Vốn cho là cô chỉ coi anh như lá cắn, cũng không phải thật sự đến ăn cơm, nhưng khiến anh vô cùng ngạc nhiên chính là, bọn anh ngồi cùng một chổ, ăn xong món lẩu cô thích.
Đây là nơi cô chọn, cũng không phải là nơi xa hoa nào, Tống Tử Tể chưa từng đến nơi này, thật là đơn sơ.
Anh vốn cho rằng, con gái đều thích nhà hàng Tây xa hoa tao nhã. Lần đầu nhìn thấy, lại có cô gái đến cái nơi không sạch sẽ hẻo lánh này ăn lẩu, hơn nữa còn ăn rất nồng nhiệt.
"A!" Bạch Tiểu Hoa nhịn không được buông đũa trong tay xuống, nói với Tống Tử Tề, "Đại thiếu gia ngàn vàng đúng không? Chưa từng tới nơi này đúng không? Cảm thấy ghê tởm nuốt không nổi đúng không?"
Tống Tử Tề nhíu mày, lại không thực sự tức giận, mà là chậm rãi bắt đầu dùng đũa, hai mắt không chóp nhìn chằm chằm vào những thứ trong nồi, tất cả đều là nhưng thứ anh chưa thấy qua, thật sự có thể ăn sao?
Bạch Tiểu Hoa gắp một miếng thịt ba chỉ để vào trong chén của anh, "Không chết người đâu."
Vẻ mặt Tống Tử Tề kinh ngạc nhìn cô.
Bạch Tiểu Hoa hèn mọn trợn mắt nhìn anh: "Biểu tình trên mặt anh đã bán đứng anh rồi." Ăn một miệng đồ ăn, cay đến nước mắt phải chảy ra, kêu gào nói: "Cho nên tôi mới chán ghét loại công tử chưa sinh ra đã ngậm vàng , không biết sự khổ cực của người đời, không tôn trọng bác nông dân."
Tống Tử Tề nhíu mày, lần thứ hai buông đũa trong tay: "Sinh ra trong một đại gia tộc không phải là ý muốn của tôi, trở thành người thượng lưu là do bản thân tôi làm ra, tôi không có tôn trọng bất cứ người nào. Có thể giả danh thượng lưu, người không có năng lực chỉ có thể bị giẫm dưới chân, đây chính là quy luật sống còn."
"Tôi hiểu..." Bạch Tiểu Hoa bị anh làm cho không muốn ăn, đập bàn một cái: "Anh cái người đàn ông này cuối cùng trong lòng cũng có nhiều âm mưu nha? Tôi dám cá, cuộc sống của anh nhất định không thú vị." Cho nên mới lừa dối cô tìm niềm vui.
Tống Tử Tề suy nghĩ lời cô nói, giống như xử lý công việc: "Cuộc sống của tôi trừ bỏ công việc chính là kiếm tiền."
Bạch Tiểu Hoa ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Đúng đó! Thật sự là quang vinh!"
Cúi đầu, tiếp tục ăn lẩu.
Không khí đột nhiên lạnh xuống.
Tống Tử Tề nhìn miếng thịt trong chén mình, cuối cùng cũng có được dũng khí, dùng đũa bắt đầu gắp nó len, thật cẩn thận từ từ đưa vào miệng mình, cẩn thận nhai nuốt xuống.
"Như thế nào, mùi vị cũng không tệ đúng không?"
Tống Tử Tề nuốt vào, gật đầu, thành thực nói: "Tuy không phải là đồ ăn ngon, nhưng cũng không quá khó ăn, tôi chỉ cảm thấy ăn được... Bên trong có một mùi vị đặc biệt, mà tôi chưa từng ăn qua."
Bạch Tiểu Hoa cười nhẹ: "Thân thể con người cần ngũ cốc hoa màu, ngẫu nhiên ăn một chút món bình dân nào đó, anh lại có thể thu hoạch không tưởng. Được, không dài dòng, muốn ăn lẩu chính là bộ dáng đó, đừng có làm bộ dáng nàng dâu nhỏ bị giày bò, đàn ông phải có bộ dáng của đàn ông chứ."
Giơ lên một ly rượu, làm Tống Tử Tề trợn mắt há hốc mồm, một lời tiêu diệt.
"Nhìn tôi làm gì, còn không mau uống!" Bạch Tiểu Hoa thấy anh ngây ngốc nhìn mình, gầm lên giận dữ.
Tống Tử Tề luôn không thích uống rượu, trừ khi là trường hợp quan trọng, nên lúc bị Bạch Tiểu Hoa cường hãn kích khích, một cỗ khí thế đàn ông trong cơ thể bạo phát, không chịu thua một chút nào hết.
"Khụ khụ..." Rượu này là cái thứ đồ chơi, như thế nào lại cay như vậy, làm anh thiếu chút nữa bị sặc rồi.
Bạch Tiểu Hoa nhìn anh cố nén hoa khan, vẻ mặt xấu hổ, tâm tình thật tốt cười khanh khách.
Thật tình Tống Tử Tề cảm thấy cô gái này thật kỳ lạ, ăn như hổ đói thế kia, không hề ăn uống có hình tượng một chút nào, thật sự là làm cho anh mở mang tầm mắt, anh cảm thấy được anh không cần ăn cơm, xem cô ăn cũng no rồi.
Bạch Tiểu Hoa uống một ly lại thêm một ly rượi trắng, đôi má trắng nõn ửng hồng.
Nồi lẩu tỏa hơi nóng, khói bay trước mắt Tống Tử Tề, không thấy rõ biểu tình cảm xúc trên gương mặt của anh ta.
"Đừng uống--" Anh nhíu mày, cầm lấy ly rượu trong tay cô, là bị cô đoạt lại.
"Đừng đụng tôi!" Cô giận, chỉ vào anh, "Anh là người của tôi sao? Dựa vào cái gì mà quản tôi? Anh cái tên khốn kiếp này--"
Giọng nói rất lớn, khiến cho những người xung quanh nhìn lại bàn tán.
Lần đầu tiên Tống Tử Tề thấy mất mặt như vậy, xấu hổ gật đầu xin lỗi với mấy người khác xung quanh.
"Họ Tống không có cái gì tốt, anh em hai người cứ thế... Lại còn gộp thành một đội tới lừa dối lão nương, đồ khốn khiếp!" Bạch Tiểu Hoa giống như phát tiết những bất mãn trong lòng, lại thêm có chút men say, mà Tống Tử Tề lại không cho phép cô uống rượu.
Hiện tại cồn đã có tác dụng, Bạch Tiểu Hoa cuối cùng cũng bạo phát.
"Anh cướp rượu của lão nương làm gì, anh không có rượu sao? Anh còn muốn cướp rượu của tôi sao? Đây là của tôi, anh uống của anh đi!" Một lời ra tay lấy lại ly rượu, tâm trí càng không thanh tĩnh.
Sắc mặt Tống Tử Tề đen lại đến nỗi mũi và miệng cũng không phân biệt được rồi.
Không phải chưa thấy cô gái nào say rượu, có thể say thành cái dạng này, vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Những cô gái khác say rượu cũng rất tao nhã, sẽ không làm cho bản thân mình lồng lộn lên, chỉ biết vén quần áo của mình lên, hé mở đôi môi đỏ mọng, nheo con mắt lại....
Đang nhìn cô gái này-- mặt đỏ, tóc rối bù, một cái đùi đặt ở trên ghế, hai tay áo xoắn lên, ôm bình rượu, chửi ầm lên, không hề có hình tượng.
Đúng là rất đặc biệt.
Anh không có chút chán ghét nào, cũng không ghê tởm, ngược lại càng thấy đây là chuyện đương nhiên.
Không có những người con gái muốn lấy lòng, không có những cô gái muốn làm ra vẻ, cũng không có những cô gái giả tạo, không có những cô gái nhõng nhẽo.
Cô rất tự nhiên, nhan sắc cô mộc mạc, trên người cô không có những mùi nước hoa nồng đậm khiến người ta buồn nôn, chỉ có mùi hương thảo dược nhàn nhạt, biểu tình của cô vô cùng hồn nhiên, ánh mắt của cô rất phức tạp, chứa vào rất nhiều cảm xúc.
Anh không hiểu, vô cùng mê hoặc, cũng rất tò mò.
Cho nên anh nghĩ muốn hiểu biết thêm về cô nhiều hơn, tiếp cận cô.
Cô giống như một quyển sách, anh muốn đọc hết cô.
"Thật con mẹ nó buồn cười, tôi cạn thôi, muốn cùng một người con trai xa lạ ở nơi này xuống rượu. Tống Tử Tề… Anh nhớ kỹ cho tôi, món nợ hôm nay cần phải tính với anh, anh nhớ cho tôi.... Nhớ kỹ cho tôi..."
Tống Tử Tề nén cười, thản nhiên nói: "Ừm, tôi sẽ nhớ kỹ."
"Tiêu Lạc Hàn anh cái tên Vương Bát Đản này, đồ khốn, lần sau nếu còn tùy tiền xuất hiện trước mặt tôi mà nói, tôi liền ... Tôi liền giết chết anh...." Mắng xong một câu, hai mắt trợn ngược, phịch một tiếng nằm xuống bàn, hôn mê bất tỉnh.
Mày Tống Tử Tề nhảy dựng lên, không nói gì nhìn cô gái đang say rối tinh rối mù lên, cuối cùng cũng gọi ông chủ tính tiền, vác cô ra cửa.
Cô gái này không phải mới vừa ăn no sao? Làm sao lại có thể nhẹ như vậy?
Bởi vì lúc ra khỏi của không yêu cầu không đi xe, cho nên anh liền đi bộ cùng cô tới cái nơi hẻo lánh này, hiện tại là nửa đêm, nơi này không có một chiếc xe chạy.
Tống Tử Tề cõng cô lên, nhìn hành trình con đường xa phía trước, bước từng bước một.
Ngọn đèn chiếu xuống lề đường, chiếu vào trên thân bọn họ.
Tống Tử Tề đi cực kỳ chậm, cô gái trên lưng hít thở đều đặn, giống như ngủ cực kỳ say.
Nhịn không được cười nhẹ.
"Ngu ngốc đến chết, vì sao lại có thể uống say trước mặt người con trai có ý đồ với mình chứ?"
Cô gái sau lưng động một phát, mơ màng mở mắt ra, nhìn về phía trước, lại không nói lời nào.
Tống Tử Tề ngắm vẻ mặt đờ đẩn của cô, khóe miệng không tự giác cong lên, hóa ra là thích một người sẽ cười như vậy sao? Bản thân Tống Tử Tề cũng không biết.