Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 39




Thái tử phi đã sinh suốt một đêm, lần thứ năm bà đỡ đặt miếng nhân sâm vào miệng nàng, hô to bên tai nàng: “Nương nương, dùng sức một chút nữa, cố sức xuống, còn một chút nữa thôi!”

Đầu óc Thái tử phi đã lẫn lộn, ngay cả kêu cũng kêu không nổi, đấu óc loạng choạng chỉ sợ sắp ngất xỉu.

Nếu thật hôn mê, hai hài tử trong bụng đều sẽ chết ngộp, bản thân người mẹ cũng có khả năng không bảo đảm. Lòng bà đỡ như lửa đốt lại không dám nói rõ, vừa dùng sức kìm bụng Thái tử phi, vừa quay đầu tìm kiếm Tống ma ma.

“Lại đây đi, nói cái gì đó với chủ tử để người thanh tỉnh trở lại, nếu chủ tử thật sự ngất đi, mọi người trong cả phòng này……” Bà đưa tay lên cổ làm động tác chém đầu.

Tống ma ma vội vàng bước lên tiến sát về phía tai chủ tử, vắt hết óc nghĩ lí do thuyết phục, nào là ‘Thái tử điện hạ còn đang chờ người ở bên ngoài” hay “Hoàng thượng đã trông mong hồi lâu’,‘Nếu người xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ khiến người thân đau thương mà kẻ thù được sảng khoái sao?”, nhưng Thái tử phi vẫn không có phản ứng, mí mắt càng thêm nặng nề díp lại.

Bỗng nhiên ánh mắt Tống ma ma chợt lóe, la lớn: “Nương nương, ngài còn nhớ Tương Nhi tiểu thư đã rút trúng quẻ long phượng ký không? Nàng ấy nói đó là trời thần phật mượn tay nàng để chúc phúc cho ngài mà! Giờ chúng ta đang ở trong Bạch Vân quan, nói không chừng đạo tổ sẽ ở trên trời nhìn chúng ta đấy!

“Trúc hóa thành long phượng nhập thiên, đạo quang chiếu khắp chư tà tán” Có câu tổ phù hộ người, những thứ tà sùng ấy tuyệt đối không thể xúc phạm được người, người và hai vị tiểu hoàng tôn đều bình an vô sự ! Đây là ý trời, ý trời đấy! Nương nương, người mau dùng hết sức lực, ngay sau đó tiểu hoàng tôn sẽ ra ngay thôi!”

Ban đầu Thái tử phi còn không dừng híp mí mắt, cho đến vài câu cuối cùng lại đột nhiên trợn tròn mắt, cố sức nhai miếng nhân sâm trong miệng, nuốt hết nước sâm xuống, thét chói tai không ngừng dùng sức.

Một khi con người đã ở cuối thời kì tuyệt vọng sẽ hướng về phía tín ngưỡng mình tin tưởng mà cầu nguyện, Thái tử phi cũng không ngoại lệ. Có hai câu nói trên quẻ ký ở phía trước, bỗng nhiên nàng lại dâng lên một niềm hy vọng cùng sức mạnh vô hạn, sống lại mạnh mẽ trong thời khắc sắp cận kề cái chết, vì chính bản thân mà cố gắng giành giật lấy một tương lai.

Trời đã tờ mờ sáng, Thái tử đã đứng một đêm ở hành lang.

Mưa phùn không biết đã ngừng lại từ khi nào, duy chỉ còn lại một làn sương màu xanh nhạt bao phủ toàn bộ đỉnh núi, ngọn núi sừng sững ở phía xa được mây khói thoắt ẩn thoắt hiện bao lấy, cảnh sắc đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.

Bỗng nhiên, tầng mây rất nặng bị phá vỡ tạo nên một lỗ hổng, có một luồng nắng vàng óng ánh ánh len qua lỗ hổng chiếu xuống, chiếu lên trên ngọn núi. Vầng sáng ngũ sắc rực rỡ dần dần được mở rộng, khiến cho cả đỉnh núi đều mang một màu xanh nhạt đầy phong thái thần tiên.

Ánh sáng sáng rực thật sự chói mắt, khiến vài tên Long Lân Vệ quay đầu nhìn lại, nhất thời lộ ra vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.

Đúng lúc này, chỉ nghe trong phòng sinh vang lên một giọng thét chói tai đầy thê lương, lập tức kéo theo một tràng tiếng khóc nỉ non của trẻ con, không ngừng có người la lên ‘sinh sinh ’, trong giọng la tràn đầy cảm xúc mừng đến muốn khóc.

Thái tử nhanh chóng bước tới cửa, đã thấy trợ thủ đắc lực của Tống ma ma ôm một bố khăn bao trẻ con, vừa khóc vừa cười: “Chúc mừng Thái tử điện hạ, đây là tiểu hoàng tử, đây là tiểu công chúa, ngài mau nhìn xem. Thái tử phi nương nương cũng rất ổn định, xin người yên tâm!” Nàng cúi thân, để lộ hai khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực trong bố vải ra.

Thái tử đưa tay ra, thật sự không biết nên ôm đứa nào trước mới tốt, tảng đá đang treo cao trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống ầm ầm, khiến hắn hơi có chút váng đầu hoa mắt.

Lại vào lúc này, vô số vầng sáng nhỏ vụn phủ lên, bao lấy toàn bộ Bạch Vân quan trong ánh nắng ngũ sắc, vài tên trong Long Lân Vệ chỉ vào một vệt cầu vồng rực rỡ đang vây quanh ngọn núi cách đó không xa, hô: “Đạo Quang chiếu rọi, trời giáng điềm lành, đây là chân mệnh thiên tử giáng thế!”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đều bị cảnh tượng thiên nhiên kỳ diệu này làm cho mê mắt, trong đầu không ngừng quanh quẩn bốn chữ ‘Đạo Quang chiếu rọi’. Tống ma ma sực tỉnh lại từ trong ngẩn ngơ, ôm lấy hài tử thật cẩn thận quỳ xuống, hô: “Tạ ơn đạo tổ đã chúc phúc cho nương nương và hai vị hoàng tôn, tạ ơn đạo tổ!”

Khi nói những lời ấy ra cũng để cổ vũ Thái tử phi, trong lòng bà cũng rất bồn chồn, bây giờ thấy thứ ánh sáng huy hoàng mà rực rỡ này, nỗi kích động của bà đều lên đến cùng cực. Hai hài tử này chính là hai linh đồng mà đạo tổ ban thưởng xuống, nhất định tương lai sẽ bất phàm!

Thái tử xoay người nhận lấy hài tử, chậm rãi đi ra mái hiên, khiến bọn họ hoàn toàn đắm chìm trong Đạo Quang rực rỡ ấy. Có lễ thần quang rửa tội, hết thảy tai ách đều sẽ phải lập tức cách xa bọn họ.

Long Lân Vệ liên tiếp quỳ xuống, trong miệng hô lớn: ‘Chúc mừng Thái tử, trời giáng điềm lành’.

Cái gọi là Đạo Quang, chẳng qua cũng chỉ là ánh sáng được mây mù chiết xạ, sau đó phản chiếu hình thành cầu vồng ngũ sắc thôi. Nhưng trong mắt cổ nhân mông muội không biết gì, đó thật sự là thần tích không thể nghi ngờ.

Trong phòng sinh, bà đỡ xốc cửa sổ ra một bên, nâng Thái tử phi dậy để nàng thưởng thức quang cảnh trăm năm khó thấy được một lần này, nhẹ giọng: “Nương nương, Đạo Quang chiếu khắp đuổi tà lui tán, hiện giờ không chừng kẻ hạ độc thủ sau lưng chúng ta đang bóp tay giậm chân tức đến thế nào đâu. Người an tâm ngủ đi.”

Thái tử phi nhẹ nhàng cười, nhắm mắt liền ngủ sâu, tuy rằng dưới hạ thân vẫn còn chút đau đớn như xé rách thân thể, nhưng đây lại là giấc ngủ ngon nhất nàng có được từ khi mang thai tới giờ. Có câu phù hộ của đạo tổ, rốt cục nàng cũng an toàn .

Sau khi tin tức truyền về kinh thành, Hoàng thượng mừng rỡ vô cùng, liên tục ra chiếu mệnh giục Thái tử nhanh chóng dẫn Thái tử phi và hai tiểu hoàng tôn trở về. Ông càng cao hứng bao nhiêu lại càng thêm oán hận kẻ hạ độc sau lưng, ra mật lệnh bảo Ngu Phẩm Ngôn tra rõ việc này, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ngu Phẩm Ngôn thuận thế báo lên việc Trầm Diệu Kỳ có khả năng là huyết mạch Hầu phủ, quả nhiên Hoàng thượng cũng lơ đễnh, nói tuy rằng nàng là kẻ hiềm nghi nhưng hãy cứ nhận người đi, toàn bộ những chuyện ấy ông không hề biết gì.

Ngu Phẩm Ngôn vui vẻ nhận lệnh.

—————————————————————-

Khi Thái tử phi tỉnh lại, Bạch Vân quan còn chưa bỏ lệnh cấm, mọi người đều bị giam trong viện để điều tra. Vì Hoàng thượng đưa ra cấp chiếu, Thái tử chuẩn bị xe ngựa thoải mái lại ấm áp xe, lệnh cho xa phu chậm rãi chạy về kinh.

Thái tử phi trở về cũng không quên dẫn theo Ngu lão thái quân, lại lệnh cho Tống ma ma tự mình dẫn bà về đến cửa Hầu phủ.

Trải qua hai canh giờ, cảm xúc của Tống ma ma vẫn vô cùng kích động như cũ, một đường đều túm lấy tay Ngu lão thái quân, miêu tả tình cảnh đạo quang chiếu ánh sáng ngọc khắp nơi, liên tục cảm thán: “Quả thật Tương Nhi tiểu thư là người có linh khí thiên hạ, nhiều quẻ ký như vậy, cố tình nàng ấy lại rút trúng quẻ long phượng ký, nhất là câu ký văn cuối cùng kia, quả thật chính xác như thần! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta còn nghĩ rằng mình đang nằm mơ đấy! Đáng tiếc Tương Nhi tiểu thư đã về trước rồi, không thể nhìn thấy, lúc ấy Cửu công chúa của chúng ta đều sợ đến ngây người, đứng ở trong viện vừa nhảy vừa la ……”

Lão thái thái cũng hưng trí bừng bừng thảo luận với bà, cũng rất hứng thú với chuyện thần tích thoáng hiện. Đáng tiếc bà thức dậy chậm một chút, chỉ nhìn thấy một chút dư quang chưa tiêu tán.

Thời gian vội vàng đi qua, Hầu phủ cũng đã xuất hiện phía trước. Tống ma ma ân cần đỡ lão thái thái vào nhà, lại sai người nâng vài rương lễ vật quý báu, nói là nương nương tiện thể tặng cho Tương Nhi tiểu thư .

Bùi thị cũng dính chút hơi của lão thái thái, lên cùng một chiếc xe ngựa xuống núi, nếu không cả ngày bị một đám Long Lân Vệ nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, thế nào cũng bị dọa ra bệnh.

Hai người chia tay ở ngã ba đường, Bùi thị vội vàng về phòng rửa mặt, lão thái thái đi thẳng đến tây sương phòng thăm cháu gái.

“Lão tổ tông, sao người lại trở về sớm vậy?” Ngu Tương ngẩng đầu, còn buồn ngủ lẩm bẩm.

Đã canh ba giờ Tỵ, nàng vẫn cứ nằm lỳ trên giường ngủ nướng, cũng chưa mặc cái gì trên thân,chỉ có một cái quần thụng màu xanh lá cùng cái yếm, một đoạn chăn xốc lên, lộ ra một nửa cánh tay trắng bóng nộn nộn, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào lại phản ra một thứ màu sắc oánh nhuận như ngọc, quả thật mê người.

Lão thái thái đi qua bọc chăn lại, lại để ý vuốt nhẹ mái tóc rối bù của nàng, trách mắng: “Nha đầu lười, giờ nào rồi còn nằm trên giường, mau đứng lên! Con không biết rồi, Thái tử phi nương nương sinh non !”

Ngu Tương hoàn toàn thanh tỉnh ngủ, chống nửa người trên dậy hỏi: “Sinh cái gì? Nam hài hay nữ hài ạ?”

“Sinh long phượng thai, bát tự cũng được xem là tốt đẹp, lên trời còn giáng xuống điềm lành……” Lão thái thái thêm mắm thêm muối thuật lại những lời Tống ma ma về Đạo Quang chiếu khắp nơi, yêu thương xoa chóp mũi cháu gái, cười nói: “Quả thật cháu gái nhỏ của ta là tiểu phúc tinh! Vết bỏng rộp trên lưng đã khá hơn chưa, để bà nội nhìn xem.”

Ngu Tương vén tóc dài lên, nói: “Thoa thuốc xong đã tốt hơn nhiều. Bà nội, khoan cao hứng đã, con muốn kể người nghe cái chuyện nghẹn khuất này……”

Mới đâu lão thái thái còn cười hì hì , nghe đến câu cuối cùng sắc mặt đã âm trầm lạnh lẽo.

Ngu Tương xoa xoa khóe mắt, mang theo vẻ mặt khóc, nức nở lên án: “Phương gia hắn làm nhục con như thế, bà nội, người phải làm chủ cho con!” Dứt lời chớp chớp đôi mắt tròn, nước mắt liền rơi tí tách, nhìn rất đáng thương.

Lão thái thái dở khóc dở cười chọc cái trán của nàng, mắng yêu: “Mau thu hồi nước tiểu mèo của con lại đi. Đức hạnh của con ra sao ta còn không biết à? Không mắng cho tên tiểu tử Phương gia kia xấu hổ giận dữ đến cẩu huyết lâm đầu* đã tốt lắm rồi!”

(1)Cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.

Ngu Tương lau nước mắt, ưỡn thân nghiêm mặt, nở nụ cười: “Không mắng chết hắn thì làm sao có thể giải mối hận trong lòng của con. Bà nội, người mau đuổi bọn họ đi đi, không duyên không cớ ở lại Hầu khiến người ta chán ghét.”

“Được rồi, bà nội liền cho người đuổi bọn họ đi.” Lão thái thái xoa nhẹ đầu cháu gái, than thở nói: “Nam nhân sợ đi sai đường, nữ nhân sợ gả sai chồng, rốt cuộc Bùi thị đã gả sai lầm rồi. Cái bọn diêm thương vụng trộm bạc của Hoàng thượng, sống những ngày còn phú quý hơn cả Hoàng thượng, quan viên về muối cũng theo đó mà không biết trời cao đất rộng, chẳng chịu hiểu rằng càng phú quý càng đến gần cái chết.

Lần này Thái tử phi và hai vị tiểu hoàng tôn bị hại, trong lòng Hoàng thượng nhất định sẽ nghẹn cháy không chỗ phát, sẽ lấy bọn chúng ra xét xử nặng nề. Năm đó Bùi thị cũng là đứa nhỏ ta nhìn lớn lên, khi còn bé còn có vài phần khí độ, ngâm mình ở chốn Dương Châu náo động phồn hoa kia vài năm, cuối cùng lại giống như một thương phụ bình thường thô bỉ không kiến thức, ôi……”

Lão thái thái lắc đầu cảm thán, sau một lúc lâu, thấy canh giờ không còn sớm, liên tục thúc giục cháu gái rời giường, lập tức về phòng, lệnh cho Mã ma ma đi gọi Ngu Tư Vũ.

Ngu Tư Vũ nơm nớp lo sợ quỳ xuống, đang muốn mở mồm cáo kiện, lại nghe lão thái thái trầm giọng chất vấn: “Tốt quá nhỉ, cánh dài cứng rắn rồi, ngay cả cái trò lén lút gặp nam nhân cũng làm được, còn dám dẫn người đến khuê phòng. Phương gia kia tốt như vậy, đến mức ngươi không tiếc mạo hiểm danh dự cũng muốn gả qua sao?”

Ngu Tư Vũ khẽ cắn môi, dập đầu nói: “Phương gia có tốt hay không, cháu gái cũng không để ý, chỉ là cháu gái chung tình với Phương công tử thôi. Nếu danh dự của con đã hủy, mong lão tổ tông thành toàn cho con.”

Ngu Tư Vũ từng nghe Bùi thị miêu tả tình trạng nhà bà, đừng nói mặc xiêm y mang trang sức đều là thứ vô giá, ngay cả bữa ăn cũng vô cùng tinh xảo, một mâm trứng xào cơm vô cùng đơn giản cũng phải tiêu phí hết năm mươi lượng bạc mới có thể chế thành, mỗi ngày con gà mái đẻ trứng kia đều ăn nhân sâm, hoàng kì, bạch thuật, táo đỏ nghiền nát thành phấn, quả nhiên là phú quý vô cùng. Vả lại Phương Chí Thần còn chi lan ngọc thụ như vậy, tiền đồ như gấm, đúng là lang quân lý tưởng mà nàng thường mơ ước vô số lần.

Nếu bỏ qua Phương gia, sợ là sau này không thể tìm được nơi nào tốt để gả.

Lão thái thái nở nụ cười, châm rãi mở miệng: “Cái gì mà danh dự đã hủy? Thanh Nha kia ta đã xử lý xong rồi, ba người Khâu thị, Đào Hồng, Liễu Lục cũng tuyệt đối không dám đem việc này lộ ra ngoài, khi nào thì danh dự của ngươi bị phá hủy? Đây chỉ là ngươi quá thèm muốn mà thôi!”

Bà đưa tay hung hăng gạt đổ chén trà, trách mắng: “Ngu phủ ta sao lại sinh ra cái người không biết xấu hổ như ngươi chứ!”

Ngu Tư Vũ bị trúng chén trà đến thái dương sưng đỏ, cũng không biết hối cải, vừa liên tục dập đầu vừa nói: “Cầu lão tổ tông thành toàn, cầu lão tổ tông thành toàn, cháu gái không hề có suy nghĩ gì khác, cầu lão tổ tông thành toàn cho con, cả đời này con đều nhớ ơn của người……”

Lão thái thái trầm ngâm, sau một lúc lâu, mở giọng lạnh lùng: “Nếu tâm ý ngươi đã quyết, ta cũng không thể không thành toàn. Một tháng sau ta sẽ tự mình đến cửa nghị thân cùng Bùi thị. Ta không cần ngươi nhớ ơn ta, chỉ hy vọng đến lúc đó ngươi đừng đổi ý……”

“Cháu gái tuyệt không đổi ý!” Ngu Tư Vũ khẩn cấp đảm bảo.

Lão thái thái bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, sao đó mới xua tay bảo nàng đi ra ngoài.

Mã ma ma lo lắng hỏi: “Lão phu nhân, ngài thật sự sẽ gả đại tiểu thư cho Phương gia sao? Làm sao có thể?”

“Cái gì mà không thể? Chuyện tiểu hoàng tôn bị hại khiến Hoàng thượng rất tức giận, chắc chắn sẽ giận lôi đình dùng thủ đoạn quét sạch trong ngoài triều đình. Ba tháng sau đại án thuế muối cũng sẽ trở thành bụi bậm lạc định (chuyện đã xong đâu vào đấy), tất nhiên Phương gia trốn không xong kiếp nạn này. Sợ là công danh của Phương Chí Thần phải bỏ để đền tội. Hắn thành thứ dân, con đường làm quan lại bị hủy, ta cũng không cần quá lo lắng việc Hoàng thượng nghi kỵ Hầu phủ, có thể đem Ngu Tư Vũ gả qua. Không phải là do nàng khóc lóc cầu xin sao? Ta thành toàn cho nàng.”

Sau một lúc lâu, Mã ma ma vẫn không nói gì, cảm thấy đại tiểu thư đáng giận nhưng cũng thật đáng thương. Nếu không nháo loạn đến như vậy, nàng vốn có thể gả đến một hộ giàu có sống an ổn qua ngày. Nếu lão thái thái quyết tâm hứa gả nàng cho Phương gia, về sau có thể phải chịu khổ lạc..

—hết chương 39—