Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Thẩm Tầm bật cười ngồi thẳng người: "Được thôi, anh cũng không cần đoán tới đoán lui, cứ giao Kỵ Long Ao cho tôi, tôi sẽ đến đó trấn thủ."
Tạ Cẩn nhìn nàng chăm chú, trầm ngâm nói: "Kỵ Long Ao là giao giới giữa Tây cảnh và Bắc cảnh, phía trên giáp ranh với Tây Lương quốc và Phàn Quốc. Nơi đó là một giếng trời, rất ít kẻ tấn công bằng đường bộ. Tuy dễ phòng thủ nhưng thuộc hạ của cô cũng vì vậy mà không dễ kiếm quân công, cô muốn đến đó làm gì?"
Thẩm Tầm ngắm gương mặt tuấn tú, đôi mắt đẹp và làn môi quyến rũ gần trong gang tấc trông thật lóa mắt vô cùng, rất muốn véo yêu trên má anh chàng vài cái, ngón tay giật giật nhưng cố nhịn xuống.
"Tôi đi nơi đó chẳng phải quá hợp ý anh? Tôi trấn thủ Kỵ Long Ao coi như nhận nhiệm vụ, dễ dàng trả lời cho Thái Hậu, cũng sẽ không đoạt nổi bật của Tạ gia. Hơn nữa nơi đó cách xa Vọng Long Quan, miễn cho thường xuyên lượn tới lượn lui trước mặt làm rối mắt anh."
Tạ Cẩn lắc đầu than: "Vẫn không nói lời thật!"
"Vậy được, hay là anh giao Ngao Long Câu cho tôi, điều Nghi muội muội đến Kỵ Long Ao." Thẩm Tầm nói, nhìn hàng mày Tạ Cẩn cau lại, cuối cùng nhịn không được vươn tay xoa xoa giữa mày anh chàng: "Xem anh kìa, mới thử chút đã lộ nguyên hình. Yên tâm đi, Ngao Long Câu là chỗ Tạ Nghi muội muội trấn thủ, tôi sẽ không đoạt địa bàn với muội ấy đâu."
Tạ Cẩn chộp cổ tay nàng gạt ra: "Vừa rồi ai nói, nam nữ thụ thụ bất thân, tay chân đừng táy máy?"
Thẩm Tầm cười nhạo: "Lời của tôi cũng đáng để ý?"
Tạ Cẩn nghiến răng: "Đích xác, tôi thấy cô chẳng có một câu nói thật."
Hai người cắn đắn nhau một trận, Tạ Cẩn vào phòng trong tắm gội thay đồ. Thẩm Tầm vẫn nằm lệch trên trường kỷ, trong tay cầm sách nhưng mắt lại nhìn áo giáp Tạ Cẩn treo trên giá mà xuất thần.
Hai khắc sau, Tạ Cẩn thay áo ngoài bằng áo lụa trắng ngà vạt thẳng, tay cầm cuộn băng vải mới ngồi xuống bên cạnh nàng, vớt chân nàng đặt trên đầu gối mình. Tóc chàng ta vẫn ướt, chỉ túm hai lọn tóc mai cột gọn sau đầu, tóc dài xõa tung. Một thân hơi nước và mùi bồ kết nhẹ nhàng ập vào mặt Thẩm Tầm khiến nàng bừng tỉnh, không đầu không đuôi đề nghị: "Hay là chia phòng ngủ riêng nhé."
Tạ Cẩn đang quấn băng cho nàng chợt chựng lại, nhớ tới tình hình sáng sớm khi hai người rời giường.
Tối hôm qua anh vẫn luôn trằn trọc, mãi đến sắp bình minh mới mông lung thiếp đi, tỉnh lại thì phát giác có cái chân gác ngang trên người. Muốn mệnh chính là bọng chân đang đè lên vị trí nào đó, mà người tác loạn cũng đã tỉnh, đang giễu cợt nhìn anh.
"Xin lỗi, tôi không cố ý." Nàng dời chân, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đáng giận.
Tạ Cẩn cố áp xuống sự xấu hổ bực bội, có chút chật vật giải thích: "Sáng sớm đều là như vậy, chỉ chốc lát nữa tự nhiên tốt thôi, không liên quan đến cô."
"Tôi hiểu rồi," vẻ mặt nàng đứng đắn, trầm ngâm nhận xét: "Chả trách bọn họ luôn nói, muốn cưỡng bức một người đàn ông thì nên ra tay vào lúc sáng sớm."
"Cô -- --" Thái dương anh giật giật, mặt hơi nóng lên, vội vàng ngồi bật dậy: "Nhường một chút, tôi muốn xuống giường."
Nàng cười xoay người tránh ra: "Anh bực cái gì? Tôi đâu nói tôi muốn cưỡng bức anh."
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tạ Cẩn nhếch lên, tận lực làm ra vẻ thoải mái hỏi mỉa: "Sao nào? Sợ tôi nhịn không được?"
Thẩm Tầm nghiêm mặt đáp: "Không phải, tôi sợ tôi nhịn không được cưỡng hiếp anh."
Tạ Cẩn nghẹn lời, sau một lúc lâu mới lầu bầu: "Thật là phục cô luôn, hiện giờ chúng ta là phu thê..." Anh chàng dừng lại không nói thẳng, ngụ ý chẳng cần nói cũng biết.
Thẩm Tầm lại rất nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Không ổn đâu, anh đã có người trong lòng, tôi làm vậy không phúc hậu."
"Tôi xác minh với cô là tôi có người trong lòng à?" Tạ Cẩn cột lại băng vải, đặt chân nàng xuống rồi ngẩng đầu chạm mắt với nàng.
Thẩm Tầm nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không kìm lòng được, nhìn anh chàng một cách cao thâm khó lường, chậm rãi đọc một câu: "Dịu dàng uyển chuyển như nước, tình thâm lưu luyến..."
Tạ Cẩn giống như bị ong đốt, nhảy dựng lên: "Cô lén xem nhật ký của tôi?"
"Đúng vậy," Thẩm Tầm mở chụp đèn, cầm kéo bạc trên bàn cắt bớt tim đèn, "đổ thêm dầu vào lửa" trêu chọc: "Sau đó mỗi khi nghĩ đến, tôi cảm thấy dường như vừa trải qua giấc mộng Nam Kha... Ôi chao, quả là lần tình cờ gặp gỡ như mộng như ảo, không đọc được những dòng kế tiếp thật đáng tiếc, vì sao anh lại xé đi trang đó?"
Vẻ mặt Tạ Cẩn có loại biểu cảm quẫn bách và phẫn nộ khi tâm sự bí ẩn bị người chọc phá, không đáp chỉ hỏi lại: "Cô còn lục lọi những gì?"
"Không có gì khác, chỉ xem nhật ký của anh và bản đồ bố phòng đóng quân của Kỵ Long Ao mà thôi," Thẩm Tầm liếc xéo một cái: "Tức điên như vậy làm gì? Không được anh cho phép mà xem đồ của anh là tôi không đúng, nhưng nếu anh không muốn để người khác nhìn đến thì nên giấu đi hoặc khóa kỹ, cứ đặt tênh hênh trên kệ sách như vậy, làm sao tôi biết mình không thể xem?"
"Hóa ra vẫn là tôi sai rồi?" Huyệt Thái Dương của Tạ Cẩn nhảy thình thịch, cười khẩy một tiếng rồi phất tay áo vào phòng trong.
Anh thật sự nghi ngờ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến một ngày nào đó chính mình sẽ bị nàng chọc tức đến mức ruột gan nổ tung mà chết. Dĩ vãng không gặp mặt nhiều thì không sao, nhưng bây giờ đã lạy thiên địa, sáng không gặp thì tối cũng gặp, ban đêm còn ngủ chung một giường, nếu cứ thế mãi thì cuộc sống này thật đúng không biết phải lê lết thế nào.
Thẩm Tầm thổi thổi tóc mái trên trán, vớt lên quyển sách bên cạnh mở ra đọc. Đồng hồ cát trên kệ chậm rãi nhích từng chút. Ngọn nến cắm trong chân đèn hoa sen đã sắp cháy hết, nàng đứng dậy thay ngọn nến khác.
Một lần nữa ngồi xuống, nàng nghe Tạ Cẩn ở sau bình phong hỏi một câu: "Canh ba đã qua, cô chuẩn bị đọc sách cả đêm hay sao?"
Nàng nói xong căng tai nghe ngóng trong chốc lát, nghe được bên trong truyền đến một tiếng thở dài thật nhẹ, kế tiếp Tạ Cẩn vòng qua bình phong, vén lên vạt áo ngồi xuống trước bàn, rót một chén trà nhưng không uống, nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Thẩm Tầm cầm quyển sách đang mở che trước mặt, đôi mắt đen trắng rõ ràng lộ ra phía trên liên tục chớp nháy, chớp nháy, Tạ Cẩn không cứng mặt nổi phải phì cười.
Nụ cười của anh chàng tỏa sáng tứ phía, ánh nến phối hợp mà lung linh, Thẩm Tầm buông xuống quyển sách vui vẻ nói: "Tốt quá, không giận nữa rồi! Như vậy mới đúng, cười rộ lên trông đẹp vô cùng, làm gì cả ngày trưng ra bộ mặt như một khối băng?"
"Còn không phải bị cô chọc tức?" Tạ Cẩn ngó ngó quyển sách bị nàng ném sang một bên: "Tôi cũng khuyên cô đừng xem sách nữa, cả buổi chỉ đọc có hai trang?"
Thẩm Tầm lầu bầu: "Mặc kệ tôi."
Tạ Cẩn uống một ngụm trà, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve theo đường hoa văn trên chén, do dự một chớp mắt rồi thấp giọng giải thích: "Tôi xé đi tờ kia là vì cảm thấy đã là chuyện dĩ vãng. Sau này tôi không nghĩ đến chuyện đó nữa."
Thẩm Tầm im lặng một hồi, từ trên trường kỷ đứng dậy, sửa sửa vạt áo rồi đến ngồi xuống đối diện anh chàng, cũng rót cho chính mình chén trà. "Sau đó sao anh không đi tìm cô nương kia?" Nàng bưng chén trà, giọng điệu tiếc nuối không rõ có ý gì: "Nếu anh sớm cưới cô ta, hiện tại cũng không có chuyện giữa hai chúng ta."
Tạ Cẩn liếc nàng một cái: "Hôm ấy ở giáo trường không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không biết nàng là ai."
"Không biết nàng là ai? Thể theo năng lực của anh mà lại dò hỏi không ra? Sao anh không kể tôi nghe, tôi sẽ tham mưu giúp anh."
"Giao tình giữa hai chúng ta không thân tới mức này chứ? Hơn nữa," Tạ Cẩn vạch trần không chút khách khí, "Cô mà có lòng tốt giúp tôi? Không tới giễu cợt tôi đã may mắn lắm rồi!"
Giọng anh chàng bất giác mang theo vài phần oán trách: "Có lúc nào mà cô không muốn dẫm đau chân tôi, luôn muốn xem tôi xấu mặt trước mọi người thì mới cao hứng?"
"... Tôi có sao?" Thẩm Tầm cười mỉa, sờ sờ gương mặt chính mình: "Là do anh bụng dạ hẹp hòi mà thôi."
Tạ Cẩn gật đầu cười: "Phải, tôi nhỏ mọn, Thẩm tướng quân cao thượng không câu nệ tiểu tiết, được chưa? Chuyện quá khứ đều đã qua, chúng ta có thể đừng nhắc đến chuyện này hay không?"
"Không muốn nhắc đến thì thôi." Thẩm Tầm bưng chén trà uống một hơi, đứng dậy về ngồi lại trên trường kỷ, "Anh điều tôi đến Kỵ Long Ao được chứ?"
"Cô muốn đi thì cứ tự nhiên." Tạ Cẩn ngẫm nghĩ một chút rồi thử hỏi nàng: "Đội quân Vinh Sách Doanh của cô, chắc hẳn Thái Hậu nương nương chấp thuận để họ theo cô chứ?"
Thẩm Tầm nhìn ngọn đèn trên bàn, ánh mắt hiện ra một tia hận ý nhưng giọng điệu lại rất hờ hững: "Vinh Sách Doanh -- đã không còn."
Tạ Cẩn kinh hãi đứng bật dậy, lắp bắp hỏi: "Sao lại không còn? Không phải vẫn có biên chế à? Nghe nói Tôn tướng quân phạm tội gì đó, nhưng Phùng tướng quân vẫn ở đó mà?"
Thẩm Tầm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thân xác còn ở, nhưng tim đã hoàn toàn thay đổi rồi."
"Thái Hậu cho phép Thẩm Uyên làm ra chuyện này?" Tạ Cẩn nhìn nàng hỏi: "Tướng sĩ Vinh Sách Doanh là do một tay cô đào tạo, trung thành với cô như nhất thể. Hai vị Minh Uy tướng quân đều là trợ thủ đắc lực của cô, nếu cùng theo cô tới Bắc cảnh thì vừa khéo có thể hiệp trợ cô kiềm chế Tạ gia; thế mà chặt đứt cánh tay của cô thì cô đâu thể làm nên tích sự gì?"
Thẩm Tầm cười khẩy: "Thẩm Uyên không được lệnh của Thái Hậu thì đâu dám làm ra chuyện như vậy? Ngày ấy chân trước tôi bị triệu hồi kinh thành, sau lưng Thẩm Uyên bèn dùng cấp bậc ép người ở đại doanh, lấy tội danh chưa được chứng minh bỏ tù Tôn Kim Phượng. Tuy vẫn giữ lại Phùng Chân nhưng hai giáo úy thủ hạ đều bị điều đi, phó úy và các binh lính cũng bị thuyên chuyển loạn tùng xèng... Vì thế, hiện tại tuy Vinh Sách Doanh còn đó nhưng đã không phải là Vinh Sách Doanh trước kia, có cho tôi cũng không thèm."
Tạ Cẩn không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm nàng một cách tìm tòi nghiên cứu.