A Trung nhìn qua, lập tức nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, vừa đi đến nhặt khăn mặt lên, vừa mất hứng nhìn A Trung một cái rồi nói: “Tại sao có thể lấy khăn của người khác đang phơi trong này ném xuống đất? Đây là khăn lau mặt của tôi! Là anh đúng không? Không phải nói, tại sao lại không hỏi xem người chủ là ai mà lại tùy tiện xử lý như vậy? Thật đúng là vô lý!”

Cô gái run rẩy nhặt khăn tay lên, tức giận đi về phía toilet giặt lại cái khăn.

A Trung trừng to hai mắt.

Cúi đầu xuống nhìn tên tiểu tử sắp bị hắn bóp chết kia, tên tiểu tử đó thở hổn hển nói: “Còn nữa câu nữa em chưa nói xong, anh đã chạy đến giết em rồi. Em nghĩ rằng chọc anh cho vui thôi, đây là khăn lau mặt của cô thư ký kia.”

A Trung đánh vào mặt tên tiểu tử kia một cái thật mạnh : “Đây là người phụ nữ nào? Dám giáo huấn ông nội hả? Cô ta không biết Mã vương gia có ba con mắt à? Dám rống lên với tôi! Muốn chết à!"

“Anh Trung, cô thư ký này rất có cá tính, hình như gọi là Bạch Mỹ Mỹ.”

A Trung là vẻ mặt nôn mửa: “Bạch Mỹ Mỹ cái quái gì, gọi là Bạch Phú Mỹ đi! Gần giống với Bạch Sửu Sửu!”

Tên tiểu tử kia bày ra bộ dáng say mê, nâng má trầm tư: “Wow, có nhiều người rất thích em gái Bạch này. Cảm giác bị giày cao gót của cô ấy giẫm lên rất thú vị.”

“Cút! Cái tên mù mắt!”

A Trung rống xong, lấy lược chải lại đầu tóc, rồi bước đi về phía văn Phòng tổng giám đốc Hoắc Phi Đoạt.

Lão Đại không có nhà. Hắn thật sự có thể xưng là thủ lĩnh rồi. Sảng khoái quá!

Vừa vào cửa, vù! Một mũi tên nhỏ quẹt qua da mặt hắn.

Sáng bóng! Một lực mạnh mẽ cắm vào cửa!

A Trung sợ đến mức suýt chút té nhào xuống đất.

Ôi mẹ ơi, chỉ một chút, một chút nữa thôi hắn đã bị mũi tên kia bắn thủng khuôn mặt tuấn tú này rồi.

“Ai? Đứa cháu trai nào đó?”

“Đứa cháu trai nào hả? Tôi là bà cô của anh!” Ngũ Y Y ngồi trên bàn làm việc của Hoắc Phi Đoạt, hai chân lắc lư, trong tay cầm một nắm phi tiêu, ngoảnh mặt về phía A Trung đang trợn to hai mắt.

A Trung trừng mắt, giơ nắm đấm lên: “Cô vừa nói cái gì?”

Ngũ Y Y lập tức thay một vẻ mặt vô tội cười nói với A Trung: “Ha ha. Chú A Trung, nói giỡn với chú, chú đừng tức giận tôi.”

A Trung run run bả vai.

Hừ, nha đầu kia, da mặt thay đổi nhanh hơn sơ với lật trang sách, cười đùa tức giận mắng người đều là văn chương, hèn gì lão đại bị lừa gạt.

Không giống như tiểu thư Phúc Hi, người ta chỉ có một mặt, còn Ngũ Y Y thì ngược lại, có rất nhiều mặt, thậm chí hắn không rõ ràng lắm vẫn luôn tò mò đâu mới là tính cách thật sự của cô.

“Ai cho cô chơi mấy cái phi tiêu này?”

“Cái này đây?” Ngũ Y Y lắc lắc phi tiêu trong tay, “đặt ở trong ngăn tủ á, tôi lấy ra thử xem, vẫn còn dùng được, mũi tên bắn ra tương đối chính xác ngay đầu.”

A Trung vừa muốn hung hăng mắng Ngũ Y Y mà người khác không thể tùy ý động vào của Hoắc lão đại gì đó một trận. Liền nghe Ngũ Y Y nói với ý tứ xâu xa.