Edited by Bà Còm
Tạ Cẩn cũng thấy Thẩm Tầm, khóe môi kín đáo nhếch lên, đứng dậy hướng về phía cô hành lễ: “Thẩm tướng quân.”
Hai gã binh lính ở trung tâm giáo trường không hẹn mà cùng đình chỉ động tác, đám đông dưới đài đang quan sát trận thi đấu cũng đồng loạt nhìn về hướng giáo đài, không khí thoáng chốc trở nên vô cùng quỷ dị.
Thẩm Tầm ôm quyền đáp lễ, dưới ánh mắt tò mò của mọi người phi thân lên giáo đài, thản nhiên chào hỏi Binh Bộ Tiết thị lang cũng đứng dậy đón rồi ngồi xuống bên cạnh Tạ Cẩn.
“Sao không thấy Tạ Hầu gia?” Thẩm Tầm tiếp nhận chung trà do thân vệ phía sau Tạ Cẩn đưa tới, dùng nắp chung gạt gạt lá trà sang một bên rồi nhấp một ngụm.
Tạ Cẩn nhìn ra giữa sân, cánh tay khẽ đưa lên làm hiệu “Tiếp tục”. Khi hai gã kia lại tỷ thí một lần nữa mới nói: “Hôm qua ra khỏi thành, gia phụ lưu lại chùa Bảo Đỉnh, ước chừng giờ Tuất mới có thể về thành.”
Thẩm Tầm “Ừm” một tiếng, chuyên tâm xem hai gã binh lính ở trung tâm giáo trường đang giằng co quyết liệt. Người được Tạ Cẩn dạy dỗ không tệ, đều sử dụng đao hẹp cán dài, không có chiêu thức cầu kỳ dư thừa, đao pháp rành rẽ, mỗi chiêu đều tấn công vào chỗ yếu hại của đối phương. Tuy nhiên hai gã kia chưa trải qua lễ rửa tội trên chiến trường, đổi chiêu không khỏi có chút vụng về, ra chiêu chưa đủ lưu loát, thiếu vài phần quyết đoán và sát khí ăn tươi nuốt sống.
Tạ Cẩn cũng sớm nhìn ra vấn đề, ánh mắt hơi tối lại, ngón tay đặt ở giữa mày nhẹ nhàng ấn một chút.
Tiết thị lang bên cạnh giải thích với Thẩm Tầm: “Hôm qua đã hoàn thành thi văn, hôm nay thi võ, buổi sáng đã khảo qua cưỡi ngựa bắn cung. Hiện giờ đang tuyển chức Phó úy -- -- ý của Tạ tướng quân là quân chức trúng tuyển cũng tạm thời mà thôi, nhiệm kỳ chỉ nửa năm, nửa năm sau có quân công thì lại tuyển chọn một lần nữa.”
Thẩm Tầm gật đầu cười: “Vẫn phải trải qua trận chiến thì mới thấy rõ thực lực.”
Nàng chăm chú nhìn hai người đang thi đấu hăng say giữa sân, tân binh vây xem dưới đài cũng có rất nhiều người lén lút quan sát nàng.
Danh tiếng của Thẩm Tầm thì toàn bộ Đại Tuyên gần như không người nào không biết.
Tám năm trước biên quan Tây cảnh báo nguy, gió lửa thiêu đốt suốt hơn hai mươi ngày, Định Viễn Hầu Thẩm Hoán và phu nhân Lương thị mặc giáp trụ song song ra trận, lần lượt hy sinh dưới tường thành Ký Vân Quan. Trong lúc tất cả mọi người cho rằng Tây cảnh thất thủ, tàn quân Tây cảnh sắp lui về Ngô Châu, Thẩm Tầm - ái nữ duy nhất của Định Viễn Hầu chỉ mới mười bảy tuổi - vung lên trường đao phụ thân để lại, được sự hiệp trợ của Tây Cảnh Quân còn sống sót bảo vệ biên cảnh nguy cơ ngập tràn, giết lui từng đợt từng đợt quân tiên phong Tây Lương ào ạt công phá tường thành, kiên trì chiến đấu suốt mười ngày đợi được Bắc Cảnh Quân tới cứu viện.
Suốt mười ngày mười đêm, quân Tây Lương dùng bất cứ thủ đoạn nào: hỏa công, thủy công, bắn đá, đào địa đạo, thang mây cải tiến, chiến xa... thay phiên tấn công một khắc không ngừng nhưng đều bị Thẩm Tầm hóa giải từng đợt. Nghe nói khi viện quân Bắc Cảnh tới nơi, Tây Cảnh Quân đã hết đạn dược và lương thực, mỗi tướng sĩ trên tường thành đều như bị tắm máu, toàn thân không còn một chỗ lành lặn.
Sau khi viện quân tới nơi, Thẩm Tầm nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ ba suất lĩnh một vạn kỵ binh chắp vá lung tung, lao ra cửa thành truy kích quân Tây Lương đang rút lui. Nàng dẫn đoàn binh đuổi theo tới địa phận núi Mông Giáp bên ngoài Ký Vân Quan, cắt đứt đường lui của quân địch về biên giới Tây Lương quốc, vây chặt bọn chúng ở thung lũng dưới vách đá của núi Mông Giáp, một đao chém đầu thủ lĩnh quân Tây Lương.
Sau khi chiến sự bình định, Tiên đế bác bỏ đề nghị phái người khác tiếp quản Tây Cảnh Quân, để Thẩm Tầm chính thức thống lĩnh đội quân này. Trên dưới triều đình hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, đây chính là kết quả của Thẩm Hoàng hậu - hiện giờ là Thẩm Thái hậu - thổi gió bên gối vào tai Tiên đế. Thế nhưng Thẩm Tầm không cho phép những kẻ chờ mong chế giễu nàng được thỏa mãn, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủn mà nàng đã chấn chỉnh mười vạn Tây Cảnh Quân, trong suốt sáu bảy năm sau đó chưa từng để Tây Lương quốc xâm lấn biên cảnh nửa bước.
Mấy tháng trước đó, chiến sự vùng Tây cảnh lại châm ngòi, Tây Lương quốc triệu tập mười lăm vạn đại quân áp đến bên ngoài Ký Vân Quan. Thẩm Tầm trấn định chỉ huy, quân kỷ nghiêm minh, bộ binh Tây Cảnh Quân chiến lực cường đại phối hợp kỵ binh Tây Cảnh Quân với thuật cưỡi ngựa tinh vi, dưới áp lực thật mạnh vẫn chuyển bại thành thắng, cuối cùng bức Tây Lương vương phải cúi đầu cầu hòa. Hai bên ký kết hiệp nghị, Tây cảnh mở chợ biên giới để giao dịch, Tây Lương vương đưa nữ nhi Lam Tranh Quận chúa đến Đại Tuyên hoà thân.
Trận chiến này khiến nguyên khí hai bên đều bị tổn thương nghiêm trọng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vùng biên giới phía Tây có thể ổn định từ năm đến mười năm. Về điểm này, hầu hết mọi người đều tâm phục khẩu phục Thẩm Tầm.
Khi Thẩm Tầm khải hoàn hồi triều, bá tánh trong kinh đều đổ ra chiêm ngưỡng vị nữ tướng quân trẻ tuổi uy nghi. Hôm đó Thẩm Tầm mặc trọng giáp, đầu đội kim khôi cánh phượng, lưng đeo trường đao, ngồi trên hắc mã cao lớn bưu hãn, gương mặt lạnh lùng, lưng ưỡn thẳng tắp, đôi mắt phượng không ẩn chứa sự dịu dàng quyến rũ mà lại tỏa ra tia sáng cương nghị kiên cường khác hẳn nữ tử bình thường. Bên cạnh Thẩm Tầm là Lam Tranh Quận chúa ngồi trên con tuấn mã đỏ thẫm tiến đến hòa thân. Quận chúa đẹp như hoa sen, ngây thơ hoạt bát, vẻ mặt tò mò nhìn Đông nhìn Tây, thỉnh thoảng cao hứng phấn chấn thì thầm vài câu với người theo hầu bên cạnh, so sánh với Thẩm Tầm trầm ổn kiên định hình thành một bức tranh đối lập tuyệt vời, khiến các bá tánh kinh thành bàn tán say sưa vài ngày.
Mà hôm nay vị nữ tướng quân ngồi ngay ngắn trên đài cao của giáo trường hình như có vẻ hơi khác. Gương mặt thuần tịnh của nàng hàm chứa ý cười ấm áp, chuyện trò vui vẻ với Tiết Thị lang, trên người mặc bộ giáp nhẹ màu bạch kim làm nổi bật vóc dáng cân đối mạnh mẽ. Nàng cũng không mang mũ giáp giống Tạ tướng quân, tóc được búi gọn gàng trên đỉnh đầu càng khiến cổ nàng thêm thon dài tuyệt đẹp, tóc mái trên trán và sợi dây đỏ đậm cột quanh búi tóc bay nhẹ theo gió điểm tô vài nét dịu dàng trên gương mặt nàng, khiến người như tắm mình trong gió xuân.
Trận chém giết trong sân đi đến hồi gay cấn, Thẩm Tầm xem say mê, Tạ Cẩn thì càng lúc càng nhíu mày sâu hơn. Nếu Thẩm Tầm không tới thì anh chàng còn có thể nhàn nhã thong dong xem xong trận tỷ thí này, đến khi kết cục sẽ chỉ điểm vài chỗ, nhưng hôm nay người dùng đao thành thạo lại ngồi ngay bên cạnh, anh chàng chợt cảm thấy đao pháp của mấy tên thủ hạ quá nhẹ nhàng vụng về, quả thực không thể xem nổi, khiến khí thế nhà mình cũng lùn đi một đoạn.
Tiếng thét cổ vũ giữa sân vang vang, màn tỷ thí sắp sửa kết thúc. Một người lui về phía sau, trường đao ngăn chặn thế công của người kia. Trường đao của người kia chém xuống, lưỡi đao bổ mạnh định phát lực, không ngờ đối thủ thò chân trái móc một cái. Người kia đứng tấn không vững lảo đảo, bị đối phương dùng đao xoắn lấy vũ khí trong tay hắn rồi hất lên một cái, trường đao rời tay rơi xuống, hắn đã bị thua.
“Hay!” Binh lính vây xem lớn tiếng khen ngợi, Tạ Cẩn vẫn nhíu chặt mày, lắc đầu lạnh băng quát: “Hay cái gì mà hay? Trong đám lùn chọn thằng cao nhất mà thôi.”
Mọi người bị ánh mắt chàng ta lướt qua, tức khắc im như ve sầu mùa đông, ấp úng không nói được gì. Gã thắng cuộc xấu hổ túm chặt trường đao, vẻ mặt ngơ ngác, niềm vui chiến thắng trở thành hư không.
Tạ Cẩn quay đầu, nho nhã lễ độ trưng cầu ý kiến Thẩm Tầm: “Để Thẩm tướng quân chê cười, không biết tướng quân có sẵn lòng chỉ điểm đôi chút về kết cục này?”
Thẩm Tầm cười đồng ý: “Được thôi.”
Thân vệ Khương Minh đứng phía sau đưa tới Nguyệt trường đao, Thẩm Tầm lại lắc đầu, chắp tay sau lưng đi xuống đài, nhàn nhã đứng giữa sân.
“Ủa... Tướng quân không dùng đao hay sao?” Binh lính mới thắng nghi hoặc hỏi.
Thẩm Tầm vừa sửa sang lại vạt áo của bộ giáp nhẹ vừa nói: “Sở dĩ ngươi mới thắng được là nhờ dùng chút kỹ năng, nhưng kỹ năng không phải dùng như vậy. Nếu lỡ công phu đứng tấn của đối phương vững vàng thì ngươi không có cơ hội.”
Nàng dừng một chút, duỗi thẳng cánh tay phải, lòng bàn tay ngửa lên, bốn ngón tay chụm lại ngoắc ngoắc gã binh lính: “Để ta dạy ngươi kỹ năng phải dùng thế nào.”
Gã binh lính hơi chút do dự nhìn nhìn chủ tướng nhà mình đang ngồi nghiêm chỉnh trên đài. Tạ tướng quân mặt vô biểu cảm giống khối băng, cằm hơi hạ xuống xem như đồng ý.
“Vậy xin đắc tội, Thẩm tướng quân cẩn thận!” Tiếng nói vừa dứt, trường đao uy vũ nhanh như gió lia tới mãnh liệt, cánh tay Thẩm Tầm vừa thu lại đồng thời nghiêng đầu tránh đi. Lưỡi đao sắc bén nguy hiểm sượt qua gò má nàng. Gã binh lính tấn công không thành, nhanh chóng biến chiêu, xoay người lại chém xuống một đao thật mạnh. Thẩm Tầm uốn người né qua đao phong, vọt đến bên cạnh hắn, cánh tay trái cong lên, khuỷu tay đánh vào huyệt vị trên xương bả vai hắn. Thân hình bên trái gã binh lính hơi tê rần, thế đao chậm lại một nhịp thì tay phải Thẩm Tầm đã bắt được cán đao, tay trái hóa thành đao chưởng bổ xuống cánh tay người nọ, trường đao lập tức tuột ra khỏi tay bị Thẩm Tầm đoạt lấy.
Mọi người vây xem còn chưa kịp kinh hô, cũng không kịp thấy thân hình Thẩm Tầm chuyển động thế nào, trường đao trong tay nàng nhanh như chớp quét tới với khí thế mãnh liệt khiến băng sơn rạn nứt, ánh đao tỏa ra sát khí bàng bạc thổi về hướng yết hầu gã binh lính, đến trước cổ hắn một tấc thì đột ngột ngừng trụ.
Gã binh lính đổ mồ hôi lạnh ướt lưng, chân mềm nhũn, tiếng kinh hô và giọng hò reo khen ngợi ầm ầm bùng nổ lan tận phía chân trời. Lần này, Tạ Cẩn trên khán đài vẫn chưa chê bai gì.
Thẩm Tầm thu trường đao, hơi mỉm cười: “Muốn dùng kỹ năng thì phải ra chiêu một cách xuất kỳ bất ý, đồng thời còn có một điểm mấu chốt -- -- Nhanh.”
Gã binh lính ưỡn ngực, lớn tiếng đáp: “Hiểu rõ! Đa tạ Thẩm tướng quân chỉ điểm!”
Thẩm Tầm đưa trả trường đao, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn cổ vũ một câu: “Không tệ, tương lai có triển vọng!”