Edit: Xinstrong9
Beta: Như Song
Sở Văn Hiên hôn như cuồng phong mưa rào hạ xuống môi của Bạch Tiểu Hoa, Bạch Tiểu Hoa buông tha giãy dụa, tùy ý anh làm xằng làm bậy.
Trong lòng còn có hay không có anh, chính cô cũng không rất rõ ràng, nếu đã không thể trốn tránh, vậy hãy được chơi một cái rõ ràng, nhưng chính cô một đáp án, trong lòng nàng có hay không còn có anh, tâm chính là không có cách nào nói dối.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tại lúc sau khi truyền thừa Tuyết cốc xong, tâm cảnh của cô tựa hồ cũng đã xảy ra một biến hóa rất lớn, lúc đầu tâm tình âm u nhắm chặt, hôm nay lại sáng ngời hơn rất nhiều, không hề buồn bực không vui, cũng không tiếp tục tâm tình cực hạn của mình, ngược lại muốn sống càng thêm tự do tự tại, tùy tâm sở dục.
Cô không rõ chuyện này có hay không là di chứng sau khi truyền thừa, nhưng cô hiểu được, tình yêu không có biện pháp trốn tránh, cho nên cũng không có biện pháp cự tuyệt. Nếu không có cách nào cự tuyệt, vậy hãy đường đường chính chính đối mặt.
Nụ hôn của anh bắt đầu thập phần nóng bỏng, đem thân mình mềm mại của cô giam kín lại, có thể cảm nhận được Bạch Tiểu Hoa thuận theo, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sợ cô khó chịu liền mình để cô một khe hở, để cô có thể tự tại thoải mái một chút. Chính trong quá trình ôn nhu mà triền miên này, giống như trân bảo mà quý trọng, tinh tế thưởng thức hương vị của cô
Đôi môi đan vào khoái cảm cùng nhu tình, là một cái vô pháp thừa nhận đã bị nó hấp dẫn.
Đó là việc hôn môi mà người yêu nhau mới có thể làm được.
Lá lành đùm lá rách, không bỏ không rời.
Hơi tách nhau ra chút, hai người đối mắt nhìn nhau, Bạch Tiểu Hoa thấy Sở Vân Hiên ánh mắt hồng hồng, môi hồng nộm hơi vểnh lên như làm nũng, thoạt nhìn có chút bất mãn, cùng với con thỏ giống nhau.
“Xem đi, trong lòng em thực sự có anh, em vẫn là yêu anh” Sở Vân Hiên nhếch môi, cố nén xúc động muốn hôn cô, phượng mâu khép hờ.
“Thì tính sao?” Bạch Tiểu Hoa hỏi lại.
Việc này vừa hỏi khiến cho Sở Vân Hiên giật mình một cái. nửa ngày, lông mi nhảy dựng, thanh âm cũng đề hơn nửa “Thì tính sao?”
“Được rồi, thì tính sao? coi như trong lòng em còn anh, thì tính sao?” Tình yêu đối với cô mà nói sóm đã là không phải cái duy nhất, coi như trong nội tâm cô có anh, thì như thế nào?”
“Dao động không được em, đúng không?” Không cần hỏi nhiều, Sở Vân Hiên thông minh, như thế nào lại không rõ ý tứ của cô.
“Từng…” Bạch Tiểu Hoa do dự thật lâu, rốt cuộc mở miệng, thanh âm tinh tế mang theo thản nhiên cùng ưu sầu, sâu kín nói “Em quả thật đã từng hận qua anh, cũng oán qua anh, em nghĩ đến đời này cũng không thể thứ cho anh”
Thân thể của Sở Vân Hiên bị lời nói nói của cô mà run lên.
Này run lên, không phải vì sợ hãi mà là bởi vì kích động. Đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Hoa nói về tình cảm đã qua.
“Nhưng hôm nay, chuyện cũ cũng theo cơn gió mà tán đi, chấp nhất hận thù cũng làm cho chính mình càng thêm khó chịu thôi, với em mà nói, anh bây giờ đã là bằng hữu cùng đồng minh. Trong lòng em có anh, cũng không phải chuyện gì đáng trách. Nhưng bây giờ, trừ bỏ chuyện của cha mẹ cùng Tuyết cốc, những việc khác ta không muốn tốn nhiều tâm tư, mệt chết đi.”
Ý tứ đã rõ ràng, hiện tại cô muốn nói nhiều về cái gì tình cảm.
Sở Vân Hiên nói “Được, anh hiểu được ý tứ của em, cũng tôn trọng suy nghĩ của em” Dù thế nào đi nữa thì anh cũng đã đợi năm năm, nhiều hơn một chút nữa cũng không sao cả.
Anh sảng khoái, ngược lại lại rước lấy Bạch Tiểu Hoa buồn bực, trong lòng mất mát chợt lóe lên.
Anh xác định lòng của cô, chiếm được cái gì đó mình muốn, cũng không hề rối rắm.
“Còn về phần Tiểu Xuân, hi vọng anh không cần tìm anh ấy phiền toái, tất cả mọi người đều là đồng bọn, không cần vì quan hệ với em mà làm khó anh ấy.”
Những lời này đương nhiên làm cho Sở Văn Hiên không thích, có thể trở ngại mặt mũi với cô, rồi lại phát tác không tốt, lại càng không dám nói thêm cái gì, Sở Vân Hiên lần đầu tiên nếm mùi vị khuất nhục như vậy, đường đường là người đứng đầu thiên long hội, lại có thể luân lạc tới tình trạng này, chỉ cảm thấy lòng chua xót vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Hoa cũng tràn ngập ai oán.
Không thể trực tiếp cướp người cho xong, hiện giờ quyền lợi ghen tuông cũng bị cướp đoạt mất, móng tay Sở Vân Hiên rơi vào trong thịt, âm thầm cắn răng.
“Ánh mắt kia là thế nào, có ý kiến sao?” Thản nhiên liếc xéo anh một cái, Bạch Tiểu Hoa âm thanh tuy không bốn bề sống dậy nhưng lại tràn ngập uy nghiêm.
Bất tri bất giác, Bạch Tiểu Hoa đã trở thành đầu lĩnh đoàn người, hơi thở bá khí dần dần thức tỉnh.
Làm cho không ai có thể kháng cự.
Kiêu ngạo như Sở văn hiên cũng phải cúi đầu.
“Không có ý kiến!”
◆
Quan hệ của Ngọc Đường Xuân cùng Bạch Tiểu Hoa vẫn như cũ công khai, không cần tiếp tục che dấu, trong lòng mọi người đều rõ ràng, mà bọn anh cũng quang minh chính đại dùng hành động đáp lại cho mọi người.
Không có trói buộc, tình cảm hai người từ từ sâu sắc.
Khoảng cách tới thiên lang đảo cũng còn chưa tới ba ngày, mọi người yên lặng hậm hực dần dần sống động.
Hôm nay, trong đội ngũ duy nhất chỉ có hai người con gái đang cùng nhau tắm rửa một chỗ, có vẻ vì không có người ngoài nên có thể ở chỗ nào thỏa thích sung sướng.
Bạch Tiểu Hoa da thịt tuyết trắng, tóc dài như mực, dáng người tựa như mộng như ảo dẫn đến nữ nhân như Diệp Đan Phượng cũng xem đến si mê, liên tục than lên sợ hãi, tấm tắc vài tiếng.
“Vưu vật a vưu vật, Tiểu hoa, con mẹ nó cô liền là một tuyệt thế vưu vật a, thân là phụ nữ như tôi cũng đều đối với cô ghen tị không đứng nỗi đây.” Loại xinh đẹp không gì sánh kịp, Diệp đan phượng thừa nhận cả đời này cô cũng vô pháp đạt được.
“Phốc!” Bạch Tiểu Hoa cười khẽ “Nếu không biết cô là phụ nữ, tôi còn thực nghĩ chính là một người biến thái, ánh mắt cũng quá ác tâm.”
Diệp Đan Phượng liếc cô một cái”Cắt! Mệt cô nha còn cười được, cũng chỉ có tính tình cô mới có thể áp chế được bọn họ, đổi người con gái khác thì ai có thể chịu được, lại có thể làm rung chuyển tam đại cự đầu có thề chung sống hòa bình, tiểu muội đối với cô thật sự là bội phục sát đất.”
Bạch Tiểu Hoa không nói gì, chỉ nhếch miệng cười khẽ.
Diệp Đan Phượng ghé vào bên người cô, híp nửa con ngươi hỏi “Tiểu Hoa, nói thật đi, cô có tính toán gì không?”
“Hả?” Tính toán cái gì “Làm chi mà đột nhiên hỏi cái này?
Diệp Đan Phượng hận không thể đâm xuyên cái trán trơn bóng của cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành nói “Sau khi sự tình đều chấm dứt, cô định làm như thế nào? Ý của tôi là, cô tính cùng Ngọc tiên sinh vừa làm vợ chồng vừa làm quản gia sao? Sau đó hai người ẩn cư, tìm chốn yên vui, trải qua cuộc sống một đời một thế một đôi người sao?”
Bạch Tiểu Hoa bị lời nói của Diệp Đan Phượng nhẹ cau mày lại.
“Có nghĩ tới hay không Sở Văn Hiên, Lãnh Như Phong?” Diệp Đan Phượng nga một tiếng, lại nói “Thiếu chút nữa quên, còn có Hạ Lưu Ly. Chờ hết thảy sau khi chấm dứt, cô nên làm thế nào, cho bọn họ đáp án gì? không có nghĩ qua sao?”
Bọt nước dần dần xuất hiện trên mặt, một tia cảm giác mất mát dâng lên.
“Hiện tại tạm thời đừng hỏi tôi vấn đề này?” Bạch Tiểu Hoa đem thân thể hoàn toàn xâm nhập vào trong nước, cự tuyệt trả lời.
Diệp Đan Phượng thở dài “Quên đi, chuyện tình cảm tôi cũng không giúp người kết cục, chính cô tự mình nhìn lấy rồi lo liệu đi, đừng đến lúc đó người thương tâm lại là biến thành chính cô.”Hiểu được lời của mình cô đã không muốn nghe, dứt khoát không nói nữa, lặn vào trong nước, cùng cô vui chơi.
Từ xưa đến đến nay đều là hoàng thượng không vội thái giám gấp, huống chi cô cũng không phải là thái giám.
Chuyện tình cảm, người bên ngoài đúng là không nên nhúng tay vào.
◆
Xa xa, ở một nơi không dễ dàng phát giác ở trên đồi, một bóng dáng vĩ ngạn thon dài lẳng lặng ẩn trốn. Mái tóc đen rơi ra loạn vũ trong gió, một đôi con ngươi khiếp người chăm chú nhìn về phía trước.
Đây là một người đàn ông tràn ngập mị hoặc, đôi môi cuồng dã gợi cảm đàn ông.
Giờ phút này anh vừa lúc thưởng thức hình ảnh tuyệt mỹ.
“Thế nào rồi? Hình ảnh như thế nào? Có phải hay không cảnh đẹp ý vui? Tôi kêu anh tới, cũng không hẳn thất vọng đi?” Đột nhiên, một vị đồng dạng vĩ đại, phong cách lại hoàn toàn bất đồng nam tử.
Ngũ quan thâm thúy, có huyết thống Tây phương.
Trên mặt tươi cười lộ vẻ cà lơ phất phơ, du côn tựa vào một khối đá lớn bên cạnh, nháy mắt tà khí, nụ cười câu hồn lạc phách.
“Á Tư Thái Nặc Cách Nhĩ, nếu người đàn bà kia thật là người kế thừa Tuyết cốc, anh sẽ hảo tâm nói cho tôi biết?” Tóc đen nam tử bên miệng lộ vẻ cười lạnh, khóe môi khêu gợi giơ lên một độ cong châm chọc.
“Tốt xấu gì thì tôi cũng cùng anh lớn lên, thanh mai trúc mã, ngươi có thể hay không đừng gọi tên đầy đủ của tôi,tôi thật sự ngoan độc thương tâm.” Nói thương tâm xong, khóe miệng lại dấy lên một tia vui mừng, thỏa mãn nhìn thấy Tần Ngôn biến thành mặt đen, trong con ngươi ý tứ cười càng sâu.
“Có tin hay không hiện tại tôi vặn gãy cổ anh?” Tần Ngôn thản nhiên nói.
Á Tư sửa lại móng tay của mình, không để ý lấy điện thoại di động ra, ở dưới ánh mắt của Tần Ngôn nói “Vậy anh lại có tin hay không, ta hiện tại có thể làm gãy điện thoại của mẫu thân đại nhân thân ái hay không?
Tần Ngôn nhếch đôi môi, không nói tiếng ào.
Á Tư biết anh thực động, của mình vui đùa thực sự hơi quá, vội thu điện thoại di động vào, cười hì hì nói “Chỉ là đùa chút mà thôi, lão huynh, đừng nóng giận.”
Tần Ngôn lười cùng hắn vô nghĩa, đem ánh mắt chuyển dời đến bên kia.
Nhìn thấy được một mỹ nữ tắm.
Khóe miệng thoáng qua một nét cười lạnh.
Bạch Tiểu Hoa? Người thừa kế Tuyết cốc? Hôn thê của Tần Ngôn anh? Thật sự là buồn cười, rõ ràng chỉ là một người lạ, Tần Ngôn anh sẽ cho phép một phụ nữ đột nhiên xuất hiện phá hỏng đi cuộc sống của mình?
Tuyệt đối không thể.
Phụ nữ này, Tần Ngôn anh không cần, nhất là loại mỹ mạonhư tiên, chính là thứ phụ nữ chuyên quyến rũ đàn ông.
“Này, Tần Ngôn, anh đi làm gì thế?”
Á Tư nhìn thấy Tần Ngôn biến mất bóng dáng, vội đuổi theo, nhưng thế đã quá trễ, Tần Ngôn sớm đã không còn tâm tích. Ở trong hoàn cảnh này, nếu tìm được một Tần Ngôn đã đột phá đến thiên giai, quả thực là người ngốc nói mê.
“Người kia… sẽ không phải trực tiếp đi bắt người chứ?” Á Tư lầm bầm lầu bầu, lập tức lắc đầu, an ủi mình nói “Không thể, Tần Ngôn như thế nào lại không có đầu óc chứ, cũng không phải loại người có thể làm ra loại chuyện này, tôi là buồn lo vô cớ, buồn lo vô cớ.
Bên kia, Tần Ngôn vốn đã biến mất đang lấy một tốc độ cực nhanh hướng đến phương hướng Bạch Tiểu Hoa chạy vội tới.
Tốc độ Thiên giai cao thủ mắt thường chính là nhìn không thấy, nhanh đến người khác cũng phải líu lưỡi.
Không cần đến một lát thời gian đã đi tới chỗ khu vực của Bạch Tiểu Hoa,
vì không muốn bị phát hiện mà ẩn nắp lại khí tức của mình, phong tỏa lại thiên giai thực lực, hoàn toàn trở thành một người thường.
Đại khái cũng thật là trùng hợp, ở Tần Ngôn vừa ngẩng đầu trong chốc lát kia, Bạch Tiểu Hoa cũng vừa lúc lên bờ, ngọc thể trắng tinh trần như nhộng rõ ràng xuất hiện ở trước mặt anh, đem Tần Ngôn đánh tới trở tay không kịp, trợn mắt há mồm nhìn một màn hương diễm trước mặt, trong đầu trống rỗng.
Lúc kịp phản ứng thì Bạch Tiểu Hoa sớm đã sớm khoác lên người áo khoác.
“Phụ nữ vô sỉ, rõ như ban ngày cự nhiên lại không mặc quần áo!” Quả thật là rất hoang đường.
Loại phụ nữ này, nhất định không thể lấy!