Một Đêm Mây Mưa

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[ĐM-Edit] Một đêm mây mưa - Triện Văn - Chương 9

Chương 9: Thoa thuốc.

Thấy Chu Thiếu Xuyên không còn giãy giụa, Hướng Vinh thở phào nhẹ nhõm, sức lực của ngón tay hơi buông lỏng, động tác thoa thuốc đỏ cũng dần nhẹ nhàng hơn.

Nhưng bởi vậy, Chu Thiếu Xuyên lại cảm thấy không ổn.

Ngứa! Đầu tăm bông lành lạnh, ngoài một chút 'rát' còn có cả ngứa khi chạm vào, cứ như ai đó đang dùng bút lông gãi nhẹ vào lòng bàn tay.

Chu Thiếu Xuyên thật muốn cười, nhưng ngay khi suy nghĩ này vừa nảy ra, nó đã bị vẻ mặt vốn cứng ngắc của hắn áp chế lại.

Hắn đã thôi cười bao lâu rồi, hình như cũng ngót nghét nửa năm thì phải. Tuy nở một nụ cười khá đơn giản nhưng đối với hắn, đó là một cảm giác trúc trắc khó nói nên lời.

—— Kể từ khi quyết định muốn thả trôi bản thân và thoả hiệp với thế giới dối trá này, Chu Thiếu Xuyên bắt đầu theo đuổi ý tưởng không hoà nhập, không tham gia vào vòng giao lưu kết bạn giữa thế giới xung quanh. Hắn thả cảm xúc của mình trôi tuột về phía đáy đại dương, mà nay khi tưởng tượng đến bản thân sẽ cong khoé miệng vì ai đó, hiển nhiên cảm giác lạ lẫm bỗng chốc nảy sinh.

Song mải kiềm nén chỉ khiến hắn thêm phiền muộn. Hắn lần mò lấy điếu thuốc từ trong túi ra nhưng không châm lửa, chờ cảm xúc đang dao dộng hoá êm ả, hắn mới cau mày, nói: "Cậu không mạnh tay được à? Cứ làm như gãi ngứa vậy."

Thật là đòi hỏi, mạnh thì than đau, nhẹ thì kêu ca. Hướng Vinh ngẩng đầu liếc xéo hắn, phát hiện hắn đang cúi người châm điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay. Sau đó cậu lại dời ánh mắt lên bàn bên cạnh, xung quanh không hề thấy bóng dáng của chiếc gạt tàn.

"Cậu để gạt tàn ở đâu?" Hướng Vinh hỏi.

Chu Thiếu Xuyên có vẻ nghe không hiểu: "Cái gì?"

"Gạt • tàn • thuốc." Hướng Vinh nhấn mạnh từng chữ, "Là thứ dùng để chứa bụi thuốc. Nếu không cậu tính sao, gẩy thuốc xuống đất à?"

Sàn nhà trông rất sạch sẽ, Chu Thiếu Xuyên cũng không giống tuýp người sẽ gẩy tàn thuốc ở khắp nơi.

"Tôi chưa mua." Chu Thiếu Xuyên đáp ngắn gọn.

Xem ra hắn thật sự không coi nơi này là 'nhà'. Hướng Vinh thoáng nghĩ, đoạn đứng dậy đi thẳng đến tủ tivi, lấy ra một gạt tàn thuốc thuỷ tinh từ ngăn kéo phía dưới. Sau đó không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Chu Thiếu gia, cậu đi vào phòng bếp đổ một ít nước, lúc quay lại thì đặt gạt tàn thuỷ tinh có nước lên mặt bàn.

Ngồi xuống vị trí cũ, lúc này cậu mới giải thích: "Tôi và chủ nhà trước đây rất thân thiết. Ngày nào tôi cũng đến nhà ông ấy, đồ đạc để ở đâu tôi đều biết. Ban nãy tôi chỉ thử thôi, không ngờ cậu chưa bỏ mấy thứ linh tinh này."

Chu Thiếu Xuyên chưa từng kiểm tra chủ nhà ban đầu để lại những gì, hắn không hiểu khái niệm quan hệ láng giềng thân thiết, nhưng chỉ riêng lời giải thích này cũng có thể xem như khá thuyết phục. Hắn gật đầu chứng tỏ đã biết, đoạn châm điếu thuốc.

Lòng bàn tay hơi lạnh, Hướng Vinh lại bắt đầu thoa thuốc. Chu Thiếu Xuyên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hắn biết lúc này hẳn là đến cồn rồi.

Căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng, không ai trong hai người nói thêm câu nào, ngoại trừ tiếng thuốc lá cháy ngắt quãng vang lên khe khẽ thì cả căn phòng yên lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Im lìm thế này cũng chịu được sao? Hướng Vinh tự hỏi, Chu Thiếu Xuyên sẽ không bao giờ chủ động trò chuyện với người khác, cho dù bị ép nói thì thái độ của hắn cũng xa cách vạn dặm, bất quá người khác chỉ xem hắn như thể muốn tránh né mọi người một cách tiêu cực, nhưng còn hắn? Hắn đã rơi vào diện chủ động từ chối thế giới, nhưng hắn còn trẻ, vừa đẹp trai vừa có tiền, thành tích cũng không kém cạnh ai —— Trong khoa từng có người thấy đồ án của hắn, còn nói rằng kỹ năng phác hoạ của hắn khá tốt. Một người giỏi giang như thế, rốt cuộc phải có bao nhiêu buồn phiền lẫn căm ghét với thế giới mới tự giam bản thân trong vòng tròn nhỏ, đến nỗi đưa bản thân trở thành một thanh niên hững hờ với hết thảy?

Nhẹ nhàng di chuyển tăm bông, cậu cố gắng phá vỡ bầu không khí nặng nề đang bao trùm trong phòng khách: "Lúc cậu dạy dỗ thằng nhóc đó có một vài động tác rất đẹp mắt. Cậu từng học Kickboxing à? Hình như cũng từng tập Muay Thái đúng không?"

Kỹ năng quan sát không tồi, đoán rất chính xác, nhưng động tác đẹp thì hữu dụng sao? Không phải đến cuối cùng vẫn thua thiệt dưới một con dao à! Có thể thấy, làm người không nên quá mềm lòng. Nếu có lần sau, Chu Thiếu Xuyên nghĩ, hắn sẽ không bao giờ để hai giây do dự đó xuất hiện, nhất định phải cho đối phương gãy mấy cái xương sườn rồi nói tiếp.

Sau khi tự răn dạy bản thân, hắn khẽ gật đầu: "Cậu cũng không tệ lắm, cú đánh chỏ đó ra lực rất mạnh."

"À, cái đó gọi là Bát Cực Đỉnh Chửu*." Hướng Vinh nói, động tác trên tay vẫn không ngừng, chẳng mấy chốc vết thương đã được cậu băng bó gọn gàng, "Được rồi, sắp tới đừng để tay dính nước." [1]

[1] Bát Cực Đỉnh Chửu (八极顶肘): Chửu (肘) là khuỷu tay. Lục Đại Khai của Bát Cực Quyền là bộ kĩ pháp trung cao cấp, bao gồm 6 chiêu thức: Đỉnh (đỉnh chửu), Bão (bão chửu), Đơn (đơn dương đả), Đề (đề đỉnh), Khiêng (khiêng đả), Triển (song triển thủ)

Cái gì gọi là... đừng để tay dính nước? Chu Thiếu Xuyên trưng ra vẻ mặt khó tin: "Đây là tay! Cậu có thể một ngày không rửa sao? Còn nữa, không dính nước thì tắm như thế nào?"

Hướng Vinh đã đoán trước hắn sẽ hỏi mấy câu đó, cậu lấy ra một xấp miếng dán chống thấm nước trong túi: "Dùng cái này, rửa tay xong nhớ xé ra. Vết thương cần tiếp xúc với không khí, không thể lúc nào cũng che lại. Rửa tay vẫn được, nhưng nhớ cẩn thận một chút."

Nhìn hướng dẫn sử dụng trên bìa của miếng dán chống thấm nước, những người chưa từng bị thương hay phẫu thuật như hắn đều không khỏi bất ngờ, hoá ra trên đời này còn có mấy thứ kỳ diệu như thế! Chu Thiếu Xuyên hài lòng gật đầu, cảm thấy thứ này còn hữu dụng hơn cái 'đỏ đỏ' gì đó!

Đương nhiên, hữu dụng nhất chính là một Hướng Vinh chủ động đưa thuốc cho hắn. Ngay từ đầu đã dựa vào kỹ năng quan sát tỉ mỉ để đoán ra hắn bị thương, đến vừa rồi khi hắn chỉ mới kẹp điếu thuốc thì đã biết cần đến gạt tàn, và bây giờ lại chu đáo chuẩn bị một đống miếng dán chống thấm nước cho hắn. Hết thảy những hành động này hoàn toàn chứng minh đây là thói quen, hơn nữa cậu ấy còn rất biết cách chăm sóc người khác.

Phải chăng là vì cậu ấy có em gái? Chu Thiếu Xuyên nghĩ, bỗng thấy Hướng Vinh đang dọn dẹp tăm bông đã dùng xong, đi tới phòng bếp, bỏ vào thùng rác.

Thật sự quá tinh tế, gần như có thể so với mấy quản gia Anh quốc!

Hướng Vinh không biết Chu Thiếu Xuyên đang quan sát và đánh giá mình, cậu đoán người kia chắc chắn sẽ không mua thuốc đỏ hoặc cồn y tế, thành ra cậu thử tìm tòi trong phòng làm việc của Lương Công Quyền, y như rằng tìm thấy chúng trong hộp thuốc gia đình, vả lại còn chưa hết hạn sử dụng.

Cậu lấy hộp thuốc ra, đặt lên bàn trước mặt Chu Thiếu Xuyên.

"Hầu hết những loại thuốc này đều được mua từ sáu tháng trước. Có thuốc trị cảm, thuốc hạ sốt, còn có... mấy miếng dán này chắc cậu không xài được. Tóm lại nếu rảnh thì cậu xem đi, cái nào hết hạn rồi thì nhớ bỏ."

Thuốc men đầy cả hộp, có thể thấy chủ nhà rất biết tự lo cho bản thân. Chu Thiếu Xuyên vô tình bị khơi dậy một chút tò mò: "Người ở đây trước đó là người như thế nào?"

Hướng Vinh mỉm cười: "Là một người rất tốt —— Mà khoan đã, cậu mua nhà của ông ấy, hai người còn phải sang tên, vậy mà cậu không biết ông ấy là người thế nào?"

Vừa thấy thì mua ngay rồi, Chu Thiếu Xuyên cầm lên một lọ thuốc trị cảm, thản nhiên trả lời: "Có thể giao cho người khác làm, cũng không nhất thiết phải tham gia vào quá trình giao dịch."

Thảo nào, thử hỏi có ai giàu có lại chọn một căn nhà trong khu dân cư lâu đời, thế này là hơn phân nửa bị người ta lừa rồi. Hướng Vinh gật gù tỏ vẻ hiểu rõ: "Hối hận không? Mua nhà thì phải do chính mình chọn. Mặc dù chỗ này vị trí tốt, gần trường học nhưng khu này thật sự cũ rồi, mấy căn ở đây chắc cũng gần... ba mươi năm."

"Mới ba mươi năm đã cũ?" Chu Thiếu Xuyên trả lời rất nhanh, kèm theo một tiếng hừ nhẹ không rõ ý tứ, "Trước đây tôi từng ở trong một căn hơn hai trăm năm. Đúng là bây giờ mọi thứ ở Bắc Kinh đều mới mẻ, cái gì cũng phải tiện lợi, cũng phải hợp mốt. Nhưng chỉ mới ba mươi năm mà đã trở thành món đồ cổ lỗi thời, đáng bị người đời xem như rác rưởi mà vứt bỏ."

Thật hiếm khi thấy hắn nói một câu dài thế này, thậm chí còn gửi thêm cảm xúc vào lời nói! Hướng Vinh thật sự ngạc nhiên, bỗng nghe thấy hắn dùng giọng điệu bình tĩnh nói thêm: "Nhà này do tôi tự chọn. Tôi cảm thấy nó rất tốt."

Được, cậu thích là được rồi! Dù sao cũng là khu nhà mình, được ai đó khen cũng lấy làm tự hào. Hướng Vinh gật đầu, giơ ngón cái lên: "Lựa chọn rất sáng suốt, phải nói là cậu có cặp mắt rất tốt!"

Hình như vừa rồi không phải nói như vậy nhỉ? Chu Thiếu Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu, cảm giác ngột ngạt bực bội cả đêm cuối cùng cũng có chỗ xả hết: "Cậu không thấy bản thân mình mâu thuẫn hả? Hay là lúc nào cậu cũng nói chuyện như vậy, là kiểu mọi người hay nói, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ?"

Vậy cậu là người hay là quỷ đây?

Nhưng thôi, chẳng buồn quan tâm cậu là gì, tóm lại cũng 'nói nhiều' hơn ban đầu rồi. Hướng Vinh phớt lờ mấy câu cà khịa của hắn, cậu vô cùng rộng lượng tha thứ cho hắn, còn mỉm cười trả lời: "Phong cách cụ thể của tôi rất khó nói, nhưng cậu có thể thật sự không hiểu như thế nào gọi là nói giỡn."

Chu Thiếu Xuyên bị nghẹn họng, không thể 'đánh trả' một câu này của Hướng Vinh. Sau một lúc lâu, hắn bỏ mẩu thuốc lá vào gạt tàn rồi mới rầu rĩ lên tiếng: "Không mắc cười."

Thật không? Nhưng rõ ràng là... rất vui mà! Hướng Vinh nhìn hắn chằm chắm, nhận thấy vẻ đề phòng và lạnh lùng trên khuôn mặt hắn đã vơi đi nhiều so với trước kia. Bấy giờ 'Alain Delon' trông hệt con mèo lớn giận dỗi người khác, hắn khẽ nhíu mày, lười biếng dựa cả người vào sô pha... Chắc cậu ấy đang muốn đánh mình một trận nhưng phát hiện không có lý do nào để đánh —— Hướng Vinh nghĩ, cậu thật sự cảm thấy hình ảnh trước mắt vô cùng mắc cười đấy chứ.

Nhưng vui thì vui, cười thì cười, vẫn còn việc nghiêm túc phải làm. Hướng Vinh không trêu hắn nữa, cậu đặt hai lọ thuốc và tăm bông lên bàn, dặn dò hắn: "Nhớ kỹ thứ tự sử dụng, thuốc đỏ trước rồi mới đến cồn —— Nhưng cậu giỏi thật đấy, lớn vậy rồi mà chưa từng bị thương. Lúc cậu chơi bóng chưa từng bị trầy xước hả?"

"Làm sao cậu biết?" Chu Thiếu Xuyên đột nhiên nhướng mày, nhiệt độ trong giọng nói của hắn lập tức giảm xuống đến mức đóng băng, "Tôi sẽ không tham gia đội tuyển của mấy cậu, cậu không cần uổng phí tâm cơ nói với tôi."

Này này này, tôi tâm cơ hồi nào! Hướng Vinh cạn lời, rốt cuộc môi trường sống của người này trước đây tệ thế nào vậy, đến nỗi khiến hắn mất đi niềm tin cơ bản nhất đối với mọi người?

Thở dài trong lòng một hơi, Hướng Vinh vẫn không hiểu tại sao lời nói đó lại chạm đến vảy ngược của Chu Thiếu gia, cậu chỉ tay vào khung ảnh trên cây dương cầm: "Tôi vô tình nhìn thấy, không muốn dò hỏi chuyện riêng tư của cậu, cũng không nghĩ sẽ thuyết phục cậu tham gia đội tuyển."

Ngừng một chút, cậu khẽ thở dài: "Bị ai đó đụng nhẹ vào người cũng khiến cậu có phản ứng rất mạnh. Môn thể thao bắt buộc phải tiếp xúc cơ thể như bóng rổ đã không còn thích hợp với cậu nữa."

Giọng điệu của Hướng Vinh thật nhẹ nhàng và bình tĩnh, nghe kỹ dường như còn ẩn giấu một chút tiếc nuối trong đó. Lòng nghi ngờ và bất mãn của Chu Thiếu Xuyên chỉ mới dâng lên đã theo giọng nói ấy dần dần biến mất, nhưng ánh mắt của hắn không khỏi rơi trên khuôn mặt của người trước mắt —— Đây là lần đầu tiên sau hơn nửa tháng, Chu Thiếu Xuyên mới nhìn kỹ khuôn mặt người hàng xóm kiêm bạn cùng lớp của hắn. Khuôn mặt tươi tắn rực rỡ, còn có đôi chân mày kiếm mi tràn đầy sức sống để lại thiện cảm cho người khác. Vẻ ngoài của Hướng Vinh thật dễ dàng khiến người khác yêu thích, hơn nữa lời nói và cách cư xử đều đúng mực. Chu Thiếu Xuyên nghĩ, nam sinh như cậu ấy, không muốn mọi người quý mến cũng khó.

"Cậu biết rồi?" Trầm ngầm một hồi, Chu Thiếu Xuyên cũng bình tĩnh trở lại.

Hướng Vinh gật đầu: "Bị cậu tạt một ly cà phê, còn không biết hả?"

Cũng đúng, Chu Thiếu Xuyên khẽ gật đầu. Khả năng quan sát của Hướng Vinh rất tốt, tính cách lại còn nhạy cảm tinh tế, có thể phát hiện chứng 'không thể tiếp xúc gần gũi với người cùng giới' mới mắc phải của hắn. Mà nếu hắn đã thiếu người ta một câu 'xin lỗi' thì cũng không thể luôn mặt mày lạnh lùng với người ta.

Chẳng qua lúc này Hướng Vinh đang nghĩ đến chuyện khác, cậu lấy phong bì từ trong túi áo khoác, đặt lên bàn: "Đây là trả lại tiền cho cậu —— Cậu nghe tôi nói trước đã, tôi biết cậu đã đặt quần áo ở cửa. Tấm lòng cậu, tôi nhận, tôi cũng nhận lời 'xin lỗi' của cậu, nhưng tôi không thể thoải mái nhận đồ của cậu được. Tôi cũng không thích mắc nợ người khác, áo khoác mà bị cậu làm đổ cà phê thật ra là xưởng bố tôi làm. Giá thị trường là bảy trăm chín mươi, tôi đã lấy ra đúng số tiền này rồi, phần còn lại trả cho cậu."

Chu Thiếu Xuyên ngẩn người, hắn cuối cùng cũng nhớ đến việc lạ lùng mà mình đã làm trước đây —— Thật sự nó rất vô lý, nó giống như đè đầu người ta, bắt người ta phải nhận lấy một câu 'xin lỗi' thiếu chân thành mà còn kiêu ngạo của hắn. Nhưng may mắn Hướng Vinh đã xử lý rất tốt, chí ít vào lúc này, hắn không cảm thấy xấu hổ hay tức giận.

Nhìn người trước mặt rất biết cách đối nhân xử thế, Chu Thiếu Xuyên yên lặng gật đầu.

"Vậy tôi đi trước." Hướng Vinh xách túi nhỏ trên bàn lên, "Mấy loại thuốc đó, nếu cái nào không biết, cậu có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào."

Nói đoạn, cậu báo một dãy số điện thoại —— Chỉ đọc bằng miệng, không viết ra giấy, bởi theo suy nghĩ của cậu, có lẽ người kia sẽ chẳng buồn gọi cho cậu đâu.

Sự thật chứng minh cậu đã đoán đúng, Chu Thiếu Xuyên nào phải Trương Vô Kỵ, hắn sẽ không cảm động chỉ vì một lần 'thoa thuốc' mà bằng lòng kết bạn với người khác. Sau này khi gặp hắn ở trường, Chu Thiếu Xuyên vẫn là hắn của ngày xưa, vẫn là cái mặt vô cảm, không thèm chào hỏi, không thèm liếc mắt, nhìn dáng vẻ đó của hắn như thể cả hai chưa từng quen biết nhau.

Thôi kệ đi, Hướng Vinh cũng không đặt nặng mấy chuyện đó, dù sao cậu cũng không thiếu bạn bè nên đã nhanh chóng quên bẵng ngày hôm ấy. Mãi đến tháng tư, khi gió xuân phủ đầy thủ đô cũng là lúc bầu không khí trường học bắt đầu sôi sục, Hướng Vinh không về nhà vào cuối tuần này, vì cậu đã hẹn với đám anh em và tất nhiên có cả các cô gái đi leo núi ở ngoại ô Bắc Kinh. Tám giờ sáng, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, cậu vừa định ra ngoài thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Đầu dây bên kia là một người đàn ông xa lạ đặc giọng Bắc Kinh: "Đây là đồn cảnh sát XX, cậu có phải là Hướng Vinh không?"

Dạo gần đây, lừa đảo qua điện thoại nhiều như cá dưới nước, chim trên trời, Hướng Vinh không nghĩ ra mình có liên quan gì với đồn cảnh sát, vừa định cúp máy thì nghe thấy bên kia nói với tốc độ rất nhanh: "Cậu biết một người tên Chu Thiếu Xuyên đúng không? Cậu ta đã bị chúng tôi giam giữ vì tội ẩu đả với người khác. Cậu mang tiền đến đây để bảo lãnh cậu ta đi."

... Chu Thiếu Xuyên, ẩu đả với người khác?!

Nộp tiền bảo lãnh... thì tại sao lại gọi cho tôi!?

Trên đầu như xuất hiện đàn quạ đen bay ngang qua, Hướng Vinh nuốt nước bọt, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Hết chương 9