Một Đêm Mây Mưa

Chương 18




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[ĐM-Edit] Một đêm mây mưa - Triện Văn - Chương 18

Chương 18: Phát sốt.

Mặc vội chiếc áo phông và quần đùi vào người, Hướng Vinh giống như một phần tử bất lương đối mặt với sự truy quét của cảnh sát, chưa kịp lau sạch nước trên tóc, cậu đã luống cuống tay chân mở khoá cửa phòng vệ sinh.

Đứng ở bên ngoài, Chu Thiếu Xuyên có cảm giác bản thân đã chờ đằng đẵng cả thế kỷ. Thấy Hướng Vinh rốt cuộc ló đầu ra sau khe cửa, hắn lập tức chẳng nói chẳng rằng kéo người ra ngoài, động tác ít nhiều có vài phần thô bạo. Nhưng giây tiếp theo hắn chủ động bước tới đón người, lồng ngực vững chắc như tường thành bắt lấy cậu thanh niên gần như không đứng vững.

"..." Đây là lần đầu tiên Hướng Vinh bị 'ôm' chặt như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy xấu hổ không biết để tay chân vào đâu. Hướng Vinh vừa nhích người khẽ khàng né tránh, vừa tìm lời giải vây cho mình, "Chân còn chưa khỏi đâu, cánh tay bị cậu ôm thiếu điều muốn gãy rồi. Thật sự không sao cả, tôi bị trượt chân thôi. Làm cậu giật mình, thành thật xin lỗi nha."

"Rốt cuộc cậu làm gì bên trong vậy hả?"

Chu Thiếu Xuyên cũng lùi lại hai bước, hắn bất mãn liếc nhìn phòng vệ sinh phía sau: "Thật sự không ngã? Vậy cậu tông cửa làm gì, tính kiểm tra Thiết Đầu Công* luyện được tới đâu rồi?" [1]

[1] Thiết Đầu Công: là một trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm. Đây là môn công phu luyện tập cho đầu cứng chắc như sắt có thể đập vỡ gạch đá.

"Do tôi tông vào cửa nên mới không bị ngã đấy."

Hướng Vinh bất lực nhìn hắn, sau đó bắt đầu giải thích: "Cửa phòng tắm không đóng chặt nên nước tràn ra ngoài, tôi thấy thế nên sẵn tiện giẫm chân lên thảm muốn lau khô. Đương nhiên tôi cũng vì suy nghĩ cho chính mình, mắc công buổi tối vào nhà vệ sinh lại ngã lăn ra đất. Nếu bị thế thì chẳng phải tạo cơ hội cho cậu dốc sức chèn ép nói tôi mua dây buộc mình à?"

Nhưng đây rõ ràng không phải là việc mà một người gãy chân như cậu đáng quan tâm!

Huống chi tôi cũng không phải là loại người dùng thành ngữ bừa bãi!

Chu Thiếu Xuyên gần như không nói nên lời mà trợn to hai mắt, hắn lập tức đỡ cậu đi thẳng đến phòng khách, cuối cùng ép cậu ngồi xuống sô pha: "Buổi tối cậu đi vệ sinh đương nhiên phải đi phòng sát vách, chân cẳng thế này mà đòi đi phòng xa hơn? Cậu không có việc gì nên ăn no rửng mỡ hả!"

Nếu không phải trong giọng nói của hắn chứa ý lo lắng trách cứ, Hướng Vinh thật sự cảm thấy có thể bỏ ngoài tai mấy lời châm chọc này. Nhưng cậu quả thật có chút bất cẩn, và tâm trạng sốt ruột của hắn cũng không phải là giả. Lúc này nhìn Chu Thiếu Xuyên ngồi ủ rũ trên ghế phía trước, mà cậu thì lại một mình chiếm cứ toàn bộ sô pha, Hướng Vinh không khỏi suy bụng ta ra bụng người, dường như cũng đồng cảm với thái độ của Chu Thiếu Xuyên.

"Cũng có thể vậy đó." Hướng Vinh gật đầu cười giả lả, sau đó đổi chủ đề sang trêu chọc Chu Thiếu gia, "Từ ngữ cao cấp như ăn no rửng mỡ mà cậu cũng có thể sử dụng, chắc là nhận được tám bằng khen về phương ngữ Bắc Kinh rồi đúng không?"

"Hiếm thấy lắm sao?" Từ trước đến nay Chu Thiếu Xuyên đều không màng hơn thua, được khen hai câu cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ có điều hắn nhịn không được muốn khoe khoang tí xíu, "Tôi còn biết nhìn xa trông rộng và già khằn khú đế." [2; 3]

[2] Nhìn xa trông rộng: Thật ra bản gốc là "Lược cao nhân đả viến nhân" (撂高儿打远儿): ý là chỉ trông ra xa (朝远处看), đây là phương ngữ Bắc Kinh (nói thật mình edit thoát nghĩa chứ chẳng biết để sao...)

[3] Già khằn khú đế: Thật ra bản gốc là "lão yêu ca sát nhãn" (老么咔嚓眼): vừa già vừa xấu, cũng là phương ngữ Bắc Kinh.

Nghe hắn phát âm hai câu này rất rõ ràng, Hướng Vinh không chút keo kiệt giơ ngón cái khen hắn: "Chuẩn! Nhưng đây là câu nói của ông bà ngày xưa, mấy bạn trẻ bây giờ ít ai nói lắm, cậu học ai vậy? Trước khi về nước còn đăng ký lớp đào tạo phương ngữ Bắc Kinh à?"

Có lẽ là do chủ đề được thay đổi quá trơn tru, hàng lông mày của Chu Thiếu Xuyên đã nhíu lại hơn nửa thế kỷ cuối cùng cũng giãn ra một chút: "Mấy lớp học đó do cậu mở à? —— Bà nội của tôi là người Bắc Kinh, từ nhỏ tôi đã nghe bà nói phương ngữ Bắc Kinh."

Hoá ra là mưa dầm thấm đất, gia học sâu xa. Hướng Vinh gật gù: "Chẳng trách cậu về Bắc Kinh chọn Đại học J, khoa kiến trúc của Đại học J được xếp vào hàng số một của Trung Quốc mà. Trước đây trường cậu học cũng có tiếng lắm phải không?" [4]

"Trường Kiến trúc Bordeaux." Chu Thiếu Xuyên trả lời, sau đó dè dặt nói thêm một câu, "Xếp hạng ba trong các trường hàng đầu ở Pháp, xem như cũng được." [5]

[4] Gia học sâu xa (家学渊源): gia đình có học vấn uyên bác.

[5] Trường Kiến trúc Bordeaux: tên đầy đủ là Trường Kiến trúc và cảnh quan Bordeaux.

Nào gọi là cũng được chứ! Hướng Vinh nhấp một hớp nước, bỗng nhớ tới uống nhiều lại phải đi vệ sinh bèn nhanh chóng đặt ly nước xuống: "Vậy tại sao cậu muốn trở về Trung Quốc làm du học sinh?"

Chu Thiếu Xuyên im lặng hồi lâu, nói đến nguyên nhân thật sự trở về Trung Quốc, hắn cũng chưa từng đề cập với ai, nhưng không phải do hắn không muốn giãi bày, chỉ là đôi khi xuất hiện một loại cảm giác bối rối khó tả chắn ngang cõi lòng hắn. Chẳng qua từ bữa cơm gia đình giản dị ở nhà Hướng Vinh, trong lòng hắn bỗng sản sinh một chút gì đó thân thiết với gia đình ấy, và hắn cũng biết Hướng Vinh là một người cực kỳ đáng tin cậy... Nhưng câu chuyện của bố hắn thật sự quá dơ bẩn lẫn dung tục, đừng nói đến việc tâm sự với người khác, thậm chí chỉ cần nhớ đến một hình ảnh nào đó cũng khiến hắn vô cùng chán nản.

Dường như thời gian suy nghĩ đã lâu, mãi một lúc sau, hắn mới cất lên giọng điệu lười nhác: "Xích mích với người trong nhà. Sau đó không thể ở lại nên tôi tự mình về nước, mắt không thấy thì tâm không phiền."

Hướng Vinh ngước mắt lên nhìn hắn, cảm thấy người trước mặt còn nhiều lời muốn nói nhưng dường như không thể tỏ bày, xem ra các cô gái trong khoa nhận xét hắn không sai —— Chu Thiếu Xuyên là một người gồng gánh quá nhiều nỗi muộn phiền ở lứa tuổi mười tám. Nghĩ đến đây, Hướng Vinh nhoẻn miệng cười với hắn: "Đó là chuyện bình thường, nhà nào mà không mâu thuẫn đâu. Nếu cậu muốn nói, tôi sẽ yên lặng lắng nghe. Chúng ta trò chuyện đôi ba câu, nói xong rồi thì quên hết. Nếu cậu không muốn nói, tôi sẽ không hỏi. Hôm nay không hỏi và mai sau cũng sẽ không hỏi."

Thời điểm nói mấy câu đó, giọng điệu của cậu chân thành hơn bao giờ hết, trên khuôn mặt còn thoáng qua nét dịu dàng như gió như mây. Hướng Vinh của khi ấy như toả ra thứ ánh sáng mềm mại có thể sưởi ấm trái tim người khác, Chu Thiếu Xuyên bỗng nhớ tới bốn chữ gọi là trời quang trăng sáng, tựa hồ thật thích hợp để hình dung tấm lòng rộng mở lẫn nét thanh tú của người nọ. Hắn lặng ngắm cậu trong phút chốc, sự nóng nảy trong lòng hắn dần bị hoà tan bởi tia sáng ấm áp, nhưng trầm ngâm hồi lâu, hắn vẫn lựa chọn không đáp lại. [6]

Không phải bởi vì không tin tưởng, cũng không phải cảm thấy mối quan hệ chưa đủ thân thiết, mà là chính những thứ đó vẫn không thôi dằm trong tim hắn, chính hắn cho tới hôm nay hãy còn luẩn quẩn chưa thể buông bỏ. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ dùng giọng điệu thản nhiên kể về những chuyện đã qua, đó cũng là khi hắn chính thức quên hết, chính thức thôi bận tâm đến nữa.

[6] Trời quang trăng sáng (光风霁月): trời quang trăng sáng, tấm lòng rộng mở.

Thấy hắn ngồi trầm ngâm hồi lâu, Hướng Vinh hiển nhiên hiểu được hắn chưa muốn nói tỉ mỉ ngay lúc này, cậu lại chuyển sang đề tài khác: "Cậu muốn ăn măng cụt nữa không? Muốn ăn thì nói tôi, tôi bóc vỏ cho cậu."

Chu Thiếu Xuyên lắc đầu: "Không cần, ăn không hết bỏ vào tủ lạnh là được rồi. À, buổi tối cậu thường làm gì, không đọc sách ôn bài gì đó sao?"

Vốn dĩ là cần, nhưng đêm nay thật sự không nên hao phí thể lực nữa. Hướng Vinh duỗi vòng eo lười biếng, cậu cảm thấy mỗi tấc cơ thể đều đang sưng tấy: "Hôm nay không học, tôi cảm thấy hơi mệt, chắc ban nãy ngâm nước lâu quá —— Tôi ngủ trước đây, cậu cứ thoải mái đi. Tôi ngủ sao cũng được, bật đèn cũng ngủ được."

Chu Thiếu Xuyên vốn muốn hỏi có cần tắt đèn không, ai ngờ cậu đã nói trước mọi chuyện, hắn lại một lần nữa cảm nhận rõ tính cách 'giỏi săn sóc người khác' của Hướng Vinh. Đứng dậy đỡ cậu đến mép giường, Chu Thiếu Xuyên nhận ra vẻ mặt của cậu quả thật có hơi mệt mỏi.

Giường đệm của khách sạn tương đối thoải mái, chí ít mềm hơn nhiều so với giường tầng của ký túc xá. Hiếm khi Hướng Vinh lên giường trước mười giờ rưỡi, cậu nghĩ mình còn phải lăn qua lăn lại trong chốc lát, nhưng ngờ đâu vừa ngả lưng đã chìm vào giấc ngủ sâu. Cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, trong cơn mê man, cậu chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, hơi thở phả ra từ mũi càng ngày càng nóng, vết thương ở chân đau đến mức khiến cậu tỉnh dậy.

Có thể do cậu trở mình mấy lần, hoặc là vô thức cất lên tiếng than nhẹ trầm thấp, Chu Thiếu Xuyên đang nằm bên cạnh nghe thấy tiếng động chợt ngồi bật dậy.

"Cậu sao rồi?" Chu Thiếu Xuyên hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng khe khẽ, hắn đứng bên cạnh mép giường Hướng Vinh, "Vết thương đau à? Tôi lấy thuốc cho cậu."

Hướng Vinh cũng không tính chịu đựng, lúc tỉnh lại cậu đã muốn lặng lẽ rời giường lấy thuốc giảm đau, nhưng hoá ra vẫn đánh thức Chu Thiếu Xuyên. Cậu đành trước tiên nói "cảm ơn" với hắn, bấy giờ mới phát hiện giọng mình đã khàn đặc, Hướng Vinh bèn nói chậm lại, "Thuốc đặt trên bàn phòng khách. Có phải tôi làm ồn cậu không?"

Chu Thiếu Xuyên lấy thuốc và nước lại đây, hắn ngồi xuống bên mép giường Hướng Vinh: "Tôi ngủ không sâu, hễ có tiếng động nhỏ đều sẽ nghe thấy, không liên quan đến cậu —— Tôi bật đèn, có hơi chói mắt nhé."

Nói đoạn, hắn vươn tay bật đèn ngủ, cả hai đồng thời khẽ cụp mắt. Ánh nhìn Chu Thiếu Xuyên rơi trên mặt Hướng Vinh, đợi đến khi đôi mắt thích nghi với ánh sáng, hắn mới phát hiện sắc mặt của Hướng Vinh ửng đỏ khác thường.

Sau khi nhận chai nước khoáng từ Hướng Vinh đưa qua, Chu Thiếu Xuyên lập tức nắm chặt tay cậu: "Nóng quá!" Hắn vội vàng kiểm tra nhiệt độ trên trán Hướng Vinh, "Nóng phỏng tay, cậu sốt rồi!"

Kể từ năm hai tuổi trải qua cơn bệnh nặng, Hướng Vinh đã được cha dốc lòng chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Mấy năm qua cậu còn không ngừng rèn luyện cơ thể, ngày này tháng nọ cũng chưa từng nếm thử cảm giác đau đầu hay chóng mặt. Đã lâu rồi chưa từng phát sốt, một khi cơn sốt bắt đầu tự khắc sẽ cảm thấy khó chịu, cả người cậu bủn rủn uể oải, ngay cả tay cũng không thể nắm chặt, mà kinh ngạc hơn cả là cậu gần như không thể kiểm soát cơ thể, mặc cho tay chân run rẩy trong cơn nóng hầm hập.

"Cậu lạnh à? Sao mà run dữ vậy!" Chu Thiếu Xuyên quấn chăn bông lên người cậu, "Thuốc này có hạ sốt không?"

Không chờ Hướng Vinh trả lời, Chu Thiếu Xuyên vơ lấy hộp thuốc giảm đau tự nghiên cứu, đọc xong mới lắc đầu: "Cái này chỉ giảm đau, không có công dụng hạ sốt."

"Không có thì thôi vậy." Hướng Vinh cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đều đã đình công, đầu ngón tay và ngón chân lạnh ngắt, hơi thở phả ra có nhiệt độ còn muốn cao hơn cả người cậu, "Tôi uống nhiều nước hơn là được rồi, có khi sáng mai sẽ khỏi. Nếu chưa thì ngày mai uống thuốc vẫn kịp."

Không biết khi nào phát sốt, không biết bản thân sốt bao nhiêu độ, còn không chịu uống thuốc, chẳng lẽ cậu tính nhịn hoài như vậy hả? Chu Thiếu Xuyên không trả lời cậu, hắn nhấc điện thoại trên đầu giường rồi bắt đầu tìm kiếm các hiệu thuốc 24 giờ gần đây. Có lẽ vì đêm đã khuya nên Wi-Fi của khách sạn chạy rất nhanh, chưa đến một phút đã hiện ra mấy hiệu thuốc, gần đây nhất cũng chỉ cách trường học năm trăm mét.

"Cậu chờ tôi một lát." Chu Thiếu Xuyên đứng dậy, suy nghĩ một chút lại quay đầu dặn dò, "Cậu ngủ một giấc đi, tôi sẽ trở về sớm thôi."

Hướng Vinh biết hắn muốn đi mua thuốc, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, phát hiện đã ba giờ rưỡi sáng bèn vội vàng ngăn cản: "Đừng đi, cổng trường đóng rồi. Chờ trời sáng rồi tính tiếp, còn mấy giờ nữa thôi, tôi chắc chắn có thể chịu được."

"Nhưng chuyện này cũng phải chịu sao?" Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu, khoé mắt đuôi mày đều nhuốm vẻ tức giận. Song hắn chỉ trầm giọng, nói với cậu một cách bình tĩnh, "Tôi đã nói muốn chăm sóc cậu, cậu bệnh còn cần phải chịu đựng cho qua sao? Cậu thật sự không để tâm đến con người tôi và những gì tôi đã nói với cậu!"

"..." Hiện tại Hướng Vinh vừa đau đầu vừa chóng mặt, hai bên tai cũng ù đi, những lời này của hắn đều như vọng lại từ phương trời xa xôi, cậu cũng không còn hơi sức phản bác giọng điệu độc đoán và cực kỳ phi logic của hắn. Chẳng mấy chốc, cậu nghe thấy tiếng cửa vang lên khe khẽ, Chu Thiếu Xuyên đã đi rồi.

Hết chương 18