Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Quyển 2 - Chương 24: Đồng minh trước đây của Tuyết cốc




“Ngươi đừng tới đây – -” Tần Ngôn khép chặt lại hai chân, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vẻ mặt tối tăm của Bạch Tiểu Hoa, giờ phút này rốt cục y cũng cảm nhận được câu, đừng đắc tội tiểu nhân và đàn bà. Không thể không bội phục trí lực của ông bà xưa, câu nói đó ngàn năm vẫn đúng!

Diệp Đan Phượng chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, vốn dĩ không khí đã lạnh lẽo, còn cố tình làm cho đông luôn

“Anh đẹp trai yên tâm, tuy Tiểu Hoa nhà chúng ta là đệ nhất dùng độc, nhưng y thuật cũng vô cùng tốt, đảm bảo anh không hề đau đớn, ba giây sau liền biến thành Trans ngay lập tức, đến lúc đó mua vé đi Thái Lan, chậc chậc, đẹp thế này, có lẽ sẽ gây nên sóng gió to lớn, tha hồ mà thỏa mãn.”

Lời nói này, giống như hắn đang chiếm tiện nghi của họ vậy.

“Chết tiệt, các ngươi có ngon thì thử đi, con người của ta cái gì cũng không có, nhưng lại có cái khuyết điểm trí mạng, đó chính là không chịu uy hiếp!”

Bạch Tiểu Hoa xuy một tiếng, khinh bỉ (ta k chịu đc chữ hèn mọn cho tiểu Hoa) nhìn hắn, “Hóa ra chỉ có khuôn mặt là nhìn được.” Ngón tay nhỏ nhắn duỗi chỉ về đầu của hắn, trào phúng nói, “Nơi này a… Thật sự là không được tốt lắm. Trí thông minh như vậy mà dám lăn lộn giang hồ, ngươi bao nhiêu tuổi? Trưởng thành chưa? Cha mẹ ngươi sao lại dám cho đứa con chưa lớn đi ra ngoài?không sợ không biết đường về sao?”

Tần Ngôn chưa bao giờ chịu nhục như vậy, sắc mặt chỗ xanh chỗ tím, đủ mọi màu sắc, đặc sắc vô cùng, trông rất đẹp mắt.

Như đã hiểu rõ điều gì đó, Tiểu Hoa vung tay lên, hướng Đan Phượng nói, “Đan Phượng, tới!”

“Được rồi!” Diệp Đan Phượng cười hì hì dùng dây thừng đem hai tay Tần Ngôn trói chặt, không chút để ý ánh mắt ăn thịt người của hắn, ngược lại còn xoa xoa tóc đen mềm mềm, ngữ khí dụ dỗ con nít nói, “Ngoan ngoãn, mới có kẹo ăn, không nghe thì tự chịu.”

Tần Ngôn quay đầu, tránh né đụng chạm của cô.

Đan Phượng cười ác liệt, “Hư quá đi.”

“Hừ!” Tần Ngôn hừ lạnh, mồ hôi lạnh chảy xuống, độc tính càng ngày càng mãnh liệt, dần dần vượt qua phạm vi hắn có thể thừa nhận, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Hoa cũng càng ngày càng phẫn nộ.

“Đan Phượng, đừng màu mè, tốc độ nhanh một chút, nhanh chóng trở lại với mọi người đi.” Bạch Tiểu Hoa có dự cảm bất hảo, nam nhân này đột nhiên xuất hiện làm cho cô thấy một loại nguy cơ ,dù sao Thiên giai không nhiều lắm, nam nhân này không chỉ trẻ như vậy, Thiên La Địa Võng vừa dùng để vây bắt mình, cũng là vũ kỹ trong truyền thuyết.

Nếu cô không bẫy hắn, làm hắn mắc mưu chủ quan, hiện tại nằm trên mặt đất là mình rồi.

Nam nhân này không đơn giản, thế lực phía sau lại càng không đơn giản.

Rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Nghe ra không kiên nhẫn trong giọng nói của Bạch Tiểu Hoa, Diệp Đan Phượng cũng không dám đùa giỡn, dùng lực kéo Tần Ngôn, hung hăng xả, “Đi, anh đừng hòng làm mất thời gian của bà.”

Tần Ngôn hiện tại ngay cả sức để thở còn không có, làm sao đi nổi, càng không có biện pháp đỡ được một đá của Diệp Đan Phượng, lảo đảo té ngã trên đất.

Diệp Đan Phượng xém tí nữa là chém hắn rồi, tiểu tử này, cố ý phải không.

Bạch Tiểu Hoa bắt được tay của Diệp Đan Phượng, thản nhiên nói, “Để tôi.”

Diệp Đan Phượng do dự, “Nhưng mà…” Loại sự tình này làm sao có thể để cho Tiểu Hoa tự mình làm.

“Hắn phát độc rất lợi hại, bởi vì là Thiên giai, cho nên càng trầm trọng, là trách nhiệm của tôi, để tôi tới phụ trách tốt hơn, như vậy cũng có thể nhanh hơn một chút.”

Không đợi Diệp Đan Phượng gật đầu, Bạch Tiểu Hoa liền đi đến trước mặt Tần Ngôn, nâng cằm hắn lên, nhìn vào mắt hắn, “Không muốn càng khó chịu hơn thì đừng phản kháng.”

Cho dù Tần Ngôn hận không thể lập tức giết chết cô, nhưng tình huống hôm nay hắn không thể làm chủ, nhếch môi mỏng, tùy ý để cho đôi tay mảnh khảnh nâng mình lên, sau đó trong ánh mắt chấn kinh của hắn, tới gần sát thân thể hắn.

Bạch Tiểu Hoa một tay ôm cái eo rắn chắc, một tay cầm lấy cánh tay hắn khoác lên vai mình.

Tần Ngôn lần đầu tiên cùng nữ nhân gần gũi tiếp xúc, hơi hơi không chịu nổi, chỉ muốn dùng khí lực còn sót lại né tránh. Bạch Tiểu Hoa quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Tôi nói rồi, cứ phản kháng đi, đến cùng anh còn đáng mặt đàn ông không, bị nữ nhân ôm mà mất mặt sao?” Hắn ta vẻ mặt chán ghét, rõ ràng cho thấy vì hắn ghét mình đụng chạm vào hắn.

Vừa phải thôi, chịu thiệt là cô mà? Hắn có gì mà nhảy dựng lên như vậy?

“Buông…” Tần Ngôn thanh âm suy yếu giờ phút này nghe lại có vẻ đáng yêu, lại thêm vào cái nhăn mày vì đau đớn, làm dung nhan anh tuấn tăng thêm vài phần u buồn, có một hương vị đặc biệt.

Đáng tiếc, Bạch Tiểu Hoa lại không có tâm tình thưởng thức.

“Ngậm miệng!” Quát một tiếng, không để ý đến ánh mắt giết người kia, quay đầu nói với Diệp Đan Phượng, “Dùng linh lực!”

Nói xong, nâng Tần Ngôn lên, tựa như bão lớn chạy vội mà đi.

Diệp Đan Phượng theo sát sau đó.

Tần Ngôn muốn rút tay mình về, không muốn đụng tới thân thể cô ta.

Bất đắc dĩ thân thể vô lực, hoàn toàn không phản kháng được.

Bạch Tiểu Hoa biết suy nghĩ trong lòng hắn, lạnh lùng bĩu môi, “Không cần xoắn xuýt, tôi cũng không muốn đụng chạm vào anh, loại cấp bậc như anh, không đáng được tôi để vào mắt.”

Tần Ngôn nhất thời không hiểu lời của cô, không rõ chân tướng nhìn cô.

Bạch Tiểu Hoa nhếch môi, nói, “Không rõ sao? Xem ra đầu của anh không phải bị nước vào, mà là thật sự không tốt sẵn.” Thật sự là y chang đám người kia, toàn là lũ đần độn.

Tần Ngôn con ngươi lạnh lùng, con mụ này, đùa với tôi vui lắm phải không?

Bất quá…

Tần Ngôn tò mò quay qua nhìn mặt của cô… rất dịu dàng.

Thật sự cái mụ tính cách và ngoại hình không đồng nhất!

Có lẽ là mệt mỏi, lại có lẽ là quá mức đau đớn, Tần Ngôn trong mơ màng, chỉ cảm thấy chóp mũi ngửi được, một mùi hương vô cùng thơm.

Không phải mùi nước hoa hắn chán ghét, đây là mùi hương mang theo hương thuốc nhàn nhạt.

Lần đầu tiên không bài xích việc gần gũi nữ nhân, dần dần nhắm mắt lại, nhợt nhạt ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, là vì đau quá nên tỉnh.

“Chết tiệt cái ả này!” Dám ném hắn trên mặt đất.

Dùng lực khởi động thân thể của mình, chậm rãi mở to mắt, đập vào rèm mắt là một nơi xa lạ, cùng với những người hoàn toàn…xa lạ.

Đàn ông!

Hơn nữa tất cả đều là khí chất bất phàm, dung nhan tuấn mỹ, dáng người cao gầy cùng ánh mắt bất thiện.

“Chú này, vừa nãy là chú mắng mẹ cháu phải không?”

Tần Ngôn theo thanh âm nhìn về nơi phát ra, chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ xinh đẹp, đang cười mỉm nhìn mình. Cặp mắt như bảo thạch, đen như mực, lông mi dày, bộ dáng khả ái dễ thương đến cực điểm.

“Mẹ?” Tần Ngôn nheo mắt, bắt đầu nghĩ đứa nhỏ có vấn đề.

Tiểu bBảo gật đầu, sau đó nhu thuận chỉ chỉ bóng dáng Bạch Tiểu Hoa ngồi cách đó không xa, ngây thơ nói, “Người đó đó.”

Tần Ngôn ánh mắt vừa thấy bóng Bạch Tiểu Hoa, thân thể đột nhiên căng thẳng, con ngươi phun ra lửa.

“Bạch Tiểu Hoa, đưa thuốc giải đây, tôi tuyệt đối không làm tổn thương bằng hữu của cô, nghe không?”

Đáng tiếc, bóng dáng màu trắng kia giống như không nghe, mắt nhắm chặt, nhìn như đang ngủ.

“Cô đừng quá đáng, nếu không tất cả mọi người đều không có kết cục tốt, cùng lắm thì người chết ta sống!”

Lại bắt đầu uy hiếp, cái tên này – –

Diệp Đan Phượng bất đắc dĩ.

Một bên Sở Vân Hiên không nói hai lời, đá vào mông hắn một cái, “Mày gào rống với ai vậy? Tin ông đây làm thịt mày không!”

Vừa mới nhìn thấy Tiểu Hoa ôm đàn ông trở về, thiếu chút nữa phun một búng máu ra rồi, tuy từ miệng Diệp Đan Phượng biết rõ toàn bộ, nhưng trong ngực vẫn đố kị, không thể không đem cục tức này xổ ra.

Ngay cả trầm mặc ít nói như Lãnh Như Phong cũng đạp một phát, lạnh lùng trừng mắt nhìn người đột nhiên xâm nhập, “Cứ mắng cô ấy thêm một câu nào nữa, ta chặt một chân của ngươi ngâm rượu!”

Tần Ngôn không biết vì sao bị đạp hai cái, vết thương mới đè cái cũ, dù không nội thương, nhưng Lãnh Như Phong kia quá khủng bố, toàn thân phát ra mùi máu tanh kia chứng minh hắn không nói dối, thật sự nói được làm được.

Chết không sợ, nhưng trở thành một người tàn phế thì sống không bằng chết, hắn không muốn. Vì thế, nhịn xuống khẩu khí lúc nãy, cường bạo đem lời vừa thoát khỏi miệng nuốt xuống.

“Dù gì cũng đang ở trong tay các người, tôi cũng không thể nói gì hơn, các ngươi ra điều kiện đi, muốn như thế nào mới bằng lòng thả tôi?” Khuất nhục, trăm phần trăm khuất nhục, hắn Tần Ngôn cư nhiên ra nông nỗi như vậy, bị một đám Huyền giai thấp bé như kiến hôi đe dọa, quả thực là vô cùng nhục nhã.

“Thả anh?” Nhẹ cười lên, Bạch Tiểu Hoa vẫn nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, khóe miệng dương lên độ cong châm chọc, thản nhiên nói, “Thả ra rồi sau đó ngồi chờ anh đem người tới trả thù sao?”

“Cô- -” Tần Ngôn tức giận, nhưng suy xét đến tình huống bây giờ, miễn cưỡng nén giận, ăn nói khép nép “Cô yên tâm, tôi và cô không thù không oán, cho nên tuyệt đối không trả thù cô, tôi thề.”

Bạch Tiểu Hoa lắc mình, như ảo ảnh đi tới trước mặt Tần Ngôn, “Tôi đâu có quen anh, anh có thề, với tôi cũng chẳng có nghĩa lý gì. Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin một nam nhân lén lút sau lưng phụ nữ sao?”

Tần Ngôn sắc mặt cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi Tần Ngôn nói một không hai, tôi lấy nhân cách của tôi đảm bảo.”

Nghe được lời hắn, Bạch Tiểu Hoa hiểu rõ gật đầu, “A…! Thì ra là người Tần gia!”

Ngọc Đường Xuân trong mắt hiện một chút khác thường, thân là thiếu gia ẩn tàng thế gia, đều có một chút hiểu biết một chút môn phái Thượng Cổ cùng thế gia siêu cấp trong lịch sử, nếu hắn không đoán sai, Tần Ngôn này, hẳn là siêu cấp thế gia, Tần gia.

Mà Tần gia này đã từng là minh hữu của Tuyết Cốc.

Tần gia lúc này phái người tới theo dõi Tiểu Hoa, nhất định có mưu đồ.

“Tiểu Hoa!” Ngọc Đường Xuân mở miệng khẽ gọi.

Bạch Tiểu Hoa ôn nhu gật đầu, “Anh nói đi, tiểu Xuân.”

“Cái Tần Ngôn này, là người của siêu cấp thế gia Tần gia, mà Tần gia đó- – “

Lời nói còn chưa nói xong, một đạo thanh âm trong trẻo chen vào, mang theo phẫn nộ mơ hồ và hèn mọn.

“Tần gia này, đã từng là minh hữu của Tuyết Cốc.” Diệp Đan Phượng cười lạnh, “Gặp được nguy hiểm chỉ biết cúp đuôi chạy trốn, tiểu nhân gió chiều nào theo chiều đó thôi!”

Lời này vừa nói ra, không cần nhiều lời, cũng không cần giải thích thêm cái gì, tất cả mọi người đều hiểu ý tứ trong đó.

Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, vẫn nhẹ cười như xuân phong, làm cho người ta thấy không rõ biểu tình của cô.

Chỉ thấy cô giương lên khóe môi, thanh âm đạm mạc, ngữ khí bình tĩnh.