Một Đêm Bất Ngờ Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện

Chương 157: Chương 150




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cảm giác mát lạnh từ từ thấm vào da Hoắc Thuỷ Nhi, cô muốn phản kháng nhưng hai tay hai chân đều bị kẹp chặt, cô không thể chống cự! Hàng mi dài của cô rung lên, nhưng nụ hôn trong tưởng tượng không rơi xuống, thay vào đó là một thứ gì giống như quần áo đắp lên người cô, sau đó cô nghe thấy tiếng gào thét quen thuộc.

“A, mẹ kiếp, buông tao ra…”
Hà Thuyết gào lớn, cực kỳ bi thảm.


Sao lại thế?
Lẽ nào… anh đến rồi?
Hoắc Thuỷ Nhi không dám mở mắt, cô sợ nhìn thấy cảnh tượng mình không muốn thấy! Hai tay cô đặt bên hông đã nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận, mồ hôi trên trán chảy xuống sông mũi, trông như chú thỏ nhỏ đang cực kỳ sợ hãi.

Đáng thương, đáng yêu khiến người ta xót xa.

“Không sao rồi.” Cố Đoàn Thuần ngồi xổm xuống, nhìn Hoắc Thuỷ Nhi như thế này, đột nhiên anh cảm thấy cáu kỉnh.

Lần đầu tiên anh cảm thấy mình làm không đúng, nếu hôm nay anh không dặn tài xế đưa Hoắc Thuỷ Nhi về nhà mà tự đưa cô về thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này!
Nếu lúc trước anh tàn nhẫn hơn với Hà Thuyết một chút thì anh ta cũng không có gan làm vậy!

“Hoắc Thuỷ Nhi, em không sao rồi.” Thấy cô không nhúc nhích, Cố Đoàn Thuần cảm thấy lòng mình như bị thứ gì đó xuyên qua, anh lại cất tiếng gọi cô.

Thoáng chốc, đôi mắt như nai con ngập nước sợ hãi mở ra, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Cố Đoàn Thuần, những giọt nước mắt tủi thân cứ thế tuôn ra như thuỷ triều, Hoắc Thuỷ Nhi nghẹn ngào “hu hu” khóc thành tiếng: “Thật sự là anh!”
Hoắc Thuỷ Nhi quá đỗi ngạc nhiên, thuận theo lực của Cố Đoàn Thuần ngồi dậy, vòng tay ôm cổ anh, vùi mặt vào ngực anh.

Hoắc Thuỷ Nhi thút thít ôm lấy Cố Đoàn Thuần, hoàn toàn quên mất làm vậy có gì không ổn.

Cô thật sự rất sợ.



còn đang chìm trong sự sợ hãi mà Hà Thuyết vừa mang lại, bây giờ nhìn thấy động tác này của Cố Đoàn Thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái đi.

“Cố Đoàn Thuần, anh định làm gì? Anh mặc áo vào đi!” Hoắc Thuỷ Nhi mắt đỏ hoe, trong mắt đầy vẻ lên án, cô còn vô thức lùi về sau một bước.

Dáng vẻ sợ hãi này của cô lọt vào mắt Cố Đoàn Thuần, lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả, không biết vì sao, nhìn Hà Thuyết đã bị trợ lý Chu không chế mà anh càng thấy bực bội.

Vì thế anh bước tới đạp cho anh ta vài đạp..