Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 86: Rượu quan ải (2)




Edited by Bà Còm in Wattpad

Những chiếc bè trôi tới từ thượng du đã lẳng lặng ngừng ở bên bờ, Bắc Cảnh Quân tập hợp thành từng đội nhỏ lên bè một cách trật tự.

Phàn quân bờ bên kia ở trên lưng ngựa kéo căng trường cung, mũi tên đầu tiên đã lên dây, sẵn sàng xuất phát.

Những chiếc bè kéo dài hơn một dặm được tháo neo, chậm rãi trôi về hướng bờ bắc.

Binh lính Bắc Cảnh Quân trên bè tập trung lại một chỗ thành từng phương trận, giơ lên trường thuẫn bao bọc bốn phía vô cùng kín kẽ, tạo thành từng tòa thành lũy nhỏ không một kẽ hở để bảo vệ mỗi binh lính và mỗi chiến mã.

(Phương trận: bày trận thành hình vuông)

Tướng lãnh Phàn quân bờ bên kia lạnh lùng quan sát, chờ những chiếc bè trôi đến giữa sông tiến vào tầm bắn của cung tiễn, y giơ cao cánh tay chém xuống: “Bắn tên!”

Kèn thổi lên, sóng mưa tên đầu tiên như châu chấu bay đầy trời, lao vun vút về phía giữa sông. Trong tiếng vèo vèo xé gió, quanh bè tức khắc cắm đầy mũi tên san sát, những mũi tên nhọn hoắt đóng đinh vào lá chắn của thành lũy nhưng không xuyên qua được trường thuẫn kiên cố, lần lượt rơi xuống ván bè rồi lăn xuống sông.

Tướng lãnh Phàn quân lại vung tay: “Bắn hỏa tiễn!”

Kỵ binh Phàn quân lại lần nữa kéo căng trường cung, bắn lên trời từng đợt mũi tên châm lửa. Hỏa tiễn bay vút lên cao rồi rơi xuống giữa sông như sao băng, để lại từng vệt khói đen thoáng qua bầu trời.

Hỏa tiễn vẫn không thể phá hủy từng tòa thành lũy kia, những chiếc bè kiên cố trân mình đón nhận từng đợt mưa tên liên tiếp, rốt cuộc đã đến gần bờ Bắc.

Không chờ bè cập bờ, thành lũy đột nhiên phá vỡ, kỵ binh tiên phong của Bắc Cảnh Quân lao xuống bè như mãnh hổ xuống núi, đằng đằng sát khí tấn công quân Tây Lương canh giữ bờ sông.

Nhóm bè thứ hai đã rời bờ đối diện trôi đến giữa sông mang theo đội Bắc Cảnh Quân cuối cùng ở nam ngạn. Phía sau bọn họ, Tiết An thống lĩnh Trần Châu Quân và Tạ Nghi thống lĩnh Tùng Châu Quân cũng đã tập hợp sẵn sàng chờ hiệu lệnh, đợi bè đưa qua sông để nhào về hướng Nguyên Châu ngăn lại hơn mười vạn quân Tây Lương tới cứu viện.

Kỵ binh Phàn Quân nghe tiếng kèn chỉ huy bắt đầu co cụm lùi lại, bọn chúng đã ngừng đợt bắn tên công kích bởi vì nhận ra đối phương có chuẩn bị mà đến, mưa tên công kích chẳng có hiệu quả gì.

Quân Tây Lương bày ra phòng tuyến ở bờ sông gần như bị xé nát trong chớp mắt với khí thế tấn công ồ ạt của kỵ binh Bắc Cảnh Quân. Làn sóng máu tươi đầu tiên tràn khắp bờ sông, cây đuốc lăn xuống nước, lóe sáng mặt sông đỏ sậm vẩn đục với những xác chết nổi trôi.

Vì dễ bề tập trung nghênh địch trên quy mô lớn, chín vạn kỵ binh Phàn Quân thối lui cách bờ sông ba dặm, một lần nữa dàn trận. Chiến mã cao lớn hung hãn bực bội cào đất dưới chân, mây đen bao trùm dải đất trống thật lớn phía sau bờ sông như một con dã thú hung mãnh tùy thời phát động, nắm bắt cơ hội nhào về hướng địch nhân bất cứ lúc nào, dùng thế mạnh xung phong liều chết không gì địch nổi nghiền nát đối phương.

Toàn bộ Bắc Cảnh Quân đã lên bờ, dọc theo bờ sông đẫm máu cách Phàn quân nửa dặm nhanh chóng tập hợp thành trận hình kỳ lạ và phân tán trong mắt người Phàn.

Hai đội quân đối mặt, đã không có dòng sông ngăn trở, lần này sẽ huyết chiến với nhau, phân ra thắng bại rất nhanh.

Vầng sáng hé mở mây đen sâu thẳm phía chân trời, màn đêm sắp trôi qua và bình minh sẽ tới để chứng kiến ​​trận chém giết kinh thiên động địa này.

Vào lúc này gió tạm ngừng thổi, một mảnh đất trời trở nên nghiêm trang nặng nề. Bầu không khí ngột ngạt chạm vào là nổ ngay khiến người hít thở không thông, nhịp tim mọi người tạm dừng trong chớp mắt rồi lại nổi lên như trống.

Sau khi hơn tám vạn Bắc Cảnh Quân tập hợp thành trận hình cổ quái, Tùng Châu Quân và Trần Châu Quân cũng đã lên bờ, lao thẳng về hướng Đông tới Nguyên Châu, một đội quân khác của Đại Tuyên cũng lên bờ lao về hướng Tây tới Vân Châu.

Trên mảnh đất Giang Bắc, ba đội quân chia nhau ra mà tiến: Hai đội quân hai bên chia thành hai đạo hắc tuyến nhanh chóng kéo dài tới phía Đông và Tây; còn đội quân ở giữa co cụm bên bờ sông, khí thế ngập trời đối mặt với chín vạn kỵ binh tinh nhuệ của Phàn quân như hổ rình mồi.

Trên đài quan chiến ở phía Nam con sông, mọi người không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tình hình bờ bên kia, mặt trầm như nước.

Thành bại chỉ trong một trận này.

Binh lính truyền tin của Phàn quân đã sớm chạy đến Nguyên Châu và Vân Châu cấp báo, tính toán thời gian, viện quân hai nơi kia chắc hẳn sẽ đuổi tới sau một canh giờ, tướng lãnh Phàn quân cũng không lo lắng tình hình chiến đấu.

Y nhìn chăm chú vào đội ngũ trước mặt, ánh mắt như diều hâu xuyên thấu qua hàng đầu tiên của trận hình, cố gắng tìm ra phương pháp bày trận của đối phương.

Vừa rồi lúc đối phương lên bờ và tập hợp, y đã chú ý trong đại quân kia coi bộ có không ít bộ binh, hiện tại đội bộ binh này được kỵ binh vây quanh, hẳn là trung tâm trận hình của bọn họ.

Hàng ngũ kỵ binh trái phải của phương trận kéo ra thật dài, tướng lãnh Phàn quân cho rằng đây là tối kỵ khi hai quân giao chiến -- phân tán nên dễ rối loạn.

Y thậm chí cho rằng kỵ binh của mình dư sức đánh tan đội Bắc Cảnh Quân này trước khi viện binh kéo tới. Tướng lãnh Phàn quân âm thầm suy tính, chờ khi viện binh tới đây thì vừa kịp dọn dẹp chiến trường; còn đội kỵ binh của mình sẽ dùng trận thắng này nghênh đón Phàn Vương, dưới sự dẫn dắt của Phàn Vương sĩ khí bừng bừng lao sang bờ bên kia. Vào thăm nhà người làm truyện ở wattpad nhé.

Thẩm Tầm nắm trong tay Nguyệt trường đao, vẫn không nhúc nhích đứng yên trước đội hình. Nàng nhìn chằm chằm quân trận Phàn binh đen nghìn nghịt cách đó không xa, trong nháy mắt suy nghĩ trong đầu cứ thế tuôn ra.

Nàng nhớ tới khi mình năm tuổi, tổ phụ đặc chế cho nàng một trường đao nho nhỏ. Nàng lập tức yêu thích cầm múa may không buông tay, chẳng biết học lóm đao pháp từ đâu mà múa lên vài lần, rồi quấn lấy tổ phụ muốn ông dạy nàng đao pháp Nuốt Sơn của Thẩm gia. Tổ phụ cười nói: “Tầm nhi hãy nghĩ thật kỹ, học đao pháp này xong rồi thì tương lai tất nhiên phải ra trận giết địch -- --”

Bé con Thẩm Tầm lập tức gật đầu: “Tầm nhi muốn ra chiến trường, muốn kiến công lập nghiệp, muốn bảo vệ quốc gia!”

Tổ phụ cười ha ha.

Đao pháp Nuốt Sơn đề cao dũng khí bất khuất, khí thế dũng mãnh thẳng tiến không lùi kéo núi kéo thiên hạ, đao trong tay như gió nổi mây phun chém núi mở sông, vật nặng vạn cân cũng cản không được.

Năm mười hai tuổi lần đầu tiên ra chiến trường, nàng sử dụng đao pháp Nuốt Sơn của Thẩm gia, tung hoành chém giết trên chiến trường lớn nhỏ suốt mười ba năm.

Nàng không thể nói rõ cảm xúc của mình trên chiến trường này là gì, có phải là ghê tởm, phấn khích, tự hào, hay bất đắc dĩ, có lẽ là kính sợ.

Đúng rồi, là kính sợ!

Mỗi một lần lâm trận, nàng đều ôm quyết tâm chiến thắng và hy sinh không lùi. Chỉ dựa vào hai chấp niệm này mới có thể bảo đảm luồng sức mạnh luôn trào dâng cuồn cuộn trong thân thể, mới có thể đem huyết nhục tinh hồn đúc vào trường đao trong tay, khiến trường đao hòa làm một với mình để dời non lấp biển phục hổ trảm long.

Hiện tại cũng giống vậy.

Nàng nghĩ, nếu lần này ngã xuống trên chiến trường, nàng cũng không có gì tiếc nuối.

Nàng đã uống được rượu mạnh nhất, rong ruổi qua non sông rộng lớn nhất, chém giết quân địch hung mãnh nhất, cũng hưởng thụ cảnh phồn hoa cực hạn nhất thế gian, nếm trải nỗi thống khổ sâu sắc nhất trần đời.

Nàng đã yêu người xứng đáng nhất, cũng được người đáp lại bằng một tình yêu nồng cháy và sâu sắc nhất.

Nàng nhắm mắt lại rồi lập tức mở to mắt, trường đao trong tay vung lên vẽ ra nửa hình vòng cung, dưới tiếng kèn chỉ huy vọt về phía quân địch.

Với chiến đao trong tay, nàng xung phong nghiền nát cuộc tấn công đầu tiên của kẻ thù, mở một con đường máu cho đội Bắc Cảnh Quân xông tới.

Trống trận dồn dập, quân kỳ tung bay, Bắc Cảnh Quân khắp nơi cấp tốc phát động trận hình thể theo lệnh kỳ. Cánh kỵ binh của đội hình vuông đầu tiên trong trận Hoa Mai y lệnh vọt tới trước, dùng trường thuẫn bảo vệ đội hình trung tâm, tạo thành thế công hình quạt quét về hướng quân địch với khí thế dời non lấp biển.

Chiến mã rống vang, đất trời rung chuyển, hai đại quân ầm ầm va chạm. Vó ngựa như cuồng phong xông thẳng vào nhau, máu tươi bắn tung tóe, vô số thân thể bị đánh bay lên không trung rồi ngã xuống, bị vó sắt và đao thép cắt ngang, tứ chi đứt lìa rơi vãi khắp nơi.

Trong cuộc hỗn chiến, một chiến binh khoác áo choàng đỏ thắm bay lượn khắp nơi như ngọn lửa hừng hực, đao quang nhanh như tia chớp khép mở liên tục, dẫn dắt kỵ binh Bắc Cảnh Quân chậm rãi gian nan tiến lên phía trước, gắt gao ngăn chặn khí thế hung mãnh của Phàn quân. Bộ binh phía sau tạo thành trung tâm của phương trận đột nhiên bộc phát ra một trận mưa tên, xẹt qua cánh đầu của Bắc Cảnh Quân đang chém giết phía trước hướng về quân trận của Phàn quân.

Thế công của Phàn quân bị một trận mưa tên quấy rầy, trong khi hai cánh kỵ binh Bắc Cảnh Quân tản ra hai bên chờ mưa tên lắng xuống, sau đó nhanh chóng từ trái phải bọc đánh Phàn quân, thừa dịp quân địch hỗn loạn bao vây đội kỵ binh tiên phong của Phàn quân, lập tức triển khai chém giết.

Cánh kỵ binh đầu tiên của trận Hoa Mai được nới lỏng áp lực, toàn bộ xông lên phía trước. Phàn quân bị chia cắt và bao vây thực mau ngã xuống như rạ.

Kèn lệnh của Phàn quân biến đổi, kỵ binh ở phía sau đại quân cưỡi trên lưng ngựa cũng kéo căng trường cung.

Đội Bắc Cảnh Quân lúc này co chặt, hai cánh kỵ binh phía sau trung tâm phương trận vòng lên, vây sát xong một đợt quân địch rồi thối lui đến trận kỵ binh đầu tiên, trường thuẫn dựng thẳng thành tường đồng vách sắt ngăn chặn trận mưa tên của Phàn quân.

Mưa tên ngừng, hai bên giết đỏ cả mắt tạm thời đình chỉ tấn công, hung tợn gườm gườm đối mặt nhau. Tướng lãnh Phàn quân trước nay chưa từng gặp qua đấu pháp như vậy, trong lúc nhất thời vừa hận lại vừa giận.

Cung tên thường ít được sử dụng khi hai quân đối đầu trực diện, đặc biệt là lúc kỵ binh xung phong liều chết -- -- Thứ nhất là khi kỵ binh giục ngựa vọt tới mà lại cầm cung bắn tên thay cho trường đao trường kích thì cực kỳ không tiện, thứ hai là khi hai quân hỗn chiến mà bắn tên sẽ thương tổn binh lính bên mình.

Nhưng đội Bắc Cảnh Quân này rõ ràng sớm nhằm vào nhược điểm của kỵ binh để lập kế hoạch: Bộ binh không cần cưỡi ngựa, cũng không cầm vũ khí nào khác, có thể chuyên tâm bắn tên; còn đội kỵ binh trong phương trận phía trước vẫn luôn co cụm lại mà đánh, tuy rằng cũng tiến công nhưng duy trì chiến tuyến ngoài tầm bắn của cung tiễn, không bị mũi tên gây thương tích.

“Tiến lên, làm loạn trận hình của bọn chúng!” Tướng lãnh Phàn Quân rống giận, kèn tấn công thổi lên, đại sóng kỵ binh Phàn quân như thủy triều lại lần nữa ập xuống.

Trống trận cấp tốc vang vang, trận hình Hoa Mai của Bắc Cảnh Quân tản ra, để cho Quang Minh Quân tạo thành cánh hoa mai đầu tiên dưới sự dẫn dắt của Thẩm Tầm lại lần nữa đối đầu trực diện với kẻ thù. Hai cánh trái phải của trận Hoa Mai do Tôn Kim Phượng và Lý Phúc chỉ huy cũng lại lần nữa lao ra, chờ đợi thời cơ tiến hành bọc đánh.

Mặt trời đã lên cao, tầng mây dày đặc tản ra, tia nắng vàng chói bắt đầu chiếu rọi mảnh đất này. Trận chém giết đã bước vào giai đoạn gay cấn, cả vùng Giang Bắc rộng lớn máu chảy thành sông, thiên quân vạn mã vẫn lao nhanh, vó ngựa giẫm đạp bùn huyết dưới chân, đao thương lấp loáng dưới ánh nắng vàng, tên rơi không ngừng.

Tinh kỵ Phàn quân bất khả chiến bại từ trước đến nay cảm giác áp lực cực đại, những cuộc tấn công dũng mãnh của họ lần đầu tiên bị gián đoạn, kỵ binh của đối phương cũng hung hãn mạnh mẽ không khác gì họ, trận hình cổ quái khi thì tản ra khi thì co lại, nhưng bất luận tấn công thế nào cũng không cách gì tách ra.

Trận chiến đấu này đã diễn tiến thật lâu, tướng lãnh Phàn quân lúc này thật sự mong chờ viện binh từ Nguyên Châu và Vân Châu mau tới.

Trong tiếng chém giết đinh tai nhức óc, y nhạy bén phát hiện một trận dị động phía sau.

Y quay đầu nhìn về phía đường chân trời, thấy một đội binh mã cuốn tung bụi mù cấp tốc vọt tới hướng này, mà quân kỳ tung bay liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, không phải Phàn quân ở Vân Châu, cũng không phải Tây Lương quân ở Nguyên Châu.

Y nhận ra quân kỳ kia, đã từng nghe rất nhiều Phàn binh nhắc tới, quân kỳ kia không có bất kỳ một hình ảnh nào, chỉ là một màu đen đậm.

Đó là quân kỳ của Âm Sí Quân.

Tướng lãnh Phàn quân nghiến răng, hạ lệnh Phàn quân phía sau quay đầu nghênh địch. Hãy vào ủng hộ người làm truyện ở wattpad.

Thẩm Tầm đang cuốn vào trận tắm máu gần như lập tức cảm giác được sự thay đổi hướng đi của Phàn quân. Nàng vung đao đẩy ra một cây trường mâu múa may mà đến, lưỡi đao nhân tiện quét ngang chém tên Phàn binh bay xuống ngựa, lưỡi đao không hề tạm dừng, khí thế không giảm trực tiếp đâm vào ngực tên Phàn binh bên cạnh, xoắn vào rồi rút ra.

Tên Phàn quân hét lên thảm thiết ngã khỏi lưng ngựa, Thẩm Tầm kẹp bụng ngựa phóng về phía trước, lưỡi đao thuận thế ngăn chặn vô số trường mâu đâm tới, cuốn lấy toàn bộ rồi giật một cái, vài tên Phàn binh đồng loạt mất đi vũ khí, ngay sau đó ánh đao chợt lóe, thân thể một tên Phàn binh bị xé toạt.

Nàng thở hổn hển, tận dụng khe hở này để nhìn về hướng Bắc, nhưng lọt vào tầm mắt đều là những bộ mặt hung dữ của Phàn binh vọt tới như thủy triều vô cùng vô tận.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng nàng biết, chàng đã tới!

Lúc này cánh kỵ binh Bắc Cảnh Quân áp đảo Phàn quân trước nhất đã hô to: “Âm Sí Quân tới!”

“Âm Sí Quân tới!” Tiếng hô dần dần truyền khai khắp Bắc Cảnh Quân, tiện đà vang lên như sấm bên tai vọng khắp chiến trường.

Thẩm Tầm đã chiến đấu thành một người máu ngửa đầu cười to, trong tiếng cười trường đao đánh xuống ầm ầm như sấm sét, máu tươi bắn lên mặt nàng, vài tên Phàn binh bên cạnh lại ngã xuống.

Trong khoảng khắc này, tâm huyết và ý chí chiến đấu của toàn bộ tướng sĩ Bắc Cảnh Quân đều bùng cháy mãnh liệt, trong màn gió tanh mưa máu tinh thần của họ lại trỗi dậy. Mũi tên của đội bộ binh đã dùng xong, mọi người rút ra đao thương hô vang xung phong lao vào đám Phàn binh rải rác, tham dự trận ác chiến.

Trên bầu trời vầng thái dương đã sáng tỏ, lẳng lặng nhìn xuống trận chém giết tàn khốc trên mảnh đất này.

Chiến đấu từ rạng sáng kéo dài tới chính Ngọ, trên đài quan chiến ở bờ sông đối diện, sắc mặt Hoàng đế trắng bệch, Lục Niên Tùng và Tạ Kích lệ dâng đầy mắt, vài vị đại thần sớm đã không đành lòng xem tiếp, ánh mắt dời sang nơi khác.

Dù cho thảm thiết nhưng thắng lợi rõ ràng nghiêng về quân triều đình. Phàn quân sớm đã hiện ra xu hướng suy tàn, dưới sự hợp lực tấn công của Bắc Cảnh Quân và Âm Sí Quân đã không còn sức chống cự.

Trên đài quan chiến mọi người thấy được rõ ràng, trong lòng lại không hề có một tia vui mừng chiến thắng, sự bi thương và nỗi đau kịch liệt đè nặng tim họ khiến họ khó có thể hô hấp.

Cho dù tình hình tử thương của Bắc Cảnh Quân đã đỡ hơn rất nhiều so với dự đoán trước của họ.

Lần đầu tiên Thẩm Tầm cảm thấy mồ hôi và máu trong thân thể đã thiêu đốt tới cực hạn, lồng ngực rót đầy gió tanh, trường đao trong tay mấy lần suýt tuột ra, mồ hôi và máu thấm ướt mũ giáp đổ xuống từng giọt từng giọt khiến tầm mắt nàng mờ đi.

Cũng may sẽ sớm kết thúc! Có lẽ kiên trì thêm một khắc nữa là có thể giết hết Phàn binh, cùng Âm Sí Quân hội tụ trong chiến thắng.

Ngực nàng phập phồng kịch liệt, cắn răng siết chặt trường đao, thúc ngựa phóng về phía vài tên Phàn binh đằng trước.

Trường đao vừa rơi xuống, một cây thương máu từ bên cạnh xông ra, như cuồng long gào thét, uy phong không thể đỡ đâm vào một tên Phàn binh, trực tiếp xuyên qua cổ hắn rồi mạnh mẽ rút ra, tên Phàn binh kêu thảm bay khỏi lưng ngựa.

Nước mắt Thẩm Tầm trào ra, trôi bớt mồ hôi và máu trên mặt, nàng nghiêng đầu, thấy rõ ràng là chàng.

Hóa ra chàng đã đến bên cạnh mình rồi.

Trường đao tung hoành cuốn gió, trường thương lẫm liệt ngoan tuyệt, chàng và nàng cùng rong ruổi trên chiến trường xác chết khắp nơi, dùng hết bầu nhiệt huyết cuối cùng trong thân thể, cùng nhau hoàn thành trận chiến quyết định này.