Bình tĩnh như Ngọc Đường Xuân, khi nhìn thấy thứ trong tay Lãnh Như
Phong cũng lộ ra thần sắc chấn kinh( kinh ngạc), nheo lại con ngươi, mở
miệng hỏi, "Cỏ An hồn?"
Lãnh Như Phong, có thể vì Tiểu Hoa mà làm tới mức này sao?
Lãnh Như Phong bình tĩnh gật đầu, một cánh tay kia tùy ý lau một chút máu tươi nơi khóe miệng, "Cho Tiểu Hoa!"
Bạch Tiểu Hoa nghi hoặc mặc áo khoác, bởi vì ngủ bảy ngày, thân thể có chút cứng ngắc, thong thả xuống giường.
"Cái này... Là cái gì?" trong tay Lãnh Như Phong cầm một cây tỏa ra ánh sáng màu tím xinh đẹp, sở dĩ có thể lập tức đoán ra là dược thảo, là vì thân nó toát ra một mùi thơm dịu nhẹ của cây cỏ, ngửi vào có cảm giác
toàn thân thoải mái, đầu óc đang hỗn độn cũng trở nên thanh tỉnh hơn
không ít.
Loại dược thảo có trình độ này, chẳng lẽ là Linh Dược sao?
Bạch Tiểu Hoa con ngươi hiện lên một ánh sáng kinh hỉ, cô là lần đầu tiên gặp được loại Linh Dược trình độ này.
"Cỏ An hồn, cho em đó!" Lãnh Như Phong nhàn nhạt mỉm cười, giống như
trên người không hề có miệng vết thương, quật cường cầm cỏ trong tay đưa tới Bạch Tiểu Hoa trước mặt, thúc giục cô nhanh chóng nhận lấy/
Cỏ An hồn?
Dù có nghi hoặc, nhưng Bạch Tiểu Hoa vẫn không hề phòng bị nhận lấy, quay đầu về phía Ngọc Đường Xuân như có ý hỏi.
"Nhận lấy đi, đây Linh Dược duy nhất chữa được chứng bóng đè của em!"
Ngọc Đường Xuân nhếch môi, trong giọng nói có vui mừng sung sướng, nhưng có pha lẫn một chút mất mát – thứ này nên để hắn là người tìm thấy mới
đúng.
"Cái gì? Ý của anh là, cọng cỏ này có thể trị được chứng bóng đè của
tôi?" Dù có chấn kinh nhưng vẫn mang theo bất an và nghi hoặc, chỉ sợ hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, vài năm nay, cô đã bị chứng bệnh
này hành hạ tinh thần thất thường lắm rồi.
"Đúng, nhưng làm sao anh biết loại cỏ này?" Ngọc Đường Xuân hỏi.
Lãnh Như Phong thần sắc bình thường, giống như nói chuyện thời tiết,
"Lần trước lúc Tiểu Hoa phát bệnh, Sở Vân Hiên ở trong phòng, mà ta...
kỳ thật là ở ngoài xem."
"Ngoài phòng là... ?" Bạch Tiểu Hoa hỏi.
"Nóc nhà!" Hắn một mực nóc nhà, cho nên đem toàn bộ đều đã xem rõ ràng. ( D: nhà bây giờ toàn là mái bê tông chứ có phải mái ngói đâu mà đòi
nghe lén =.= chưa kể nhà có nhiều tầng )
Bạch Tiểu Hoa nháy mắt cảm thấy được mình bị rình trộm, da đầu run lên.
"Vậy tư liệu về cỏ An hồn trong phòng tôi cũng là do anh lấy." Ngọc
Đường Xuân thản nhiên nói, trách không được hắn cảm thấy được có ai đó
vào phòng, hắn còn đang suy nghĩ rốt cuộc là vị cao nhân nào thần không
biết quỷ không hay như thế, nay Lãnh Như Phong đã thừa nhận, coi như
toàn bộ đã hiểu rõ rồi.
Lần trước Tiểu Hoa phát bệnh, Sở Vân Hiên ở cùng cô, mà Ngọc Đường Xuân trở về phòng mình liền bắt đầu tìm hiểu phương pháp trị bệnh cho Tiểu
Hoa, đêm đó hắn đã tra ra được, một loại dược thảo có chức năng tĩnh tâm an thần, chính là có An hồn.
Lãnh Như Phong không trả lời câu hỏi của hắn nói, cũng không phản bác.
Im lặng sao? Ngọc Đường Xuân cười nhạt.
Thực ra hắn vốn định gạt Tiểu Hoa, sau này khi tìm ra cỏ mới cho cô
biết, làm cho cô kinh hỉ, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, Lãnh Như Phong cư nhiên vô thanh vô tức hiện ra, hơn nữa còn
mang cỏ đến. Nếu hắn không đoán sai, toàn thân thương tổn này của Lãnh
Như Phong, cũng là bởi vì cỏ an hồn.
"Tiểu Hoa, cỏ này sinh trưởng tại góc âm khí ở Ám Hắc, trong mộ, mộ này không phải loại phổ thông mà là loại lăng mộ nguy hiểm trùng điệp, một
bước không cẩn thận sẽ bỏ mạng dưới trăm thước đất!"
Nghe xong lời nói của Ngọc Đường Xuân, Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy chấn
động, mở miệng nói, "Chẳng lẽ là cổ mộ trăm ngàn năm trước?"
"Đúng." Ngọc Đường Xuân gật đầu.
Nghe nói, loại mộ này thập phần nguy hiểm, không chỉ có có vô số cơ
quan, còn có linh thú được chôn cùng chủ nhân, chủ nhân cấp bậc càng
cao, linh thú cũng cấp bậc tương đương. Nói như vậy, linh thú sẽ đợi và
canh giữ di thể cho chủ nhân, ví dụ như có người đột nhập, nó sẽ thức
tỉnh, cho dù chết cũng quyết bảo vệ chủ nhân. Đương nhiên, linh thú sẽ
không ra khỏi mộ, vì nó được nuôi từ nhỏ với mục đích canh giữ thi thể
cho chủ nhân.
Bạch Tiểu Hoa chỉ nghe nói qua, chưa từng chân chính đi vào đó, càng
miễn bàn linh thú gì gì đó, cho nên cô cực kỳ kinh ngạc, cảm thấy được
chuyện này thập phần bất khả tư nghị.( vô cùng không thể tin nổi)
"Như Phong, những vết thương trên người anh, chẳng lẽ là vì tìm cỏ cho tôi, cho nên mới..."
Lãnh Như Phong chỉ máy móc gật đầu, lại vô tình đụng tới vết thương, đau đến nhíu mày.
"Đừng nhúc nhích!" Tiểu Hoa ngăn động tác của hắn lại, bắt lấy cánh
tay, quay đầu nói với Ngọc Đường Xuân, "Trước tiên trị liệu cho anh ấy
trước, chuyện của tôi để sau hãy bàn."
Ngọc Đường Xuân khẽ ừ, xoay người đi chuẩn bị dụng cụ tiêu độc, cầm máu.
Lãnh Như Phong giống như không hài lòng, nhìn bóng lưng Ngọc Đường Xuân rời đi, ngốc ngốc nói, "Anh chỉ muốn em trị thương cho anh."
Bạch Tiểu Hoa dìu hắn đến giường của mình, đè lại thân thể không thành
thật của hắn, "Tiểu Xuân y thuật tốt hơn tôi, anh nếu không muốn lưu lại di chứng thì ngoan ngoãn nghe lời!." Đẩy ra tóc đen của hắn, trán, khóe mắt, má, khóe miệng, cằm cơ hồ đều có vết thương, nếu không có cao Bì
Tựa Tuyết, chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Tinh tế vì hắn chà lau vết máu, nhìn ánh mắt hắn nhìn mình chằm chằm
không chuyển, ánh mắt ấy... Không khỏi làm cô nhớ tới giấc mộng ngắn vừa nãy.
Năm năm, ánh mắt hắn vẫn như cũ không thay đổi sao?
Luôn luôn yên lặng sau lưng cô, yên lặng vì cô làm mọi việc, không phải không cảm động, không phải không động tâm, không phải không…yêu, chỉ là những thứ cảm tình này sớm đã theo đau thương cùng tuyệt vọng mà phiêu
tán ở những tháng năm đó.
"Đau không?"
"Không đau!"
Bạch Tiểu Hoa nhìn hắn nắm chặt hai đấm đến nổi gân xanh, thở dài.
Làm sao có thể không đau!
"Cởi quần áo, tôi kiểm tra một chút thân thể của anh!"
Lãnh Như Phong đỏ mặt, không được tự nhiên nghiêng đầu đi, sau đó bắt
đầu từ từ cởi cúc áo, trên mặt treo một nụ cười mất tự nhiện, ai nhìn
vào cũng thấy xuân phong lồ lộ!
Nhắm mắt, xoay người, chỉ cảm thấy một bàn tay ấm áp mơn trớn trên thân mình.
Trợn mắt, sắc mặt đen thui, mạnh mẽ đứng lên cầm quần áo một lần nữa
mặc trên người, đánh ra một quyền Hồi Toàn Thích, thân thể vươn người
nhảy lên, giống như gặp phải hồng xà mãnh thú, "Cút ngay!"
Ngọc Đường Xuân né tránh công kích của hắn, lui về phía sau mấy thước,
vững vàng tiếp được dụng cụ tiêu độc giữa không trung rơi xuống, nhếch
môi nhẹ cười, "Không phải Tiểu Hoa thì cực kỳ thất vọng sao?"
Dứt lời, rút ra một chiếc khăn tay, lau nhè nhẹ sạch sẽ tay đã chạm vào thân thể Lãnh Như Phong, thản nhiên nói, "Tôi cũng không phải tình
nguyện muốn đụng vào anh, bởi vì hai tay này của tôi - - thích đụng chạm Tiểu Hoa hơn!"
Lãnh Như Phong lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì
Đương sự Bạch Tiểu Hoa vào thời điểm này, cách xa hai nam nhân này mấy
thước, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối phương. Thật giống như một con
báo tao nhã cùng một con sói nguy hiểm, thăm dò lẫn nhau, nhắm mục tiêu, sau đó cho đối phương một kích trí mệnh.
Nhíu mi, không hờn giận.
"Các anh đang làm cái gì? Tiểu Xuân, tôi chẳng phải đã dặn, anh phải bôi thuốc thật tốt cho Như Phong sao?"
Ngọc Đường Xuân nhẹ cười, vô tội, "Anh làm đúng theo lời dặn của em,
chỉ là người nào đó không biết tốt xấu mà thôi."( Ari: Anh là sói đội
lốt cừu )
Lãnh Như Phong theo sát sau đó, mặt không chút thay đổi, con ngươi đen
tuyền lấp lánh, "Trừ em, không người nào được chạm đến anh, nếu không
anh liền không khách khi."
Đau đầu, không nói gì.
"Tiểu Xuân, anh đi ra ngoài trước đi, để tôi làm cũng được." Bất đắc dĩ nhìn về phía Ngọc Đường Xuân, hi vọng hắn có thể phối hợp với mình.
Ngọc Đường Xuân cười như gió xuân, không có chút nào không kiên nhẫn,
ôn nhu tươi cười này cùng với biểu tình sát khí hung ác lúc nãy, hoàn
toàn là hai người, "Ừ!"
Chỉ là, trong góc chết mà Tiểu Hoa không thấy được, tươi cười chậm rãi biến mất.
Khi Ngọc Đường Xuân rời khỏi, Lãnh Như Phong mới an phận, ngoan ngoãn
đi tới trước mặt Bạch Tiểu Hoa, đặt mông ngồi vào trên giường cô.
Mãi đến lúc này toàn thân trầm tĩnh lại, mới cảm thấy đau đớn vô cùng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Nhìn vết thương máu thịt lẫn lộn trên người hắn, Bạch Tiểu Hoa thay hắn đau lòng, đây chính là đệ nhất sát thủ trong kim bài bảng Lãnh Như
Phong a, rốt cuộc là nguy hiểm cỡ nào, mới có thể làm hắn thương tổn
thành cái dạng này.
Nếu không phải hắn, mà đổi lại là mình, khẳng định đã sớm đã hôn mê.
"Cho rằng làm như vậy, tôi sẽ tha thứ sao?" Nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, ngăn chặn cảm giác đau lòng.
Lãnh Như Phong cúi đầu nhắm mắt, lẩm bẩm nói, "Anh không phải vọng
tưởng như vậy, chỉ là anh hi vọng em có thể khá hơn một chút, chỉ cần em khá hơn, anh cái gì cũng sẽ làm thử, anh chỉ là…nghĩ như vậy mà thôi."
Bạch Tiểu Hoa con ngươi chớp lóe, nói thật nhỏ, "Về sau đừng làm như
vậy nữa, tôi tốt hay không tốt bản thân tôi tự biết rõ, không cần anh
quản."
Lãnh Như Phong ngẩng đầu, nhìn thấy khát vọng và đau thương tràn ngập
trong ánh mắt cô, bắt lấy tay cô băng bó miệng vết thương cho mình, "Vậy cuối cùng em muốn anh làm gì em mới chịu tha thứ cho anh?"
Bạch Tiểu Hoa nhìn mắt hắn, càng ngày càng lạnh, nhẹ nhàng rút tay mình về, "Cha tôi, tuy không phải chết ở trong tay anh, mà năm đó... anh
cũng là một trong những sát thủ năm đó, tôi không biết nên như thế nào
mới có thể tha thứ cho anh, như thế nào mới có thể tiêu tan đi thương
tổn và oán hận năm đó tích lũy trong trái tim này?"
Kỳ thật cô biết, hắn là cái gì cũng không biết, tiếp nhận nhiệm vụ ám
sát cha cô, hắn là một sát thủ, một khi tiếp nhận nhiệm vụ sẽ không thay đổi.
Đúng là cô không thể thuyết phục chính mình, ở chung với một người đàn ông năm đó làm sát thủ muốn giết cha cô.
Khi đó, cô bị chữ hiếu chữ tình đả kích, cô tín nhiệm hắn như thế, lại
thấy hắn cầm súng, chỉa vào phụ thân của cô. Khi đó cô chỉ nghĩ, đó
chính là Lãnh Như Phong , Tiêu Lạc Hàn và Sở Vân Hiên là cùng một duộc,
đều là có mục đích mà tiếp cận cô, chẳng qua mục đích khác nhau mà thôi.
Tiêu Lạc Hàn muốn đạt được quyền thế và tài phú của Bạch thị.
Sở Vân Hiên muốn báo thù, trước tiên làm cô thương tổn đầy mình, sau đó giết chết cha cô.
Mà Lãnh Như Phong, lại là vì chức nghiệp và nhiệm vụ, muốn cho cô cửa nát nhà tan.
Bọn hắn đều là bất đắc dĩ mới làm, bọn hắn có nguyên nhân của mình, bọn hắn có nghĩa vụ của bọn hắn, bọn hắn…không có sai.
Cô nói cho chính mình như vậy, nếu mình không yêu bọn họ, mình sẽ không bi thương như vậy.
Nếu tình yêu của cô nhất định giống như địa ngục đeo lưng, là nợ không là duyên, như vậy, cô thà rằng không cần.
Nếu có một ngày cô được sống lại, nhất định phải sống thật tốt, quên hết tất cả, cố gắng sống thật tốt thật tốt.
"Xin lỗi, Tiểu Hoa..." Lãnh Như Phong biết, Bạch Tiểu Hoa không hận
hắn, mà là vì cảm giác áy này trong lòng, hắn cũng biết, cô một mực
trách cứ chính mình, đổ lỗi chính bản thân mình gián tiếp giết cha, nếu
không phải vì cô yêu người không nên yêu, tin người không nên tin, có
phải phụ thân cô sẽ không vì thế mà chết?
Hắn không thể quên, Bạch Nguyên Xuyên trước khi chết, dùng thân mình
bảo vệ cho con gái, dùng mạng mình đổi lấy mạng con. Lãnh Như Phong
không biết mạng sống có ý nghĩa gì, lần đầu tiên thấy được tình thân
trên thế gian, đối với cô nhi như hắn mà nói, là ý nghĩa biết nhường
nào.
Từ đó về sau, hắn bất chấp nguy hiểm tính mạng, đào tẩu khỏi tổ chức
sát thủ, thành tựu đạt được đến bây giờ của hắn: Lãnh Như Phong - Lãnh
Diêm Vương – sát thủ mà người trong giới nghe danh đã sợ mất mật.
Tiểu Hoa dạy hắn cười là gì, dạy hắn yêu là gì.
Cô đem đến cho hắn mùa xuân ấm áp trong những tháng ngày đông giá buốt lạnh lẽo, nhưng ngay tại mùa xuân ấy, cô lại rời đi mất.
Không chỉ một lần hối hận, nếu hắn nói cho Tiểu Hoa sớm một chút, đối
tượng hắn muốn ám sát là Bạch Nguyên Xuyên, như vậy... có phải sẽ không
như bây giờ? Nếu hắn phát hiện sớm một chút, Bạch Nguyên Xuyên là cha
của cô, có phải có thể cùng cô vĩnh viễn cùng một chỗ, trải qua những
ngày tháng hạnh phúc hay không?
Lãnh Như Phong sống 21 năm, vào lúc đó, rốt cụộc biết được mùi vị của
hối tiếc, rốt cuộc biết được cảm giác hận là gì. Cứ việc hận hắn, hận
hắn đi.
"Nói xin lỗi tôi làm gì, anh đâu làm gì có lỗi với tôi, đó là nhiệm vụ
của sát thủ, anh đâu thể không tuân theo? Lãnh Như Phong, anh thật sự là người có ý chí, nhiều năm như vậy tôi cũng đã quên phần nào nỗi đau anh gây ra, không ngờ... anh càng ngày càng trở thành người mà tôi xem
thường." Bạch Tiểu Hoa lạnh lùng nói, năm đó, cô dùng cách của mình từ
biệt hắn, kỳ thật là muốn nói với hắn, không nên tiếp tục làm sát thủ,
đừng sống ở nơi u tối nữa, đừng tự ràng buộc bản thân nữa, hãy sống tự
do tự tại đi. Cô cho rằng hắn biết. Nhưng cuối cùng hắn không đáp lại
chờ mong của cô, không những không bỏ nghề, thậm chí càng ngày càng
thăng tiến, trở thành sát thủ đệ nhất thế giới!
Thoát ly khỏi tổ chức là tự do sao? Trở thành vua sát thủ người người e
ngại là mộng tưởng của hắn sao? Không chịu trói buộc, nhưng bị trói buộc chặt hơn nữa trong chiếc lưới vô hình, là mục tiêu của hắn sao?
Không kể có bao nhiêu hào quang, tiền bạc, nhưng cuối cùng, cũng chỉ là nhất thời, bất quá chỉ là một nấm mồ mà thôi.
"Tiểu Hoa..." đôi mắt Lãnh Như Phong vẫn như cũ, chỉ biết dùng con
ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm dung nhan của cô, ôn nhu gọi tên cô,
một lần lại một lần...
"Anh là bởi vì tìm em.”
"Nếu anh không lên cao, bọn họ sẽ chôn vùi anh."
"Chỉ cần anh leo lên cao, anh sẽ tìm được em, bảo vệ em, không để em chịu bất cứ tổn thương nào nữa."
"Anh,. "
Bạch Tiểu Hoa cắt ngang lời nói của hắn, áp chế rung động cùng phiền não trong lòng, "Đừng nói nữa, ngậm miệng!"
Ai có thể tưởng tượng được, nhân vật trong truyền thuyết, Diêm La Vương lãnh huyết lãnh tình giết người không chớp mắt, thế mà ở trước mặt một
người phụ nữ, chịu cúi cái đầu kiêu ngạo, yếu kém không dám phản bác một chữ, thậm chí còn đỏ cả hốc mắt!
"Tối hôm nay nghỉ ngơi ở trong này đi." Nhìn Lãnh Như Phong vì lời nói
của mình mà kinh hỉ ngẩng đầu, Bạch Tiểu Hoa đùa dai, hắt cho hắn một
chậu nước lạnh, "Chẳng qua là trả công cỏ An hồn mà thôi, lành lặn rồi
thì cút ra ngoài."
Lời này nếu để cho người khác nghe được, Bạch Tiểu Hoa không bị nước miếng phun chết, cũng sẽ bị sét đánh chết.
Cỏ An hồn! Linh thảo đại cương, Linh Dược trong truyền thuyết, bảo bối
giá trên trời khó có được, vậy chỉ lấy một đêm nghỉ trên giường ra là
đổi được?( Ari: Chậc chậc.. rẻ quá rẻ quá cơ ^^ )
Càng khiến người ta khó hiểu là, nam nhân này lại giống như đạt được ân huệ to lớn, kích động như đang đánh tiết canh gà.
Lãnh Như Phong đem toàn bộ thân thể chui vào giường Bạch Tiểu Hoa, thật cẩn thận đắp chăn mang đầy mùi hương của cô, chậm rãi che lên người
mình.
Ngửi lấy thật sâu, vẻ mặt say mê.
Bộ dạng bỉ ổi kia, đâu có chút nào giống vua sát thủ uy phong.
Bạch Tiểu Hoa quay đầu, nhìn thấy hắn đang xấu hổ đến cứng người nhìn
mình, không khỏi nhíu mi, cảnh cáo hắn, "Không được làm chuyện kỳ quái
trên giường của tôi."
Lúc này là lúc nói không xuôi tai Lãnh Như Phong nhất, phải cảnh cáo sớm một chút, cô đã lĩnh giáo qua, nhớ năm đó, cả quần lót của cô cũng đã
trộm rồi, thật sự là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh...
(D: anh này chẳng lẽ giống hentai kaimen =.= )
Hạ lưu bại hoại!
Lãnh Như Phong nhu thuận gật đầu, ra vẻ suy yếu thở phì phò, "Biết,
biết rồi, anh làm sao có thể làm ra mấy cái chuyện như vậy!"
Này có phải hay không là giấu đầu lòi đuôi?
Khuôn mặt của Bạch Tiểu Hoa, trong con ngươi bắn ra
ánh sáng đóng băng , sát khi đùng đúng như muốn giết chết toàn bộ.
Dơ tay làm động tác cắt cổ, cảnh cáo hắn biết điều một chút cho cô,
thấy bộ dáng hắn sắp ngủ ngoan ngoãn nằm trên giường, mới vừa lòng nhẹ
nhàng đi ra ngoài.
Ôi chao, hang thỏ của Tiểu Hoa lại nhiều thêm một con sói hoang.
Hồ ly, sư tử, báo, sói toàn bộ đều là động vật ăn thịt, bốn vị đều là
bá chủ một phương. Hiện giờ cùng ở chung dưới một mái hiên, khó tránh
khỏi phát sinh xung đột va chạm, tỷ như, vấn đề phòng ở gần với Tiểu
Hoa.
Bởi vì có thêm Hạ Lưu Ly và Lãnh Như Phong, thứ tự phòng ở đành phải sắp xếp lại lần nữa.
Náo nhiệt thế này, ngoại trừ Lãnh Như Phong nằm liệt trên giường bệnh,
ba vị khác như hổ rình mồi, liếm cũng liếm không được, ăn lại càng
không.
Sở Vân Hiên, "Bên này không có phòng trống, Tiểu Hoa theo tôi về tổng bộ."
Hạ Lưu Ly, "Phòng của tôi có hai cái giường, Tiểu Hoa tất nhiên phải ngủ cách vách với tôi."
Ngọc Đường Xuân không nhanh không chậm, nhẹ cười nhạt, "Tôi là thầy
thuốc, thân thể Tiểu Hoa không khoẻ, tất nhiên tôi phải chiếu cố một tấc không rời, các anh đừng mơ nữa!"
Sở Vân Hiên và Hạ Lưu Ly đồng thời quay đầu, gắt gao trừng mắt với hắn, hận không thể nghiền hắn thành tro.
Đê tiện!
Dùng ánh mắt khinh bỉ hắn.
Tôi cũng vậy!
Ngọc Đường Xuân dùng ánh mắt giống như vậy đáp lại, không chút nào yếu thế.
Diệp Đan Phượng mang tiểu Bảo thân thể trần truồng vừa mới bị Sở Thiếu
Hoa tắm rửa bình bịch bình bịch chạy tới, ôm cổ Tiểu Hoa, "Mẹ buổi tối
ngủ cùng với tiểu Bảo, nha nha nha!" Mắt to tròn quét một vòng quanh ba
người đàn ông trong phòng, trong lòng hài tử nho nhỏ giống như đã biết,
bọn hắn là người hại mẹ của nó hôn mê, cho nên không cho bọn hắn sắc mặt hòa nhã, mà là dùng ánh mắt cảnh cáo, mẹ là của nó, ai muốn giành phải
bước qua xác tiểu Bảo trước đi!( Ari: Vậy là được gặp Tiểu Bảo chu che
của Ari rồi, hun hun thắm thiết lun nà, nhớ bé quá đi thôi >.