Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Quyển 2 - Chương 31: Kết cục 2: Cho tôi một lời giải thích




Edit: Thúy Băng

Beta: Tuyết Huệ

Sở Vân Hiên tuyệt đối thật không ngờ, dưới tình huống như vậy, lại gặp Lý Vân San.

Hơn nữa, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông lạ mặt, tuy xa lạ, nhưng lại cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông này làm cho anh có một cảm giác quen thuộc.

Dường như Lý Vân San cũng không dự đoán được, tự bản thân mình lùng theo dấu vết tìm đến đấy, lại có thể nhìn thấy Sở Vân Hiên. Là người ở trong ẩn tàng gia tộc, đương nhiên cũng biết rõ thủ đoạn độc ác của Sở Vân Hiên, mà cô không thích nhất, chính là trùng hợp gặp người đàn ông độc ác này.

“Thực khéo!” Sở Vân Hiên cười nhẹ, khóe miệng gợi lên, ánh mắt như có như không hiện lên một mảnh băng lạnh.

Lý Vân San vén tóc mình ra sau tai, nâng mắt, nhẹ cười, “Đã lâu không gặp, Sở Vân Hiên, biệt lai vô dạng (*hy vọng anh vẫn khỏe từ ngày chúng ta chia tay)!” Thấy vẻ mặt của Sở Vân Hiên cười như không cười, trong lòng Lý Vân San hung hăn chửi rủa, khéo em gái anh, tôi một chút cũng không muốn nhìn thấy anh chút nào

“Nếu đã gặp, mọi người lại đều là bằng hữu, không bằng ngồi xuống ôn lại chuyện củ?” Sở Vân Hiên nói, ánh mắt cũng không nhìn trên người Lý Vân San, mà là trên người đàn ông bên cạnh cô

Núi sâu hoang vắng, còn có thể ngồi xuống ôn chuyện?

Lý Vân San hung hăng liếc một cái khinh thường, ngẩng đầu lại vẻ mặt tươi cười, nịnh hót cười nói, “Việc ôn chuyện này, nên chờ lần sau có dịp đi, tôi còn có việc.”

Sở Vân Hiên nhìn thoáng qua Lý Vân San, ung dung nói, “A…, hóa ra là như vậy,cô đã có việc, tôi đây cũng không ép buộc, đi thong thả… Không tiễn.”

Tuy tò mò vì sao Sở Vân Hiên khinh địch như vậy lại có thể buông tha mình, mà Lý Vân San cũng không ngốc đến mức lấy trứng chọi đá, nếu không phải đột nhiên Ngọc Hành đồi đi hướng này, cô cũng sẽ không phải gặp Sở Vân Hiên ở cái nơi Diêm La Vương này.

Nghe nói Sở Vân Hiên là thế lực đời sau của Địa Giai, bản thân mình nếu cùng anh ta đối nghịch, đó không phải là tương đương tự sát sao?

“Vậy, tôi xin phép.” Lý Vân San liền quay đầu đi, không chút nào lưu luyến.

Chỉ tiếc, cánh tay bị người kéo lấy, thân thể nhúc nhích không được.

Quay đầu, căm tức, không dám để cho Sở Vân Hiên nghe được, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh kéo tôi làm gì, còn không mau đi? Tiểu Xuân lại không ở trong này.” Đồ thối, tự mình muốn chết đừng kéo cô vào được hay không?

Đáng tiếc, Ngọc Hành căn bản không để ý đến cô, chỉ là nắm cô không buông, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Vân Hiên… Phía sau này là cái huyệt động!

“Ha ha, tên này lại làm điều có lỗi rồi.” Lý Vân San cười xấu hổ với Sở Vân Hiên, xoay người liền túm Ngọc Hành đi.

Ngọc Hành xem thường nhìn Lý Vân San, hung hăng bỏ tay cô ra, lạnh lùng nói, “Khó trách anh tôi thấy cô chướng mắt, thật là quá ngu ngốc.”

“Cậu…” Lý Vân san tức giận, “Cậu nói ai ngu xuẩn?”

Ngọc Hành liếc cô một cái, quyết định coi thường cô.

“Sở Vân Hiên?” Ngọc Hành thì thầm nói một mình, lập tức ngẩng đầu, một khuôn mặt tuấn tú, hiện ra toàn vẹn ở trước mắt Sở Vân Hiên.

Sở Vân Hiên cười nhạt một tiếng.

Thì ra là thế!

“Vì sao lại cười? Anh biết tôi là ai không?” Bởi vì anh cười, Ngọc Hành có cảm giác hoa mắt chóng mặt, rõ ràng là đàn ông, vì sao lại có thể đẹp hơn so với những cô gái xinh đẹp khác?

“Biết.” Sở Vân Hiên nhíu mày, mím môi nhẹ cười, giữa lông mày tất cả đều quyến rũ, “Cậu là người nhà họ Ngọc, nếu tôi không đoán sai, hẳn cậu là em trai của Ngọc Đường Xuân.” Khó trách lần đầu nhìn cậu ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy

Sở Vân Hiên cười luôn quyến rũ kiêu ngạo, mắt ung dung, như là chơi đùa vậy.

Ngọc Hành nhíu mày không tức giận, lạnh lùng mở miệng nói, “Anh đã biết, tôi cũng không nói nhiều nhiều lời… Phía sau anh, chắc là người ở bên trong đúng không?”

Sở Vân Hiên sau khi nghe xong, sắc mặt hơi đổi, tuy nhiên rất nhanh liền khôi phục sắc mặt lạnh nhạt như trước, tuy nhiên không thể tránh được ánh mắt của Ngọc Hành.

Lúc này Lý Vân San mới hiểu được ý tứ của Ngọc Hành, cho rằng người Ngọc Hành ngụ ý là Ngọc Đường Xuân, vội vàng xoay người lại, đứng sau lưng Ngọc Hành, hưng phấn nói, “Có phải Tiểu Xuân ở bên trong hay không?” Vẻ mặt cười như hoa, đến sự sợ hãi cũng đã bỏ quên, lòng tràn đầy chỉ có Ngọc Đường Xuân.

Sở Vân Hiên bình tĩnh, khóe mắt Ngọc Hành nhảy dựng.

Mặc kệ cô ta.

“Đúng, bên trong có người.” Sở Vân Hiên sảng khoái thừa nhận nói, “Đáng tiếc chính là, không có người các người muốn tìm, Ngọc Đường Xuân không hề ở trong này.”

Ngọc Hành cười lạnh, “Tôi đương nhiên biết người ở bên trong không phải Ngọc Đường Xuân.”

Sở Vân Hiên nhìn Ngọc Hành từ trên xuống dưới, tuy thực lực không bằng mình, nhưng so với những người cùng trang lứa, cũng xem như nổi trội hơn rồi.

“Như thế nào, xem ra cậu rất hứng thú?” Nhếch môi, trong đôi mắt trong suốt hiện lên một tia cảnh giác, nghĩ đến hành tung của tiểu Hoa đã bại lộ, dừng không được bao lâu, sẽ có vô số kẻ thù xuất hiện, lợi dụng tình huống bất lợi với cô ấy lúc này, tiến hành công kích.

Ngọc Hành hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Lý Vân San liền ngây ngốc tại chỗ, cũng nghe thấy một cỗ mùi vị không tầm thường

“Ngọc Hành, cuối cùng các người đang nói tới ai?”

Ngọc Hành thản nhiên nói, “Lý Vân San, có rảnh cô nên đi tăng thêm kiến thức cho mình đi, cả tình địch của mình ngay trước mắt cũng không cảm giác được, khó trách anh tôi lại chướng mắt với cô.”

Tình địch?

Lý Vân san biến sắc, nhìn Sở Vân Hiên, vẻ mặt tối tăm. Giống như vừa nhắc đến cô gái kia, máu huyết toàn thân liền xông lên đại não.

Khó trách, cái này có thể nói được, Sở Vân Hiên vì sao lại xuất hiện tại nơi này, là cô cảm thấy được buồn bực, tính cách của Sở Vân Hiên này là có chuyên sẽ báo thù, làm sao có thể sẽ bỏ qua cho mình, hóa ra là bởi vì Bạch Tiểu Hoa

Cô giá kia không phải hiện tại bị sét đánh rồi sao? Vừa rồi nhắc tới sơn động… Nhìn thấy huyệt động phía sau lưng Sở Vân Hiên, cuối cùng Lý Vân San cũng đã hiểu rõ vì sao Ngọc Hành không chịu rời đi, thậm chí bắt đầu khiêu khích Sở Vân Hiên.

“Sở Vân Hiên, cái đồ tiện nhân Bạch Tiểu Hoa có phải ở bên trong không? Không phải là cô ta bị sét đánh phải chạy trốn chứ? Như thế nào, có phải trốn ở bên trong không dám ra đây đúng không?

Ngọc Hành không được việc cũng có thể chống lại Sở Vân Hiên trong chốc lát, mà Bạch Tiểu Hoa hiển nhiên là còn sống ở bên cạnh, nếu không Sở Vân Hiên cũng sẽ không như vậy.

Chỉ cần Ngọc Hành ngăn chặn Sở Vân hiên vài phút, cô có thể để cho cô gái kia biến mất vĩnh viễn trên thế giới này.

Tâm trạng con gái ghen tị thật đáng sợ, có thể làm cho các cô quên đi toàn bộ sợ hải cùng hậu quả sau này.

Ngọc Hành nhìn thoáng qua Lý Vân San, biết cô gái này mở màn khiêu khích, không cần tự mình nhiều lời nữa.

Sở Vân Hiên ung dung di động bước chân, từ từ bày ra tư thế phòng ngự, thản nhiên nói, “Như thế nào? Không muốn rời đi, muốn chết ở chỗ này sao?”

Ngọc Hành không nói, Lý Vân San nhíu mi, bắt đầu chút chần chờ.

Mà Ngọc Hành không hề tính toán cho Lý Vân San có cơ hội chần chừ, mà liều lĩnh vọt tới.

“Lý Vân San, tôi chống đở ở nơi này, cô mau tiến vào đi.”

Lý Vân San ngây ngốc chốc lát, lập tức phản ứng kịp, vứt bỏ tia cơ hội do dự sau cùng, có cô không có cô ta, có cô ta không có cô, bỏ lỡ cơ hội lần này, mình sẽ vĩnh viễn mất đi Ngọc Đường Xuân rồi.

Cô không cần!

Sở Vân Hiên thoải mái tránh đi công kích của Ngọc Hành, mũi chân nhẹ nhàng xẹt qua, bóng dáng quỷ mị như gió đi tới trước mặt Lý Vân San, trong nháy mắt xuất ra công kích, Ngọc Hành lại đón chào.

Sở Vân Hiên cùng Ngọc Hành song chưởng đối kích, Ngọc Hành không phải đối thủ, lui về phía sau mấy chục thước.

Sở Vân Hiên kinh ngạc, trong mắt vẻ cảnh giác, càng bắt đầu nồng nhiệt

Ngọc Hành xoa xoa hai vai như sắp nhũn ra của mình, biết bây giờ Sở Vân Hiên kinh ngạc cái gì, thản nhiên nói, “Đối phó loại người như anh, tất phải bày xuất võ học tối thượng thừa của nhà họ Ngọc, anh cũng không cần kinh ngạc quá mức, tôi còn bị anh đánh rất đau.”

Trong lòng Sở Vân Hiên biết không ổn, lời nói này của Ngọc Hành tuy nói cho mình nghe, nhưng là báo tin tức cho Lý Vân San ở phía sau biết: Tôi có thể giữ lại Sở Vân Hiên.

Quả nhiên, một giây sau, biểu tình của Lý Vân San liền thay đổi.

Điên cuồng, liều chết chạy nhanh vào trong động núi.

Ngọc Hành quay đầu, lúc lơ đãng thoáng nhìn khóe môi Sở Vân Hiên cong lên

Đồng tử đột nhiên co rút lại, vội vàng lạnh lùng quát lớn, “Lý Vân San – – “

Vừa dứt lời, truyền đến tiếng kêu thê lương của Lý Vân San.

“Anh…” Trong lòng Ngọc Hành bắt đầu sợ hãi, chậm rãi lui về phía sau, “Anh làm cái gì?”

Sở Vân Hiên cười, khuôn mặt tuyệt sắc tràn đày sự đẹp đẽ cùng mê hoặc, khuôn mặt tươi cười chói lọi, làm cho người ta không mở mắt ra được.

Phía sau, một ánh sáng màu bạc lóe lên, không biết là vật gì, nhẹ nhàng lắc lư xuất hiện

Vẻ mặt Ngọc Hành chấn kinh.

Sở Vân Hiên quay đầu, gật đầu đối với vật nhỏ kia, không tiếc lời khích lệ, “Làm không tệ.”

Đưa tay, một băng gấm màu đỏ trong tay, nhẹ nhàng chuyển, liền đem Lý Vân San qua.

Ngọc Hành thấy toàn thân Lý Vân San là máu, sắc mặt tái nhợt không bình thường, trên người một cái đen tuyền không biết tên, thậm chí còn bốc khói trắng.

“Đó là… Thứ gì đó?” Giọng nói Ngọc Hành có chút run rẩy lên, sống nhiều năm như vậy, Thực sự cái gì cũng đều gặp qua, nhưng chưa bao giờ gặp qua thứ này.

Cái thứ kia phát ra ánh sáng, lúc ẩn lúc hiện ra sấm chớp, thậm chí nghe thấy am thanh hứng khởi.

Mắt Sở Vân Hiên liếc nó một cái, không biết là đang nói chuyện với Tiểu Hoa, hay vẫn là trử lời Ngọc Hành.

“Tạm thời… Gọi nó là Lôi Thú đi!”

Lôi thú?

Toàn thân Ngọc Hành lạnh run một cái, bởi vì anh thấy một mặt khác của cổ thân thể, ngay tại trước cửa sơn động, một góc sáng bí ẩn.

Đó là… Tổng chủ Hợp Hoan Tông – – Tứ Nương xinh đẹp.

Sở Vân hiên thản nhiên nói, “Hiện tại coi mặt mũi của Ngọc Đường Xuân, tôi sẽ không giết cậu, cậu đi đi.”

Tuy nhiên biết làm như vậy, là bí quá hoá liều, để cho một kẻ địch chạy, sẽ đưa tới hơn mười kẻ thù khác. Mà Sở Vân Hiên biết, bây giờ Tiểu Hoa ở đây mà nói, cũng sẽ làm như vậy.

Ngọc Hành dường như không tin Sở Vân Hiên sẽ khinh thường bỏ qua như vậy, một cử động cũng không dám nhìn anh ta.

Sở Vân hiên nhíu mi, trên mặt vẫn nở nụ cười duyên dáng, dần dần lộ ra thần sắc tối tăm

“Hiện tại tôi không thay đổi chủ ý, tốt nhất cậu mau biến đi, nếu không nghe lời… Cho dù là Ngọc Đường Xuân, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”

Ngọc Hành cắn chặt môi dưới, xấu hổ và giận dữ trừng mắt Sở Vân Hiên một cái, xoay người liền tính rời đi.

“Đợi một chút.” Sở Vân Hiên mở miệng gọi anh lại.

Toàn thân Ngọc Hành cứng đờ.

Chỉ cảm thấy phía sau một cỗ âm thanh, xoay người liền đón lấy, liền ôm lấy thân thể mềm mại của Lý Vân San.

“Cái này, xem như đưa cho cậu lễ gặp mặt, lần sau… Sẽ không có vận tốt như vậy, Cút!”

Sở Vân Hiên không có nhìn anh, xoay người, hồng bào vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, để lại bóng lưng phong thái tài hoa.

Ngọc Hành mang theo Lý Vân San rời đi.

Sở Vân Hiên nhìn cửa động, hai tay nắm chặt.

Ngọc Đường Xuân, anh nợ tôi một lời giải thích.

Trong lòng anh cuối cùng là nghĩ như thế nào, lại tính toán làm cái gì, hoặc là coi Tiểu Hoa là cái gì, tôi nhất định phải làm cho anh nói rõ ràng, một chữ cũng không bở xót.