Một Đêm Bảy Năm

Chương 13: Cãi nhau




Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở truyenwiki1.com, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

____________________

Lan Ninh dáng vẻ ngoài mặt hoàn toàn không thèm để ý, cùng Khương San San hai người bước nhanh ra khỏi công ty, kỳ thật tức giận đến không chịu được. Khương San San lôi kéo cô, đều có thể cảm nhận được cả người cô đều là cứng đờ, có thể thấy được thực sự tức không hề nhẹ.

“Được rồi, được rồi, cùng loại người này tức giận làm gì.” Khương San San khuyên nhủ, kỳ thật chính cô ấy cũng vô cùng tức giận.

Vừa rồi Tô Vân cũng mắng cô ấy, còn nói cô ấy muốn hồng hạnh vượt tường, gần như muốn nói thẳng cô ấy đi theo Lan Ninh, chính là muốn từ  trên người Song Thư Vân dính chút hào quang. Quả thực làm cô ấy hận không thể đánh cho Tô Vân hai bạt tay.

“Cậu nói xem loại người phụ nữ này, não chứ gì trong đấy vậy? Tớ cùng người đàn ông nào ở bên nhau, liên quan gì đến cô ta? Cô ta làm thế giống như tớ đào mộ tổ tiên nhà cô ta vậy. Còn không phải là không đồng ý cùng em họ cô ta ở bên nhau, cô ta coi tớ là loại người nào, cô ta dựa vào cái gì quyết định tớ cùng với người đàn ông nào ở bên nhau.” Lan Ninh tức giận nói.

“Cô cũng chỉ là ghen tị thôi. Cậu lại không phải không quen biết chồng cô ta, bất luận là bề ngoài hay là năng lực và gia thế một điểm đều không thắng nổi Song Thư Vân, lúc trước khi cô ta gả cho người chồng này còn không phải đắc ý khoe khoang sao. Thường xuyên cùng người khác thổi phồng chồng cô ta có thể làm được bao nhiêu chuyện.” Khương San San hừ lạnh nói.

Không có nhiều nhân viên cũ trong công ty, đặc biệt là nhân viên nữ, trong đó có ba người các cô, Tô Vân người phụ nữ này rất có tâm cơ, luôn chỉ thân thiết với các đồng nghiệp nam, cùng nữ đồng nghiệp chính thức có quan hệ tốt thì không có ai có thể cùng cô ta có quan hệ bạn bè lâu dài. Nhưng, ba người các cô, tuy cùng một công ty, nhưng lại phân vào ba bộ phận khác nhau, bình thường công việc thì có liên quan, nhưng cũng không cần ngày ngày đối mặt nhau, chỉ cần duy trì gật đầu chào hỏi coi như quen biết, chính là quan hệ bình thường có quen biết.

Chỉ là quen biết thời gian dài, ít nhiều có chút qua lại. Huống chi Khương San San phụ trách bộ phận nhân sự, Tô Vân làm bên kinh doanh, đều thuộc về nhóm người giỏi giao tiếp, cho nên quan hệ của hai người nhìn sơ qua có vẻ tốt. Chỉ có Lan Ninh làm bên kỹ thuật, ngược lại sự thông minh lanh lợi so với hai người bọn họ kém hơn nhiều, cùng Khương San San là bạn bè thật sự, cùng Tô Vân chính là quan hệ đồng nghiệp. Lần trước cô có thể không chút do dự từ chối Tô Vân, cũng là vì hai người quan hệ không thân thiết, đương nhiên nếu là Khương San San cũng không có khả năng giới thiệu cái loại đàn ông đấy cho cô.

Cái Lan Ninh không ngờ tới chính là, Tô Vân cư nhiên lòng dạ hẹp hòi và đáng ghét đến như vậy, không chỉ ở sau lưng nói xấu mình, còn nói khó nghe như vậy. Cô ta cũng không nhìn lại xem em họ kia của cô ta có cái đức hạnh gì, đừng chỉ thấy có mình Lan Ninh coi thường anh ta, nhìn xem trong cái công ty này có người nào nhìn trúng anh ta không.

“Thôi bỏ đi. Đừng nhắc tới cô ta nữa, hôm nay mọi người cũng xé rách mặt nhau rồi, lần sau mà nghe mấy loại chuyện giống vậy cứ trực tiếp xé xác cô ta, xui xẻo cũng không phải chúng ta. Cô ta cho rằng người khác sẽ dùng ánh mắt thành kiến để nhìn chúng ta, thật ra người khác chỉ đối với cô ta càng thêm chán ghét thôi.” Khương San San lại nói.

Lan Ninh gật gật đầu, cũng nói: “Đúng vậy, cô ta e là không nhớ rõ tớ chính là loại người không dễ bị bắt nạt.”

Lan Ninh tuy là làm bên kỹ thuật, nhưng vẫn phải đến nhà xưởng, đến gặp nhà cung ứng, đến gặp khách hàng và các bộ phận liên quan, người giao tiếp qua cũng nhiều, nếu ngay cả một chút năng lực giao tiếp cũng không có, thì làm gì có khả năng ngồi yên ổn ở vị trí này. Làm kỹ thuật không đại biểu là sẽ không tham gia vào các mối quan hệ giữa các cá nhân, mà chỉ vùi đầu vào các bản vẽ thiết kế. Chuyện cùng người khác tranh cãi về vấn đề công việc, Lan Ninh cũng trải qua không ít, nếu thật sự muốn cãi nhau, Lan Ninh cũng không sợ Tô Vân cô ta.

Lan Ninh chẳng qua không thích cãi nhau về các vấn đề cá nhân ở công ty. Bằng không, hôm nay nếu không mắng cho Tô Vân đến máu chó phun đầy đầu, cô không gọi là Lan Ninh.

“Đúng vậy, đối phó với loại người này, so với cô ta phải tàn nhẫn hơn. Cô ta thật sự coi mình là nhân viên cao cấp của công ty à, có thể lay chuyển được à, cũng không nhìn xem thành tích hằng năm của cô ta? Năm nào cô ta được hạng nhất sao.” Khương San San mắng.

Cô ấy phụ trách công việc nhân sự, đương nhiên biết rõ lương và tiền thưởng của các nhân viên trong công ty. Lan Ninh năm nào cũng đạt được hạng nhất, mà Tô Vân có thể đạt được hạng nhì đã vui mừng khôn xiết. Từ điểm này, có thể nhìn ra được công ty coi trọng ai, Lan Ninh ở công ty lời nói có trọng lượng cao hơn nhiều so với Tô Vân.

“ Tớ chỉ là không ngời người phụ nữ này, sẽ làm người ta ghê tởm tới vậy.” Lan Ninh nói.

“Này, nói là nói như vậy. Nhưng cô ta có câu nói không sai, cậu rốt cuộc dự định cùng Song Thư Vân thế nào?” Khương San San có chút lo lắng hỏi.

Lan Ninh trước kia đã cùng cô ấy nói qua, không có suy nghĩ sẽ cùng Song Thư Vân kết hôn, nhưng hiện tại hai người lại đường mật ngọt ngào sống chung, tóm lại cũng không thể chơi đùa một thời gian rồi tan vỡ. Mặc kệ như thế nào, Song Thư Vân là đàn ông, hay là một người đàn ông đẹp trai giàu có ở tuổi hoàng kim, nếu muốn tìm thiếu nữ mười tám xinh đẹp thực sự rất dễ dàng.

Nhưng Lan Ninh thì khác, suy cho cùng cũng sắp 30 rồi, thời hoàng kim đã suy tàn, trải qua trận này, nếu muốn bắt đầu lại càng thêm khó khăn.

“Tạm thời cứ như vậy đi.” Lan Ninh đáp.

“Cậu không thể nghĩ như vậy được, cậu ở tuổi này lại không phải là cô gái 17 18 20 tuổi, yêu nhanh đổi bạn trai cũng nhanh. Điều cậu hiện tại phải suy nghĩ chính là tìm một người đàn ông nghiêm túc, lấy kết hôn làm tiền đề. Cậu chơi không nổi đậu, đại tỷ à, người đã bị xếp vào hàng ngũ gái lỡ thì rồi.” Khương San San vội la lên.

“Dừng lại, dừng lại, nói giống như tớ không thể gả đi được vậy. Coi như gả không được đi, thì cũng không phải chuyện gì lớn, lại nói không phải người phụ nữ nào cũng nhất thiết phải gả cho đàn ông.” Lan Ninh cười nói.

“Vậy được, tớ đổi câu hỏi, Song Thư Vân này đây cùng cậu kết hôn lấy sống chung làm tiền đề hả?” Khương San San lại hỏi.

“Tạm thời là như vậy đi.” Lan Ninh đáp.

“Đại tỷ à, cậu đây là thái độ gì vậy. Tạm thời lại là tạm thời, cậu nói sao mà đơn giản như vậy. Tớ thật sự vì hai người mà lo lắng. Cậu ở tuổi này không thể chơi trò chơi gia đình được nữa.” Khương San San chỉ hận không thể nhấc tai Lan Ninh lại để dạy dỗ cô một bài học.

Chính là nghĩ đến, tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng, nếu hai người thật sự không hợp nhau thì đến với nhau cũng chẳng ích lợi gì. Cô cũng chỉ có thể thở dài thật mạnh.

“Ăn cơm thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, trời có sập xuống cũng còn đàn ông chống đỡ mà. Cậu đừng quản tớ, cậu và chồng cậu có chuyện gì vậy?” Lan Ninh chuyển đề tài.

Vừa nói đến bản thân, Khương San San cũng uể oải không vui, cô ấy thực sự phát hiện vấn đề giữa hai vợ chồng bọn họ càng lúc càng lớn. Quan trọng là cô ấy nỗ lực lâu như vậy, chồng cô ấy gần như một chút phản ứng cũng không có, khiến cho tâm cô ấy bắt đầu lạnh đi. Thậm chí anh ta thường xuyên không trở về, cô ấy cũng không thèm để ý.

“Không được, cậu hiện tại liền gọi điện cho anh ta, hai người vẫn là vợ chồng mà? Đã bao lâu rồi chưa nói chuyện?” Lan Ninh buộc Khương San San gọi điện thoại cho chồng cô ấy.

Khương San San ỡm ờ gọi điện thoại cho anh ta, nhưng trong điện thoại lại nhắc nhỡ, cuộc gọi không được kết nối.

“Có lẽ đang bận.” Khương San San hậm hực buông điện thoại, buồn bực nói. Quan trọng là, đối phương cũng vẫn luôn không gọi điện lại. Cũng không biết là không muốn quan tâm đến nó, hay là thật sự có việc quan trọng phải làm.

“Ăn xong lại gọi, buổi chiều khi đi làm lại gọi, tớ không tin, điện thoại của anh ta mãi mãi không kết nối được.” Lan Ninh nửa đùa nửa thật nói. Hiện tại điện thoại lúc trong cuộc gọi, không phải là nhắc nhỡ điện thoại có cuộc gọi đến, nhưng đối phương bên kia thực sự rất thờ ơ, khiến cô cảm thấy cực kỳ bất mãn.

“Ừ.” Khương San San gật gật đầu, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái.

Tình cảm của bản thân Lan Ninh đều là lông gà, cũng không thể nghĩ ra bất cứ biện pháp khả thi nào, nhưng trong lòng cô ẩn ẩn cũng cảm thấy cuộc hôn nhân này của Khương San San e là đã xảy ra vấn đề.

Hai người vừa nói vừa ăn bữa trưa đơn giản, liền quay về văn phòng. Nhưng chuyện ba người các cô cãi nhau, rất nhanh truyền khắp công ty.