Cát bay đầy trời, gió cuồng gào thét.
Bão táp nổi lên.
Bầu trời xa xăm ngưng tụ lại một cỗ lực lớn đáng sợ, cả bầu trời đều không biến sắc, mây đen cuồn cuộn, chiến ý ngập trời.
Mà cỗ lực lượng này thật kinh khủng, nhưng mà đang thổi về phía cô với tốc độ rất nhanh.
"Tốc độ thật là rất nhanh." Sở Vân Hiên lẩm bẩm, quay đầu liếc mắt nhìn về hướng Bạch Tiểu Hoa, bất an nhíu đôi lông mày xinh đẹp, cho dù đang lúc này bụng ưu sầu, biểu tình của Sở Vân Hiên chính là câu hồn mê hoặc, có một loại vẻ đẹp làm mê hoặc lòng người.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bất cứ lúc Sở Vân Hiên cũng đưa ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến, thân hình cao lớn vững vàng đứng chăn ở cửa động. Mặc dù biết thực lực của mình với kẻ thù cách xa, tuy nhiên khí thế tràn đầy, tự tin hơn người.
Một điều không ngờ đó là cách hơn chục thước, có hơn mười đạo bóng dáng thưa thớt đi đến.
Biểu tình Sở Vân Hiên bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, phảng phất không có tức giận , chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng đối diện mình.
Long Nguyên Trù dường như bị anh nhìn làm cho sợ hãi, cao ngạo hừ lạnh một tiếng, nhíu mày, lạnh giọng quát, "Sao? Nhìn thấy người cha là tôi, cũng không gọi một tiếng "Cha" sao?"
Lời nói của Long Nguyên Trù thành công làm đám người kinh ngạc.
Bởi vì mọi người đều là người quanh năm không ra khỏi núi, dù cho nghe qua tên Sở Vân Hiên, nhưng vẫn không cách nào biết hình dạng của anh như thế nào. Hôm nay nhìn thấy Sở Vân Hiên, càng ngạc nhiên không thôi.
"Thì ra anh ấy chính là con trai của Long chưởng môn sao? Quả nhiên là tuấn tú lịch sự."
Trong đó, không thiếu kẻ a dua nịnh hót tán thưởng.
" Bộ dáng giống như đàn bà, nào có chút gì là thiếu niên anh hùng khí khái? Khó trách chỉ có thể làm lưu manh ở Thế Tục Giới."
Đương nhiên, cũng không thiếu kẻ ghen ghét cô tình châm chọc làm nhục.
Trái lại, đối với lần đầu tiên Sở Vân Hiên gặp Long Nguyên Trù ở trước mặt mọi người mà nói, thì có vẽ lạnh lùng không ít.
Tuy là thế gian hiếm người có dung nhan tuyệt sắc, thế nhưng khuôn mặt lạnh lùng, cũng có một lực khiếp sợ và uy nghiêm.
Cặp mắt hẹp dài, hiện ra tia sáng lạnh như băng.
Nhếch môi, cười khẽ, đôi môi đỏ mọng thổ lộ, "Cha sao?" Nhắm mắt, nhếch môi cong lên, lạnh buốt không có nhiệt độ, "Tôi còn tưởng rằng tôi là con hoang đó ha ha."
Sắc mặt Long Nguyên Trù hơi biến.
Sở Vân Hiên ngẩng đầu, cười nhạt, "Xin lỗi, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng không biết, mình sẽ có một cảnh tượng gặp cha như vậy, ông xác định không phải ông mắt mờ, nhận lầm người?"
Đôi mắt Long Nguyên Trù giựt giựt, sắc mặt thấp thoáng có chút xanh, mặc dù ông là lão hồ ly đa mưu túc trí, nhưng tục ngữ nói không sai, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, đứa nhỏ này làm loạn gia đình hắn, bị hắn bỏ mặc không được quan tâm, cũng khó có thể nói là người một nhà với nhà họ Long.
Tức giận , kinh ngạc, xấu hổ và giận dữ, áy náy đủ loại tâm trạng, toàn bộ đều dâng lên.
Dù sao chảy cùng một dòng máu, vì sao lại không đau?
Lo lắng đến tình huống bây giờ, Long Nguyên Trù đè lửa giận trong lòng xuống, đem thể diện trước mắt bỏ qua một bên, kiên nhẫn hòa ái nói, "Đứa nhỏ, cha biết là cha đã làm con thiệt thòi, nhưng cha sẽ đền bù tổn thất cho con, chỉ cần con chịu trở lại bên cạnh cha, con muốn cái gì cha sẽ cho con cái đó, cho dù là Long Môn, ta cũng hai tay dâng tặng cho con, đến lúc đó con chính là Nhân Thượng Nhân(Ari; Người đứng trên nhiều người, như vua đó), muốn gió được gió, muốn mưa được mưa."
Chung quanh phát ra âm thanh hút khí bàng hoàng, tựa hồ bị lời ông ta nói làm dọa sợ.
Mà Long Nguyên Trù cũng rất tự tin mỉm cười, theo ý ông, không có người đàn ông nào không thích quyền lợi, không thích cảm giác khống chế tất cả.
Sở Vân Hiên giống như nghe thấy trò buồn cười nhất trên thế giới.
"Ha ha. . ." Ngay từ đầu chỉ là cười nhẹ, đến đằng sau lại là cười ha ha, thậm chí ngửa mặt lên trời cười rộ lên.
"Ha ha ha ha ha ha ——" trong tiếng cười, bao hàm rất nhiều cảm xúc.
Theo tiếng cười Sở Vân Hiên, khuôn mặt Long Nguyên Trù trước kia bình tĩnh tự tin dần trở nên âm trầm.
"Đền bù tổn thất cho tôi? Trở lại bên cạnh của ông? Đến Long Môn đều cho tôi sao?" Ngưng tiếng cười, Sở Vân Hiên hỏi.
Quả nhiên, không ai có thể từ chối được quyền lợi cùng sức hấp dẫn sao?
Trong đám người, lần nữa trở nên tưng bừng náo nhiệt, có người sụt sịt, có người khinh bỉ, có người hâm mộ, cũng có người ghen ghét.
Mà Long Nguyên Trù thì thay đổi trước âm trầm, cười giống như đóa hoa, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
"Đương nhiên, Long Nguyên Trù tôi nói một không hai, xưa nay luôn thực hiện lời hứa của mình."
Xưa nay luôn thực hiện lời hứa của mình sao?
Sở Vân Hiên cười nhạt, trong tươi cười, mang theo tràn đầy đùa cợt.
"Mặc dù điều kiện của ông hết sức mê người, nhưng mà những đều đó tôi không thiếu, ông hiểu chưa? Tôi con mẹ nó ngay cả một chút như vậy đều không muốn ——" Sở Vân Hiên thu hồi nụ cười, dựng thẳng lên ngón út của mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Con. . ." Long Nguyên Trù hừ lạnh một tiếng, “Con không cần rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, con tưởng rằng con có thể bảo vệ được đứa con gái phía sau sao? Một đầu ngón tay của cha cũng có thể bóp chết con."
Sở Vân Hiên hất lên, khinh thường nói, "Cô gái của tôi, cho dù chết, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy. Long Nguyên Trù, loại chuyện này đại khái ông vĩnh viễn sẽ không có thể hiểu được, càng không thể biết được, thật sự là buồn cười, vợ của ông không thể cho ông một người con trai sao? Cho nên mới đem mục đích đánh tới trên người của tôi, tôi nói đúng hay không?"
Cho là anh là vì loại chuyện này mà tức giận Long Nguyên Trù, mặc dù Sở Vân Hiên chỉ nói đúng phân nửa, nhưng giữa bọn họ có quan hệ máu mủ là không lừa được mọi người, trong lòng đối với anh thật là có chút áy náy, vì vậy bèn kiên nhẫn giải thích, "Con là con của cha, mặc kệ cha có những đứa con khác hay không, cũng không thể cắt bỏ sự thật con là con cha, mặc kệ con tin hay không, cha thật sự muốn nhận con, muốn cho con cùng ở bên cạnh cha, chuyện trước kia đều là lỗi của cha, con có thể cho cha một cơ hội đền bù không?"
Sở Vân Hiên dường như không chút do dự cự tuyệt nói, "Không thể! Cơ hội này, tôi đời này cũng sẽ không cho ông, ông nghe rõ chưa?"
Long Nguyên Trù tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, "Là vì đứa con gái này sao?"
Sở Vân Hiên lắc đầu, "Không! Tôi là vì một người con gái khác, người con gái kia đã chết rồi, người đó ông đã sớm quên."
Toàn thân Long Nguyên Trù chấn động, bị lời nói cứng rắn của Sở Vân Hiên đẩy lui hai bước.
Sở Vân Hiên nhếch môi, xem ra khuôn mặt giống y chang với mẹ anh, lộ ra nụ cười cực kỳ quyến rũ.
Gió thổi qua, vung lên Hồng Sam của anh.
Tóc đen bay trong gió, thân hình cao ngất đứng thẳng tắp, đem cô gái sau lưng bảo vệ không để lộ một chút khe hở.
"Đừng nói nhảm, cô gái của tôi trước khi bước ra, tôi sẽ không có các người bước qua.”
Long Nguyên Trù ngẩng đầu, từ từ phun ra hai chữ, "Cho là thật?"
Những người này, đa số đều nể mặt Long Nguyên Trù, sẽ không nghe theo Sở Vân Hiên. Nhưng nếu là Long Nguyên Trù cũng đưa lệnh hạ sát mà nói sẽ không có người băn khoăn đi sống chết với Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên cười nhạt, "Tôi thề có trời, tất cả những lời tôi nói. . . Toàn bộ là sự thật."
Mà Lôi Thú dường như cũng cảm ứng được nguy hiểm, rõ ràng từ trong huyệt động vọt ra, vững vàng rơi vào bên người Sở Vân Hiên, dạng như vậy, vốn định cùng anh cùng tiến cùng lùi rồi.
Lôi Thú xuất hiện, tự nhiên khiến cho mọi người bàng hoàng.
Đây chính là Linh Thú trong truyền thuyết, rõ ràng thật sự tồn tại?
"Có nó cùng, ngay cả là chết, cũng sẽ không hối hận." Sở Vân hiên đưa tay, Lôi Thú phối hợp nhảy đến lòng bàn tay của anh.
"Các người xem, đó là Tứ Nương?"
Trong đám người, có người phát hiện gì, bắt đầu ồn ào lên.
"Quả nhiên là Hợp Hoan Tông Tông chủ, tại sao phải ở trong này? Đã chết rồi sao?"
Mọi người đang nhìn về phía trong ánh mắt của Sở Vân Hiên, có thêm một chút cảnh giác.
Khó trách đứa nhỏ này dám một mình quyết đấu sung cùng bọn họ, nhất định là có cái gì gọi giết là phải giết, ngay cả Diễm Tứ Nương đều chết tại đây trong tay đứa nhỏ này rồi, vẫn là cẩn thận tương đối khá.
Đây không phải trùng hợp, mà là Sở Vân Hiên cố tình.
Nghĩ đến thân phận Diễm Tứ Nương này chắc là rất cao, bởi vì nhất định có địa vị cùng sức lục, cho nên khi cô hoảng sợ nằm xuống, hiệu quả hẳn là trông được đấy.
"Rất tốt, cô ta chính là Diễm Tứ Nương, nếu như các người nghi ngờ lời nói của tôi nhưng dùng hào phóng một chút, để cho mọi người nhìn cẩn thận." Lời nói của Sở Vân Hiên vừa dứt, tay phải ném Hồng Lăng ra ngoài, tinh chuẩn không sai đem bao lấy người Diễm Tứ Nương, hưu một tiếng thì kéo lại đây.
Khi tay nắm ở sau cổ Diễm Tú Nương, nhấc cô đến trước người.
Khi diện mạo của Diễm Tứ Nương lộ ra ngoài, mọi người lại là phòng bị tính lùi về phía sau một bước.
Mà dường như Lôi Thú cũng giống như thị uy, rõ ràng kêu hí hí một tiếng, hóa thành một đạo ánh sang màu vàng, lần nữa hung hăng phóng về phía Diễm Tứ Nương phóng đi, tàn nhẫn xuyên qua vai trái cô.
Trong hôn mê Diễm Tứ Nương đau đớn giật mình tỉnh lại, kêu thảm một tiếng, lại lần nữa ngất đi.
"Là tên súc sinh này làm —— "
Chân tướng đã rõ, đầu sỏ gây nên, chính là Lôi Thú.
Nhưng mà Diễm Tứ Nương là cao thủ Thiên Giai, cư nhiên bị vật nhỏ này làm cho sống không bằng chết, tàn phế hơn phân nửa. Khó trách đứa nhỏ Sở Vân Hiên này không có sợ hãi như vậy, thì ra bên cạnh có một sức mạnh Thiên Giai hung ác miễn phí.
"Hừ, chẳng qua chỉ là tên súc sinh mà thôi." Mặc dù Long Nguyên Trù kinh ngạc, lại chưa từng thật sự sợ hãi.
"Súc sinh này cho dù lợi hại, cũng không cách nào đánh cùng chúng ta nhiều cao thủ như vậy, các vị, có gì muốn nói?" Dược Cốc Chủ Dược Trần lạnh nhạt nói, trong mắt hiện lên một chút thần sắc tham lam, ánh mắt thèm thuồng nhìn Lôi Thú.
"Long Môn chủ và Dược Cốc chủ nói không sai, tiểu súc sinh này có thể đánh bại Diễm Tông chủ, nhưng không nhất định có thể đánh bại chúng ta, mọi người đừng hoảng hốt." Môn chủ Tu La Môn cũng dần bình tĩnh xác định.
Bởi vì có vài đại cao thủ thiên giai ngồi trấn thủ, mọi người vốn còn có chút kinh hoảng, dần dần bình tĩnh lại.
Mà giờ khắc này, Sở Vân Hiên cũng không bình tĩnh.
Anh cũng không có hy vọng xa vời những người này có thể bị Lôi Thú dọa chạy, bất quá anh chỉ muốn tranh thủ càng nhiều thời gian cho Tiểu Hoa mà thôi.
Lôi Thú mặc dù lợi hại, mà giờ đối mặt nhiều cao thủ như vậy, chỉ sợ cũng là ăn không tiêu.
Xem ra, kế tiếp thật sự sẽ là một trận Huyết Chiến kịch liệt rồi.
Tiểu Hoa, em nhất định phải thành công!
Mở ra sức lực của mình, đem đẳng cấp tăng lên tới trạng thái tốt nhất.
Sở Vân Hiên cười nhạt, không vào khuôn phép cuồng vọng trong tươi cười, không có có chút sợ hãi.
"Đến đây đi —— "
Trước mắt, hiện lên chính là khuôn mặt Bạch Tiểu Hoa đang khóc.
Trái tim hiện lên lo lắng đau đớn, nếu như có thể cho anh một cơ hội, anh thề, anh tuyệt đối sẽ không làm cô gái kia rơi một giọt nước mắt nào.
Nếu có kiếp sau, mời em nhất định phải nhớ rõ tôi!