Hôm nay Tạ Cẩn quả nhiên giữ lời mang hai đội kỵ binh lên núi Phù Loan luyện tập. Thẩm Tầm kêu Trần Lại mục vào lều của mình, cùng nhau kiểm tra danh sách một ngàn tám trăm binh sĩ Tạ Cẩn phát cho mình.
Trần Lại mục vừa rời đi thì đúng lúc Chu Trầm tiến vào, Thẩm Tầm thu dọn công văn trên bàn, nói khẽ: "Mật thám của chúng ta ở Tây Lương không bị Thẩm Uyên nhổ đi, hiện giờ có thể liên lạc."
Chu Trầm đáp: "Hay chờ thêm một chút? Suýt nữa Tướng quân bị lộ hành tung, lòng nghi ngờ của Thái Hậu chưa giải tỏa --"
Thẩm Tầm lắc đầu: "Vụ này ta không muốn trì hoãn lâu hơn, hiện giờ ta ở kinh thành không tiện điều tra, chỉ có thể dựa vào phía Tây Lương. Đã nhiều ngày qua, chắc hẳn Thẩm Uyên đang hao tâm tổn trí suy nghĩ đối sách bởi vì Hoàng Thượng muốn rút bốn vạn binh mã về đồn điền Ngô Châu, chúng ta hãy lợi dụng cơ hội này liên lạc với họ. Hơn nữa, vị sứ giả đưa thân Ngạc Vân của Tây Lương có lẽ cũng sắp trở về, hãy nhìn y chằm chằm xem y thường xuyên lui tới chặt chẽ với ai?"
Chu Trầm ngẫm nghĩ: "Vâng, vậy em đi làm ngay."
Thẩm Tầm dặn dò: "Nếu khám phá ra vấn đề gì, bảo bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta đến Kỵ Long Ao thì liên lạc tiện hơn, đến lúc đó sẽ thương lượng đối sách."
Buổi trưa Thẩm Tầm đến lều chỉ huy của Tạ Cẩn, người vẫn chưa trở về. Kỳ Minh Nguyệt vén rèm tiến vào chào hỏi: "Thẩm tướng quân."
"Ủa," Thẩm Tầm cười, "Ngươi không đi huấn luyện kỵ binh với Tạ tướng quân?"
"Hôm nay Thanh Phong đi rồi ạ," Kỳ Minh Nguyệt đáp: "Thuộc hạ mới nhận được thiệp Công chúa Hoa Anh đưa tới, gởi cho Tạ tướng quân và Thẩm tướng quân."
Thẩm Tầm tiếp nhận mở ra nhìn lướt qua, oán trách: "Biết chúng ta bận rộn quân vụ còn tới làm phiền! Không phải chỉ là vụ đi săn mùa thu cuối cùng trong năm nay thôi sao, có người khác đi giữ thể diện cho cô ta là được rồi?"
Kỳ Minh Nguyệt thấy Thẩm Tầm không đáp lại, do dự nhắc: "Người đưa thiệp còn chờ bên ngoài, muốn nghe đáp lời mới chịu đi. Hắn nói không cần Tạ tướng quân và Thẩm tướng quân cùng đi, chỉ cần một người có mặt là được."
Thẩm Tầm thở dài: "Được rồi, vậy nói Tạ tướng quân bận không thể thoát thân, đến lúc đó ta sẽ có mặt."
Kỳ Minh Nguyệt cười: "Vâng ạ."
Hắn đi không bao lâu thì Tạ Cẩn vén rèm tiến vào, trong tay cầm một phong quân báo, vẻ mặt nghiêm túc.
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Tầm đứng dậy.
Tạ Cẩn nhét quân báo vào tay cô: "Xem thử đi."
Quân báo là thám tử Bắc Cảnh Quân ở Phàn quốc khẩn cấp đưa tới: Quốc nội Phàn quốc vừa xảy ra một trận chính biến, Ba Âm Vương Lãng Thố giết chết ca ca cướp lấy chính quyền, tiếp theo thâu tóm mấy bộ lạc du mục linh tinh ở phía bắc, bản đồ thế cục của Phàn quốc đã biến đổi.
"Vị Ba Âm Vương này là kẻ hiếu chiến, dĩ vãng ỷ vào mười vạn thiết kỵ binh tinh luyện luôn phát sinh xung đột với Tây Lương." Thẩm Tầm nhíu mày nhận xét.
"Nàng đọc tiếp mặt sau đi." Tạ Cẩn nói.
Thẩm Tầm lật tờ quân báo tiếp tục đọc, quả tim trầm xuống: "Tây Lương sai sứ thần sang chúc mừng Ba Âm Vương?"
Tạ Cẩn sửa đúng: "Hiện tại không phải Ba Âm Vương, là Hoàng đế Phàn quốc."
Thẩm Tầm ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tạ Cẩn thở dài: "Trước kia ta đã giao thủ với Lãng Thố, gã này rất cứng đầu. Mười vạn thiết kỵ dưới trướng gã bưu dũng hung hãn, chiến lực phi phàm. May mà dĩ vãng gã luôn bị tiền Phàn Vương chèn ép, bắt gã đi tấn công phía Bắc. Hiện tại không giống xưa, hơn nữa nếu lần này gã liên thủ với Tây Lương..." Tạ Cẩn dừng lại không nói hết câu, đôi mày chậm rãi nhíu chặt.
Thẩm Tầm ngẫm nghĩ rồi đề nghị: "Nếu không để ta đến nói với Thái Hậu và Hoàng Thượng một câu, chúng ta không tham dự Đông tế, sớm dẫn đoàn tân binh này đến Bắc cảnh."
Tạ Cẩn chậm rãi lắc đầu: "Chuyện Thái Hậu đã định, sao có thể dễ dàng hủy bỏ? Nếu chúng ta đi nói, nhất định phải đội cái mũ 'Trông gà hoá cuốc' coi rẻ buổi lễ tế thiên long trọng. Huống chi ta thấy hiện giờ coi bộ nàng chả còn tiếng nói gì chỗ Thái Hậu, thôi đừng đi chọc người ta thêm phiền. Ta hỏi Lễ Bộ rồi, lễ tế thiên yêu cầu chúng ta đưa ra tám ngàn binh lính để thực hiện nghi thức, dư lại bốn ngàn binh có thể đưa đến Bắc cảnh. Ta ở lại kinh thành, nàng dẫn người đi trước, mặc kệ nói thế nào, chuẩn bị sớm chút vẫn không sai."
Thẩm Tầm gật đầu: "Được."
Tạ Cẩn nhìn cô chăm chú một lát, lấy ra một chìa khóa đeo trên thắt lưng đưa cô: "Tất cả quân tình quân báo đều để trong tập hồ sơ ở ngăn kéo."
Thẩm Tầm tiếp nhận chìa khóa, cười trêu: "Đây là Tạ tướng quân đích thân đưa ta chứ ta không muốn nhúng tay đâu nha."
"Đối đầu kẻ địch mạnh," Tạ Cẩn cười bất đắc dĩ, "Còn nói những lời này làm gì."
Anh bưng chén trà trên bàn uống một ngụm: "Thao luyện trong doanh trại hôm nay giao cho nàng, ta đi Binh Bộ nói một câu với Triệu Thượng thư. Buổi tối phải bàn bạc với vài vị sư gia trong phủ, vừa lúc có thể nghỉ ngơi ở Tùng Uyên tiểu trúc -- -- À, tính toán thời gian, công khóa của Tam đệ cũng nên khảo giáo hôm nay."
Thẩm Tầm giúp anh cởi áo giáp: "Chàng đi đi."
Tạ Cẩn vào nội trướng thay y phục, ra ngoài hỏi cô: "Hôm nay nàng hồi phủ chứ?"
Thẩm Tầm đáp thực dứt khoát: "Việc nhiều, không về đâu!"
Thẩm Tầm cười lắc đầu, liếc anh một cái: "Chàng muốn giám sát ta à?"
Nghĩ đến đêm nay Ta Tư sẽ lôi công phu mình dạy để khiêu chiến đại ca, kẻ "châm ngòi thổi gió" này vẫn nên tránh đi tương đối ổn hơn.
Tạ Cẩn muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu: "Vậy được rồi, ta đi thôi."
Anh chàng đi rồi, Thẩm Tầm lấy công văn trong ngăn kéo ra xem qua một lần, ngồi ngẩn người trong chốc lát.
Thật ra cô cũng biết, nhưng thứ Tạ Cẩn giữ lại trong ngăn kéo đều đã trải qua sàng chọn, công văn thật sự quan trọng tức khắc thiêu hủy, nhưng dù vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy vui mừng.
Toàn bộ mạng lưới quân phòng của biên giới Bắc cảnh từ từ triển khai trước mắt nàng, phía Tây có Kỵ Long Ao, phía Đông có Mộ Hà Loan, ngoại trừ Vọng Long Quan ở trung tâm, Vạn Hác Quan và Ngao Long Câu đều là những vị trí quân sự cực kỳ quan trọng, cũng là vị trí chủ yếu phát sinh xung đột của địch và ta.
Tám vạn Bắc Cảnh Quân chủ lực đều an trí ở ba vị trí này, Vọng Long Quan có ba vạn binh, Vạn Hác Quan và Ngao Long Câu mỗi nơi có một vạn tám ngàn, dư lại một vạn bốn ngàn binh, ngoại trừ Kỵ Long Ao chiếm đi tám ngàn binh, số còn lại đều phân bố rải rác tới các pháo đài quy mô nhỏ ở biên cảnh.
Hiện giờ Tạ Cẩn ở kinh thành, đại doanh Vọng Long Quan giao cho Thôi Yến tọa trấn, Ngao Long Câu là Tạ Nghi đóng giữ, hai người này Thẩm Tầm đều rất quen thuộc, phòng ngự từ trước đến nay không chê vào đâu, cho dù nhất thời chưa bổ sung tân binh thì chắc hẳn trong khoảng thời gian ngắn không tạo thành vấn đề lớn gì.
Tướng lĩnh của Vạn Hác Quan và Kỵ Long Ao cô lại không quá quen thuộc, hẳn là mới đề bạt dạo gần đây. Cô đến đó trước hẳn nên bổ sung binh lực cho hai địa phương này.
Tình thế tuy nghiêm trọng, nhưng nhìn qua toàn bộ an bài bố trí cụ thể cho tuyến phòng ngự của Bắc cảnh, thật ra cô cảm thấy yên tâm. Rốt cuộc Tạ thị là lá chắn của quốc gia trấn thủ biên cương nhiều năm, hành binh bố phòng đều rất lão luyện, an bài các mặt không có chút sai sót nào. Đương nhiên, nếu binh lực Bắc Cảnh Quân có thể mở rộng thêm một ít thì càng có sự chuẩn bị cho bất cứ hoàn cảnh nào.
Nếu Tây Lương quốc và Phàn quốc kết đồng minh, vị trí quân sự của Kỵ Long Ao càng tăng lên. Thẩm Tầm suy tư một hồi, sai người kêu Cố Trường Tư Lý Trăn và Phương Bình cùng tiến vào, giao nhiệm vụ cho bọn họ gia tăng thao luyện một ngàn tám trăm kỵ binh. Một ngàn tám trăm người này chỉ dành riêng cho cô, không phải rút ra từ đội kỵ binh nhẹ hay đội kỵ binh nặng mà đều được cấp cho chiến mã tốt nhất của doanh trại, có thể thấy trình độ coi trọng của Tạ Cẩn đối với Kỵ Long Ao.
Thẩm Tầm an bài xong, duỗi người bẻ lưng rồi ra khỏi lều chỉ huy.
Lúc này đã chạng vạng tối, vài tia sáng vàng nhạt yếu ớt của ánh hoàng hôn cuối cùng lộ ra khỏi tầng mây. Chỗ trũng của giáo trường vẫn còn đọng hết vũng nước này đến vũng nước khác, nhưng lúc này hứng thú của các tân binh tăng vọt. Dưới đài của giáo trường người vây quanh một vòng lớn, tiếng hoan hô và giọng reo hò ủng hộ vang lên không ngừng.
Thao luyện buổi chiều đã xong, lúc này là chút thời gian hoạt động tự do trước giờ cơm chiều, mọi người đều tụ tập trong giáo trường, lén lút thi đấu cho vui.
Thẩm Tầm cảm thấy rất hứng thú đi qua coi, tân binh vây quanh vòng ngoài thấy cô tới lập tức im tiếng, an tĩnh nhường ra một lối vào. Hai gã tân binh đang quấn lấy nhau đấu giữa sân liếc mắt nhìn thấy, vội vàng ngừng lại.
Thẩm Tầm khoanh tay trước ngực, cười nói: "Sao không đánh tiếp?"
"À..." Hai gã tân binh nhìn nhau, một người lên tiếng: "Không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Thẩm tướng quân đâu ạ!"
"Nếu các ngươi có thể được chọn vào Bắc Cảnh Quân, chắc hẳn phải có tuyệt chiêu của riêng mình, sau này không cần nói kiểu vậy nữa." Thẩm Tầm sờ sờ cằm đề nghị: "Các ngươi hãy đánh một trận thật hay thật xứng đáng xem nào, nếu ai giành phần thắng ta sẽ bỏ thêm chút vốn."
Thường ngày Tạ Cẩn ít khi nói cười, nghiêm khắc uy nghi, bọn tân binh thấy anh chàng đều bị chân tay luống cuống, kẻ nhát gan còn sẽ tránh xa. Nay thấy vị Thẩm tướng quân bình dị gần gũi, mọi người lập tức khoan khoái, tên tân binh mới vừa lên tiếng cả gan hỏi: "Tướng quân muốn cá cược bao nhiêu?"
Thẩm Tầm cười mắng: "Trong quân doanh không được bài bạc, ngươi muốn cá cược gì chứ? Thôi, hôm nay ta bỏ tiền, kêu hỏa trướng thêm vài món ăn mặn, ai thắng được thêm hai đùi gà -- tiền không có nhưng đùi gà cũng được đấy nhỉ?"
Mọi người đồng thanh hoan hô. Hai người giữa sân lập tức xoa tay hầm hè, nhìn chằm chằm đối phương như hổ rình mồi. Ngay lập tức không khí trong giáo trường náo động hẳn lên, tiếng hò reo vang trời.