Phương Chí Thần vừa về đến nhà ở tiểu viện liền không ngừng cho người đi tìm Bùi thị.
Vẻ mặt Bùi thị ủ rũ tiến vào, nói: “Con à, sợ là hôn sự của con và Ngu đại tiểu thư không được rồi!”
Vốn vẻ mặt Phương Chí Thần còn lo lắng, nghe xong lời này lập tức cười rộ lên, hỏi: “Đã gặp biến cố gì vậy mẫu thân?”
“Bát tự của hai con không hợp nhau lắm, nói là nếu cứ miễn cưỡng kết thân, sau này tai hoạ liên tục, nhà không có ngày yên, nghiêm trọng ở chỗ rất có thể sẽ nguy hại đến con nối dòng. Cho nên việc kết thân này không được phép tiến hành, Ngu gia đã cho người mang canh thiếp trả về đây.”
“Mẫu thân, không bằng người lấy canh thiếp của con đi xem lại một lần nữa.”
“Còn xem kiểu gì nữa, người xem bát tự cho các con chính là quan chủ Bạch Vân quan, được người đời gọi là thần tiên sống đấy, lời hắn nói nhất định không thể sai đâu.” Bùi thị liên tục xua tay.
“Ý con là muốn người lấy canh thiếp của con và đích tiểu thư Ngu gia xem xem.” Hai tai Phương Chí Thần hồng đến nhỏ máu, ngập ngừng nói: “Mới vừa rồi con đã thấy nàng ở bên hồ một lần, thật sự là…thật sự là ngay lập tức đã mến mộ, cầu mẫu thân thành toàn.”
Đầu tiên Bùi thị cảm thấy vui mừng, tiếp đó lại chần chừ: “Con à, con nguyện ý cưới đích nữ nhà đó thì quá tốt rồi, nhưng nàng không thể đi đứng, sau này ai sẽ giúp con xử lý chuyện hậu trạch? Ai sẽ sinh con dưỡng cái cho con? Ai hầu hạ con? Những điều này đều là vấn đề lớn, không thể chỉ dựa vào xúc động nhất thời mà quyết định đâu! Dù dung mạo có đẹp đến mấy cũng không thể lấy ra sống, không phải sao?”
Trong lòng Phương Chí Thần bối rối, lại không thể quên dung nhan thiên kiều bách mị của Ngu Tương kia, sau một lúc lâu cân nhắc mới nói: “Mẫu thân, vậy trước tiên cứ đón biểu muội vào cửa đi. Để nàng giúp con quản lý chuyện hậu trạch, sinh con dưỡng cái, Ngu tiểu thư chỉ cần thanh thản ổn định làm vợ cả của con là được.”
Nếu không phải gặp chuyện triều đình đang ầm ĩ tra xét thuế muối, Bùi thị đã sớm cưỡng chế con trai cưới cháu gái bên ngoại vào cửa, cũng sẽ không có ý đồ lấy hôn nhân của hắn ra làm giao dịch, nghe xong lời này thật sự quá đỗi vui mừng, liên tục vỗ tay nói:“Rất tốt rất tốt, cứ quyết định như thế đi. Ta lập tức đi viết phong thư cho đại tỷ, nói nàng ấy mau chóng chuẩn bị.”
Vì tỷ phu của Bùi thị mất sớm, để lại tỷ tỷ của bà và một người nữ nhi sống cực khổ qua ngày. Bùi thị có tình cảm rất sâu đậm với người tỷ tỷ này, liền đặt mua cho bà ấy một tòa tòa nhà gần đó để dễ chăm sóc, cháu gái cũng được nhận về nhà nuôi lớn như nữ nhi ruột. Dù hai tỷ muội chưa nói rõ, nhưng đều có ý tứ kết thân với nhau…” Tuy nói bây giờ vào cửa với thân phận thiếp thứ, nhưng xem ra Ngu Tương cũng chỉ để trang trí mà thôi, nếu giải thích rõ ràng với tỷ tỷ, nàng ấy nhất định sẽ đồng ý.”
Phương Chí Thần hơi suy tư một lát, lại chần chừ: “Đừng, vẫn là chờ sau khi Ngu tiểu thư vào cửa hãy cưới biểu muội đi, đỡ phải khiến cho Ngu gia bất mãn.”
Bùi thị có vẻ không vui, cười trào phúng: “Ngu gia dựa vào cái gì mà dám bất mãn? Chúng ta muốn cưới người què kia vào cửa cũng là cái phúc nhà hắn tu luyện mấy đời mới có. Con là thám hoa do chính Thánh Thượng khâm điểm, chẳng những tài hoa hơn người lại có dung mạo tuấn mỹ, tiền đồ sau này khẳng định vô hạn, muốn kết hôn với khuê tú nhà ai lại không được? Ta bằng lòng để cho nhi tử tốt đẹp nhà mình cưới đích nữ què nhà hắn, cả nhà hắn nên thầm vui vẻ mới đúng!”
Bùi thị vỗ vỗ bả vai nhi tử, tiếp tục nói: “Con à, ngươi đừng nhìn thấy dòng dõi nhà hắn cao mà sợ, chỉ bằng với điều kiện của Ngu Tương kia, sợ là cả đời này cũng chả ai thèm. Ta muốn con cưới nàng vào cửa cũng chỉ là kế bất đắc dĩ tạm thời, sau này cha con thoát khỏi cảnh khó khăn, nhất định con sẽ lại thăng chức rất nhanh, vị trí đương gia chủ mẫu này nhất định không thể để một người què chiếm giữ, nhưng vì con đã thấy thích nàng ta, sau này mẫu thân có thể dâng thư lên cho lão đệ trong tộc, cho Thiến Nhi lên vị trí bình thê. Lúc đó người đã vào tay, cũng chỉ có thể mặc cho chúng ta an bài thôi!”
Phương Chí Thần nghe xong lại thấy vô cùng lo lắng, xua tay nói: “Không thể, không thể, nếu để Vĩnh Nhạc Hầu biết được, không phải sẽ đánh tới cửa nhà ta sao.”
“Nếu hắn muốn thanh danh của Ngu Tương bị hủy hoại hoàn toàn, cả đời này cũng không ai dám lấy nữa thì cứ việc đánh tới cửa xem, tại sao chúng ta phải sợ hắn chứ? Con yên tâm, ta đã hỏi thăm rõ ràng , hắn sủng ái Ngu Tương vô cùng, giống như bảo hộ ngay dưới tròng mắt. Ngu Tương vào trong tay chúng ta chẳng khác nào nắm lấy điểm yếu của hắn, hắn có muốn đánh con chuột cũng phải cố kỵ bình ngọc không phải sao? Đến lúc đó, dù con chuyển ra ngoài hay vẫn ở lại kinh thành, muốn lên chức hay không, có thể đi tìm hắn chu toàn, hắn vì Ngu Tương, không thể không thuận theo.
Tính toán này khiến lòng Bùi thị rung động như được đánh trống.
Phương Chí Thần cẩn thận suy nghĩ cũng thấy rất đúng. Nữ nhi gả đi rồi như bát nước hắt ra ngoài, nếu muốn để nữ nhi được sống tốt, không phải nên hậu đãi con rể hay sao? Tuy nói gia thế của Ngu Tương hiển hách, nếu muốn hòa ly cũng không phải việc khó, nhưng tình trạng của nàng lại khác người bình thường rất nhiều, nàng là một người què, nếu dám rời khỏi Phương gia, đời này của nàng xem như cũng chấm dứt, chỉ có thể rơi vào cái kết cục sống cô độc đến chết. Với sự sủng ái vô vàn của Ngu Phẩm Ngôn dành cho nàng, dù thế nào đi nữa cũng sẽ phải luyến tiếc.
Hai mẹ con càng nghĩ càng thấy việc này có thể làm, lập tức muốn đi tìm lão thái thái trao đổi canh thiếp ngay, bỗng cảm thấy quá vội vã như vậy nhìn có vẻ không được tốt lắm, chỉ đành tạm thời nhẫn nại.
Ở một đầu khác, Ngu Tư Vũ cũng nghe được mối nhân duyên tốt đẹp của mình đã thất bại, trong lòng quả thật căm thù lão thái thái đến tận xương tuỷ, trốn ở trong phòng suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cũng suy nghĩ ra một biện pháp.
—————————————————————
Ngu Tương không hề hay biết bản thân đã bị hai mẹ con Bùi thị “nhớ thương” tới mức nào, uống trà xong liền tiễn bước Cửu công chúa và Phạm Kiều Kiều, sai nha đầu phụ giúp đẩy mình trở về phòng.
Mắt thấy đã gần tiểu viện trong gang tấc, lại xuất hiện một giọng nói ôn nhu uyển chuyển truyền đến từ phía sau: “Tương Nhi, có thể cho tỷ mượn bước nói chuyện không?”
Ngu Tương quay đầu nhìn lại, nhíu mi suy tư một lát mới chần chừ: “Thường Nhã Phù?”
Ba năm không thấy, dáng vẻ Thường Nhã Phù càng lúc càng trở nên xinh đẹp, nhưng nếu đứng trước mặt Ngu Tương thì vẫn chưa đủ để so sánh, khuôn mặt diễm lệ vô cùng kia lập tức trở nên tầm thường.
Thường Nhã Phù cười ngượng một tiếng, lại mở miệng: “Tương Nhi, có thể cho tỷ mượn bước nói chuyện không?”
Dường như Ngu Tương đã đoán được nàng muốn nói cái gì, dùng đầu ngón tay xoa lên khóe môi, nói: “Vậy thì đi thôi!”
Chủ tớ ba người đi theo Thường Nhã Phù vào tiểu viện của nàng ta, cũng kiên quyết không chịu vào phòng nói chuyện, chỉ đứng dưới tàng cây hòe lớn trong viện, lẳng lặng nhìn ra dãy núi sương khói lượn lờ phương xa, phong thái vô cùng nhàn nhã.
Thường Nhã Phù thấy nàng không có ý chủ động mở miệng, chỉ đành phải xua đám nô tài trong viện đi chỗ khác, lại ám chỉ cho hai nha đầu của Ngu Tương tránh ra xa một chút.
Đào Hồng Liễu Lục đứng yên bất động.
Thường Nhã Phù dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Ngu Tương. Ngu Tương miễn cưỡng xua tay, lúc này hai người mới chịu đi xuống, đi đến cửa lại giống như hai vị thần giữ cửa đứng thẳng lưng ở hai bên, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm về phía chủ tử.
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, ta không có rảnh rỗi ngồi nghe ngươi nói vòng vèo dong dài!” Ngu Tương nhếch cằm lên nói.
Vốn Thường Nhã Phù còn muốn hàn huyên vài câu mới vào chuyện chính, nghe xong lời này vội vàng mở miệng: “Tương Nhi, một tháng sau ta sẽ trừ phục (hết để tang), muội cũng nghe chứ?”
“Biết.” Ngu Tương cúi đầu thưởng thức móng tay đỏ tươi của mình.
“Muội có thể giúp ta gửi phong thư này cho ca ca muội được không. Những chuyện năm đó đều là ý của cha ta, dù sao lúc đó ta cũng chỉ là một nữ tử còn nhỏ, đâu thể làm chủ được mọi chuyện, chỉ đành để cho người lớn sắp xếp. Tình cảm của ta đối với ca ca muội hoàn toàn không có chút nào giả dối, xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm như vậy, nhưng chàng lại không hề cho ta một cơ hội giải thích. Muội xem, năm nay ta cũng sắp mười chín, nếu chàng còn định từ hôn với ta, đời này ta làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác! Muội cũng là một cô nương, có thể hiểu được nỗi khổ của ta chứ. Năm đó tỷ tỷ có lỗi với muội, tỷ tỷ đã sớm biết sai rồi, mong muội giúp tỷ tỷ một lần này đi!” Nói đến chỗ đau buồn này, nước mắt Thường Nhã Phù cứ như thế mà tuôn rơi, hai tay dâng lên một phong thư tinh xảo tản ra mùi thơm.
“Thật có lỗi, đời này ta vốn không nghĩ tới việc lập gia đình, thật sự không thể lý giải được nỗi khổ của ngươi.” Ngu Tương chớp chớp đôi mắt tròn, nét mặt vô tội lại ngây thơ, kì thật tâm tình đã sớm bị phá hư không còn một mảnh.
Vẻ mặt bi thương của Thường Nhã Phù thoáng chốc cứng ngắc.
Khóe môi Ngu Tương nhếch lên, cười châm chọc một tiếng, tiếp tục nói: “Đừng có chơi cái trò khổ nhục kế ấy với ta, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn gả cho ca ca ta sao, cũng không về soi lại gương xem ngươi có xứng hay không? Phụ thân ngươi có thể buộc ngươi thân thiết với đích tỷ muội bên tam phòng của ta sao? Phụ thân ngươi có thể buộc ngươi qua lại thân mật thân như mẹ con với thím ba sao? Phụ thân ngươi có thể buộc ngươi trao đổi vật đính ước với Ngu Phẩm Hồng trong hội đèn lồng nguyên tiêu sao?
Một chân của ngươi đã bước vào cửa nhà hắn rồi, lúc đó ngươi coi phủ Vĩnh Nhạc Hầu ta là cái thứ gì không biết? Cũng không nghĩ lại xem lúc xưa tổ phụ ta đã làm tới chức nào, thuộc hạ cũ nhiều như vậy, những chuyện xấu xa bại hoại của ngươi đều được ca ca ta ghi nhớ kĩ trong lòng. Vừa chàng chàng thiếp thiếp với Ngu Phẩm Hồng, lại còn dám túm lấy ca ca ta không chịu buông tay, ngươi cũng không sợ hai chân đạp hai chỗ xa quá ngã chết mình à!”
Nước mắt Thường Nhã Phù đều bị sự sợ hãi và kinh ngạc thu hết lại.
Ngu Tương hất phong thư trong tay nàng ta, nhíu mi nói: “Năm đó ca ca ta là người không có gì trong tay, nhưng tam thúc đã giữ cái chức Lại bộ Thượng Thư, Ngu Phẩm Hồng đỗ tiến sĩ, lại được Hoàng thượng khen một câu ‘Thiếu niên anh tài’, phủ Tĩnh quốc công các ngươi nghĩ nhà hắn có thể lập tước nên cũng không thể chỉ trích quá nặng làm gì. Chỉ là, đừng có theo ta mà nói cái gì mà tình với yêu, ta nghe còn thấy xấu hổ dùm ngươi, nói cho cùng vẫn chỉ vì tư lợi của bản thân ngươi mà thôi. Nếu lúc trước ca ca ta tuyệt vọng ngươi có thể nói với huynh ấy vài câu cổ vũ hòa nhã, hôm nay ta cũng không phải đối xử với ngươi như thế, nghe rõ rồi chứ!”
Nàng cúi đầu lấy ra hai thỏi bạc từ trong hà bao, nhét vào tay Thường Nhã Phù, giọng nói thấm thía đầy công đạo: “Sang năm là đại thọ bảy mươi của Thái Hậu, Hoàng thượng vì muốn cầu phúc cho Thái Hậu nên sẽ đại xá thiên hạ. Nhất định một nhà Tam thúc sẽ thoát khỏi lưu đày mà trở về, ngươi có thể tiếp nối một đoạn nhân duyên với Ngu Phẩm Hồng rồi đấy! Ta nói một tiếng chúc mừng trước, bạc này ta đưa để thuê bà mai giúp các ngươi, nhất định đừng khách khí với ta!” Dứt lời còn dâng tặng một nụ cừoi vô cùng ngọt ngào.
Ca ca là một binh sĩ ưu tú như vậy, muốn thê tử dạng gì mà không có, sao lại phải cưới con người ái mộ hư vinh, thay đổi thất thường như ngươi chứ? Nếu đã không thể toàn tâm toàn ý đợi hắn, không thể toàn tâm toàn ý tin hắn, không thể tiếp thêm sức mạnh cho hắn ở thời điểm khó khăn, không thể đem hết tình yêu của mình trao cho hắn, để cả đời này hắn được cảm nhận vui vẻ hạnh phúc. Thật xin lỗi, mời ngươi đi đi!
Rõ ràng nữ tử cười xinh đẹp động lòng người như vậy, nhưng trong mắt Thường Nhã Phù lại đang ghét hơn cả ác quỷ. Tuy đã sớm biết rằng tính tình của nàng gàn dở khó đối phó, lại không ngờ nàng sẽ dùng những từ ngữ thô bạo ác độc như thế đả kích mình. Nhưng hết câu này đến câu khác, tất cả những gì nàng nói đều là sự thật, khiến Thường Nhã Phù biện không thể bao biện, chỉ cảm thấy toàn bộ y phục của mình đều bị lột trần, thân thể loã lồ trước mắt bao người không chỗ nào che giấu. Nhưng nếu không tìm Ngu Tương, nàng ta cũng không biết tìm ai có thể gửi lời để lọt được vào tai Ngu Phẩm Ngôn? Nàng cũng không có cách nào khác mà!
Thường Nhã Phù như khúc gỗ nhìn chằm chằm vào năm lượng bạc, ngón tay run lẩy bẩy. Nàng vốn cho rằng bản thân làm ra những chuyện kia, Ngu Phẩm Ngôn không hề hay biết, lại không thể ngờ hắn đều biết tất cả, nói vậy hôm nay nàng đã làm một trò cười rồi.
Chê cười thì cứ chê cười đi, xem cả đời cũng được, nàng tuyệt đối không thể để Ngu gia từ hôn, nếu không thanh danh phủ Tĩnh quốc công sẽ mất hết, chính nàng cũng không còn mặt mũi gặp người khác. Hơn nữa, hiện giờ Ngu Phẩm Ngôn đã là Đô Chỉ Huy Sứ, địa vị cao như thế, nói một câu quyền thế ngập trời cũng không quá đáng. Mất cọc hôn nhân này, nàng biết đi đâu tìm một một phu quân vĩ đại hơn Ngu Phẩm Ngôn đây?
Nếu so với việc trở thành chuyện cười cho toàn triều Đại Hán này, nàng tình nguyện trở thành chuyện cười cho phủ Vĩnh Nhạc Hầu mà thôi, chờ tới ngày gót chân nàng đứng vững vàng ở Hầu phủ, nàng nhất định phải thanh toán hết tất cả những nhục nhã hôm nay.
Ngu Tương nhìn trong mắt Thường Nhã Phù cũng thấy sự không cam lòng mãnh liệt ấy, nhưng không để vào mắt, ngoắc tay gọi Đào Hồng Liễu Lục lại đây. Lại không ngờ bỗng nhiên có rất nhiều sâu rớt xuống từ trên cây, dính đầy đầu đầy mặt nàng, một giọng nói đầy vẻ oán hận từ trên ấy truyền xuống: “Dám nhục nhã tỷ tỷ của ta như thế, phải cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!”
— hết chương 34—