Một Đêm Bất Ngờ Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện

Chương 44






Cố Đoàn Thuần đậu xe trước cổng biệt thự, muốn nhắc Cố Thủy Nhi xuống xe nhưng không ngờ cô lại ngủ nữa rồi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn vương ý cười.

Hàng mi dài phủ bóng lên mi mắt, sóng mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng đỏ mọng dịu dàng …
“Ừm… Đến rồi à?”
Hoắc Thủy Nhi bỗng mở mắt ra, Cố Đoàn Thuần không dời tầm mắt, cứ nhìn chăm chăm cô.


Hoắc Thủy Nhi hồi hồn, thì phát hiện được tầm mắt nóng bỏng của Cố Đoàn Thuần đang nhìn mình, cô hơi mất tự nhiên.

“Bộ trên mặt tôi có dính gì à? Sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy?”
“Hoắc Thủy Nhi, rốt cuộc trong đầu cô chứa gì vậy?”
“A?”
“Không có gì.” Cố Đoàn Thuần hơi thất thố, quay đầu lại vờ như không hỏi câu hỏi kỳ lạ này, sau đó mở cửa xe sải bước ra ngoài.

Hoắc Thủy Nhi gãi đầu, ngơ ngác nhìn Cố Đoàn Thuần tự nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.

Chẳng lẽ tính tính của mấy người có tiền đều ẩm ương như vậy sao?
Đúng là khó hầu hạ mà!
Thấy Cố Đoàn Thuần và Hoắc Thủy Nhi lần lượt đi vào, dì Liễu lập tức tươi cười bước lên đón, sau khi hai người rửa mặt xong xuôi thì ngồi vào bàn ăn sáng.

Bữa cơm này Hoắc Thủy Nhi ăn rất ngon lành, sau khi ăn xong còn ợ một tiếng, cười tươi như hoa nói với Cố Đoàn Thuần: “Anh nên đi làm đi chứ?”
“Sao thế? Muốn đuổi tôi à?”

“… Đây là nhà anh, sao tôi dám đuổi?”
Hoắc Thủy Nhi cười lém lỉnh, chỉ vào cuộn tranh cô mang về nói: “Đây là tranh chữ ông nội tặng tôi, nếu anh đi làm tôi muốn quá giang xe anh đi đến trung tâm thương mại.

Tôi muốn đóng khung bức tranh này.”
Chữ của ông cụ cứng cáp, mạnh mẽ, tự nhiên mà thành.

Hoắc Thủy Nhi cũng là người rất yêu quý tranh chữ, cho nên cô không muốn vứt xó bức tranh này.

Trong trung tâm thư pháp và hội họa lớn nhất thành phố S, Hoắc Thủy Nhi thực sự rất hối hận khi để Cố Đoàn Thuần đi cùng cô.

Cô đang rất vội, chỉ muốn mua sắm xong rồi về.

Cho đến khi Cố Đoàn Thuần xách cổ áo Hoắc Thủy Nhi buộc cô phải nhìn thẳng vào mặt anh.

“Hoắc Thủy Nhi đi ra ngoài với tôi cô khó chịu lắm sao?”

Từ đầu đến cuối, người phụ nữ này đi rất vội vã như thể không muốn đi dạo với anh một giây phút nào.

“Không phải mất mặt.” Hoắc Thủy Nhi nghiêm túc nhìn anh: “Ngược lại rất khó chịu.

Anh không thấy sao?
Từ khi chúng ta vào trung tâm thương mại, mọi người không chỉ nhìn anh mà còn liên tục chụp hình chúng ta.”
Hơn nữa cô cũng không thích cảm giác bị người khác vây xung quanh xem như động vật quý hiếm.

“… Có sao? Sao tôi chẳng thấy gì hết?”
Cố Đoàn Thuần không thấy gì cả.

Cũng có lẽ anh đã quen với những trường hợp như thế này nên cũng không để ý..