Một Đêm Bất Ngờ Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện

Chương 77






Cố Đoàn Thuần thấy Hoắc Thủy Nhi nhìn chằm chằm mình thì trên mặt không hề có biểu cảm dư thừa, bỗng nắm lấy tay cô, như tiếp thêm sức mạnh cho cô rồi nói: “Lâm Nghi Đan, Thủy Nhi là vợ tôi, chứ không phải người ở, nên cô thu hồi tính khí tiểu thư của cô đi.”
Cô là vợ anh…
Hoắc Thủy Nhi bỗng ngẩng đầu, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Đoàn Thuần, thì trong lòng dâng lên tia ấm áp.

Như thể cảm giác mình mới bị cô lập, bôi nhọ, phớt lờ đã tan biến trong tích tắc.


Cô không đơn độc.

Vành mắt Hoắc Thủy Nhi hơi ươn ướt, cô vội dời mắt đi chỗ khác, khóe miệng bất giác nở nụ cười, như băng tan trong ngày xuân, mang theo chút ấm áp.

Cô ưỡn thẳng lưng, như có thêm sức lực.

“Hoắc Thủy Nhi, không ai dám bắt nạt em đâu.” Cố Đoàn Thuần bỗng nói nhỏ vào tai cô: “Ngoại trừ anh.”
“…”
Mặc dù câu này hơi muốn ăn đòn, nhưng trong lòng Hoắc Thủy Nhi vẫn cảm thấy ấm áp.

Chỉ cần cô cúi đầu là có thể nhìn thấy Cố Đoàn Thuần đang nắm lấy tay cô, bàn tay anh to ấm áp, mang theo sức mạnh, Hoắc Thủy Nhi bỗng mỉm cười, rồi híp mắt lại, lông mi dài cong vút tạo thành bóng râm nho nhỏ dưới mi mắt cô, mười ngón tay của hai người đan xen nhau: “Dù là anh cũng không được bắt nạt em, bằng không về nhà anh sẽ phải quỳ bàn giặt.”

Cô cười hì hì, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ.

Cô thấy ánh mắt Cố Đoàn Thuần thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng Hoắc Thủy Nhi không hề lo lắng, hai người đều có khế ước với nhau, nên khoe ân ái là chuyện thường tình.

Nhất là… khi anh dám leo lên đầu cô ngồi, anh thật sự tưởng cô là thỏ con dễ bắt nạt à?
Hoắc Thủy Nhi vẫn tựa vào ngực Cố Đoàn Thuần, rồi chớp mắt nói: “Ông xã, trước đây anh có quan hệ rất tốt với Lâm Nghi Đan à? Cô ấy là em gái mà anh từng nhắc với em đúng không?”
Hoắc Thủy Nhi cố ý nhấn mạnh rất rõ hai chữ “em gái”.

Cùng là phụ nữ với nhau, nên cô biết rõ nhất cách khiến người phụ nữ khác tức giận.

Chẳng phải Lâm Nghi Đan thích Cố Đoàn Thuần à? Vậy thì cô sẽ “lợi dụng” triệt để Cố Đoàn Thuần, để giết chết lòng hăng hái của cô ta.


“Anh Đoàn Thuần…”
Quả nhiên, giọng điệu Lâm Nghi Đan nồng nặc lòng đố kỵ và uất ức, Hoắc Thủy Nhi càng vui vẻ hơn, cô buông tay anh ra, rồi thuận thế ôm cánh tay anh, tựa cả người vào người Cố Đoàn Thuần, nở nụ cười như hồ ly gian xảo.

Cố Đoàn Thuần hơi khó chịu, nhưng không đẩy cô ra.

Hoắc Thủy Nhi chớp mắt nhìn Lâm Nghi Đan: “Em Nghi Đan, nếu em là em chồng chị, thì em cứ yên tâm, chắc chắn sau này chị cũng sẽ xem em như em gái.”
Lại là em gái!?
Thấy Hoắc Thủy Nhi e thẹn tựa vào vai Cố Đoàn Thuần, Lâm Nghi Đan vội tiến lên hai bước, gần như không thể khống chế thốt lên: “Người phụ nữ này, cô dựa vào cái gì mà gả cho anh Đoàn Thuần?”
“Hả?” Hoắc Thủy Nhi hơi mơ màng nhìn Cố Đoàn Thuần, giả vờ ngạc nhiên thốt lên, rồi mới nhíu mày, lắc cánh tay anh như đang chịu uất ức, rồi nài nỉ: “Ông xã, anh xem em vừa không xinh đẹp bằng em gái Nghi Đan, vừa không có gia thế bối cảnh tốt như cô ấy, cô ấy vừa về nước đã mang nhiều đồ cho anh như vậy, em… em tầm thường thế này, sao anh lại thích em chứ…”.