Có người đang theo dõi, thậm chí không chỉ có một người.
“ Tin tức bị lộ rồi.” Ngọc Đường Xuân thản nhiên nói giống như đã sớm dự liệu trước, chỉ là hắn không ngờ bọn hắn giấu kín tin tức như thế vậy mà mới có vài ngày hành tung đã bị bại lộ rồi.
“Người của Lý gia đúng là không nhịn được mà xuất thủ, thế nhưng khí tức này… hẳn không phải là thế gian còn có cao thủ ẩn tàng.” Sở Văn Hiên nhếch môi cười lạnh, khuôn mặt tuyệt sắc xinh đẹp lộ ra một tia sát khí, mắt phượng hẹp dài lóe lên hàn mang.
“Là Lý Văn San sao? Hắc, đối với cô nàng não tàn này ta vẫn còn có chút hứng thú, nghe nói nàng là thành viên trẻ tuổi có võ công giỏi nhất Lý Gia, thật muốn cùng nàng luận bàn một chút, ha ha!” Diệp Đan Phượng nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng đều, cô rõ ràng là một mỹ nữ nhưng lại làm những hành động không chút nào để ý đến hình tượng, tùy tiện vắt chéo hai chân, khí thế kia thật giống phụ nữ lưu manh, có thể nói cô với Bạch Tiểu Hoa đều cùng một dạng người đúng là không sai.
Một bên Sở Thiểu Hoa sủng nịch nhìn cô cười cười, mặt mày cong lên, coi bộ rất hài lòng với hình tượng hiện tại của Diệp Đan Phượng.
Gần mực thì đen. (=,=*)
Bọn họ và Bạch Tiểu Hoa ngây ngốc một chỗ cũng đã lâu, bất tri bất giác không biết từ lúc nào cô ngồi ở giữa cũng bị lây bệnh theo. Như vậy cũng chằng phiền hà gì, ít ra mười mấy năm trước so với hiện tại Diệp Đan Phượng cũng trở nên tự do vui vẻ.
“ Tiếp tục đi, mặc kệ bọn họ.” Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói.
Cô thật muốn nhìn một chút rốt cuộc có bao nhiêu người trong lòng có quỷ kế.
Xe vẫn không nhanh không chậm tiếp tục di chuyển, khí tức hỗn tạp xung quanh vẫn xuất hiện có như không nhưng vẫn không gián đoạn bọn hắn, vẫn còn người tiếp tục theo dõi bọn hắn.
Dựa theo trên bản đồ chỉ dẫn thì trạm tiếp theo sẽ là Nguyệt Lạc Trấn.
Một trấn nhỏ chưa từng nghe nói qua, rốt cuộc có tồn tại hay không thì đáp án vẫn đang chờ trước mặt.
Lãnh Như Phong đột nhiên mở miệng nói: “Lý gia hẳn không có tiết lộ tin tức, hẳn là Lý Văn San tự ý hành động.”
Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, lẩm bẩm nói “ Lý Văn San không phải là đồ ngốc, bên chúng ta có Sở Vân Hiên địa giai cao thủ tọa trấn, cô ta sẽ không có gan to đến mức mà một mình hành động, từ khi Lý gia phát triển đến nay số lượng tu luyện giả cũng bằng một bàn tay, những khí tức đằng sau này rõ ràng đều từ Huyền giai trở lên, thế… chẳng lẽ Lý Văn San đơn độc hành động…còn mời những người ở gia tộc khác giúp đỡ, Lý Văn San rốt cuộc muốn làm gì?"
Chỉ có mỗi Ngọc Đường Xuân vẫn chưa mở miệng, lẳng lặng ngồi một chỗ, sắc mặt lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc. Dọc đường đi, từng hàng bóng cây Bách Thụ hạ xuống rèm che, chiếu qua cửa sồ rồi rơi lên người Ngọc Đường Xuân.
Chỉ có Diệp Đan Phượng ngẫu nhiên nhìn hàng mi buông xuống của Ngọc Đường Xuân trong lòng không khỏi kinh ngạc, một tia hàn quang mang rét thấu xương lóe lên rồi biến mất rất nhanh như chưa từng tồn tại .
“Làm sao vậy?” nhận thấy cô có gì đó bất thường, Sở Thiếu Hoa vốn đang nghỉ ngơi nhàn nhạt hỏi.
Diệp Đan Phượng liếc nhìn Ngọc Đường Xuân một cái, bình thường hắn vẫn một mực tĩnh tọa chẳng lẽ là cô nhìn nhầm, vì thế lắc đầu nói “Không có gì.”
Sở Thiếu Hoa nói “ Vừa mới nói tả, người mà Lý Văn San thiết tha bám lấy rốt cuộc là ai? Sao tự nhiên một lát sau lại nói không có gì chứ?”
Bị hắn đả kích một trận như vậy, DIệp Đan Phượng nghi hoặc trong lòng cũng lập tức biến mất, không phục nhìn Sở Thiếu Hoa một cái “Phi! Người nào đó khẩn trương rồi hả? Đừng có mà làm cho lão nương tức giận ngươi, cẩn thận lão nương rút lưỡi của ngươi đấy.”
Sở Thiếu Hoa nhíu mày, dung nhan tuấn mỹ lộ ra một tia không vui “ Chú ý thân phận của ngươi, Diệp gia Đại tiểu thư từ lúc nào đã biến thành lưu manh rồi hả?” Tuy hắn không phản đối việc cô tự do náo động nhưng không có nghĩa là hắn cho phép cô nói lời thô tục cùng khóc lóc om sòm.
Diệp Đan Phượng đắc ý nâng cầm nhỏ lên, trừng mắt nhìn hắn khình bỉ “ Mẹ kiếp ngươi Sở Thiếu Hoa, ta là người lịch sự a, ngươi nói ngươi yêu thích loại tiểu thư dã man tùy hứng. Hiện tại, ta cũng tính là tự do thoải mái thì ngươi lại trình bày xuất thân của ta ra mà nói chuyện, aiz ta nói cho ngươi biết, có phải ngươi ăn no không có việc gì làm cho nên mới quay sang châm chọc ta hay không a! Ngươi nói rõ đi, ngươi có phải xem ta đặc biệt không vừa mắt không? Ta nói cho ngươi hay kỳ thật bổn tiểu thư ta nhìn ngươi cũng không vừa mắt đâu, thậm chí còn cách đây rất lâu nữa cơ…”
Sở Thiếu Hoa khóe miệng co giật, gân xanh trên trán nổi lên khẽ run rẩy cũng không nói gì thêm, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ ngắm phong cảnh, mắt điếc tai ngơ.
Mọi người nhất trí đều quăng cho hắn ánh mắt đồng tình, thay hắn vì con đường phía trước mà cảm thấy tiếc hận, thật uổng cho một thanh niên tốt, không may lại gặp phải một tiểu oa nhi tự phụ.
Không như dự đoán không khí khẩn trương, trong xe cũng vì chuyện của Diệp Đan Phượng mà trở nên ấm áp, không thèm quan tâm đến mấy người theo dõi đang ở phía sau.
“Quẹo trái, không cần quan tâm mục đích của bọn họ rốt cuộc là gì, lộ trình đến Thiên Lang Đảo nhất định không để cho bọn họ biết, cứ dẫn bọn họ đi vòng vòng khắp nơi, Huyền gia cao thủ thể lực cũng không tệ lắm, cứ để cho bọn họ tản bộ đi.”
Sở Văn Hiên một bộ dáng mừng rỡ tự tại, quay đầu lại phía sau nhìn, tuyệt sắc dung nhan mà nở một nụ cười, một bộ dáng xem diễn đáng đánh đòn.
Dường như ông trời đứng ở phe bọn hắn, núi rừng tự nhiên sương mù bay lượn, càng đi vào trong sương mù lại càng dày.
Đúng là cơ hội tốt để bỏ lại bọn người phía sau.
“Như Phong!”
“Được!”
Có thể thấy tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp Lãnh Như Phong mạnh mẽ nhấn ga một cái, màn trình diễn chỉ xuất hiện trên truyền hình lúc này lại thực hiện rõ mồn một.
Bạch Tiểu Hoa cùng Diệp Đan Phượng hai người rốt cuộc vẫn chỉ là nữ nhân, trước cái loại kích thích khủng bố này cũng không khỏi cùng hẹn mà thét chói tai không ngừng.
Trái lại Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn biểu tình hưng phấn tươi cười, vui vẻ hoa tay múa chân vui sướng “ thật vui nha, cũng giống như cảm giác khi ngồi Yun-night Speed , quá kích thích, thực có ý tứ mà... Như Phong thúc thúc nhanh lên, nhanh lên nha.”
Bạch Tiểu Hoa một chiêu che miệng nhỏ của nhóc, tiểu tổ tông của cô a, lẽ nào hắn sợ mệnh của mẹ hắn quá dài sao?
Diệp Đan Phượng nhìn vào ánh mắt của Tiểu Bảo, càng nhìn càng thấy giống ác ma, đứa nhỏ này trưởng thành có khi nào gây ra đại họa ngàn năm không nha.
Ai mà thèm quản cái loại xe này có giống cái xe Yun-night Speed gì đó hay không? Riêng con ngựa này nó cũng quá cường hãn rồi.
Xe sau khi đi được một quãng thời gian rốt cuộc cuối cùng cũng chạy ra khỏi sương lâm, một lần nữa trở về con đường quốc quốc lộ.
“ Hả? Tại sao lại chỉ có như thế? Có thể hay không tiếp tục nha?” Tiểu Bảo chớp đôi mắt đen như bảo thạch, một bộ dáng coi bộ còn chưa tận hứng.
“Không thể!” Bạch Tiểu Hoa cùng Diệp Đan Phuợng đồng thời dùng ánh mắt giết người nhìn về phía bé, hung tợn giận dữ hét.
“Cắt! cái gì không thể liền không có thề, hai người còn không bằng tiểu hài tử năm tuổi ta, mặt không biết xấu hổ mà!” Nhóc quỷ Tiểu Bảo cũng không phải không nhìn ra mẹ mình và Diệp a di hai người sợ hãi, khuôn mặt đắc ý khinh khỉnh.
Diệp Đan Phượng thật muốn đem tiểu quỷ này hung hăng chà đạp một trận, nhưng nàng cũng không dám, dù sao nàng cũng không phải là mẫu thân của hài tử này.
Bạch Tiểu Hoa thật muốn đem hắn nhét vào trong bụng một lần nữa, tự nhiên sao nàng lại sinh ra một hài tử không một chút nhân tính thế này a?
Chi…
Xe đột nhiên phang gấp một cái, thanh âm chói tai từ lốp xe vang lên, núi rừng yên tĩnh vang lên tiếng vọng.
“Chia binh làm hai đường, đầu óc Lý Văn San vẫn còn rất tốt đấy chứ!”
Một đạo bóng dáng nhỏ bé mảnh mai đứng lặng cách đó không xa, thân hình của cô ta mảnh mai nhưng lại không tia nhu nhược ngược lại xem ra còn thập phần khoẻ mạnh, luyện võ trường kỳ quả nhiên không giống người thường.
Bạch Tiểu Hoa nhìn Diệp Đan Phượng đứng bên cạnh cũng thập phần mảnh mai, toàn thân tản ra khí tức mạnh mẽ. Lại nhìn sang chính mình, nhỏ mảnh vẫn là nhỏ mảnh, cái vóc dáng còn chưa cao tới 1m6 cùng làn da trắng nõn nà gần như trong suốt, nhìn thế nào cũng giống bộ dáng Biên nhi, nhu nhược đến nỗi chỉ cần người ta bóp nghiến thì liền bể vỡ.
Đem TIểu Bảo ngồi bên người Ngọc Đường Xuân, Bạch Tiểu Hoa ôn nhu nói “Tiểu Bảo phải ngoan ngoãn ngồi cạnh Xuân thúc thúc nhé! Tiểu Xuân, ngươi không được ra ngoài, nhất định phải chăm sóc Tiểu Bảo đấy.”
Nói xong, liền cùng đám người Sở Văn Hiên đồng thời bước ra ngoài.
Lúc này mới phát hiện bên cạnh Lý Văn San vẫn còn một người, đại khái thân cao 1m8, toàn thân tản ra khí chất hưu nhàn (nhàn hạ), ngũ quan đoan chính, khí thế hùng hậu, tạo ra cho người khác cảm giác trầm ổn bình tĩnh.
“Sao lại là hắn?” Lãnh Như Phong kinh ngạc nói.
“Như Phong, ngươi biết người này sao?” Bạch Tiểu Hoa hỏi.
Lãnh Như Phong gật đầu, chậm rãi nói “Người này tên Tống Duẫn, là cao thủ ẩn tàng của Tống gia.”
Cao thủ ẩn tàng của Tống gia? Trong đầu nàng không khỏi hiện ra gương mặt của Tống Uyển cùng Tống Tử Tề.
“ Thế lực sau lưng Lý gia không ngờ lại là Tống gia?” Bạch Tiểu Hoa lẩm bẩm nói.
“Cũng không chắc, có lẽ Lý gia cùng Tống ga chỉ có giao tình thôi, dù sao thì trước khi nàng xuất hiện Lý gia chẳng qua chỉ là một phú hào, kết gia một vài Đại Thế Gia cũng là chuyện bình thường.” Sở Văn Hiên nói xong đôi mắt như hữu tâm hay vô ý mà ánh mắt hơi lườm vào bên trong xe.
Nơi đó có Ngọc Đường Xuân.
Ngăn cách tầng thủy tinh hắn cũng không nhìn rõ vẻ mặt của tên đó lúc này.
Ánh mắt Bạch Tiểu Hoa lúc này đều đã đặt vào Tống Duẫn đang đứng sau lưng Lý Văn San nên hoàn toàn không phát hiện hành động thiếu tự nhiên của Sở Văn Hiên.
Mà Sở Văn hiên suy đoán hoàn toàn chính xác, Tống gia quả thật cùng Lý gia có giao tình nhưng tuyệt không phải cái gì giao tình lớn, chỉ là Tống Duẫn có sinh ý thường cùng Lý gia lui tới cho nên Tống gia hoàn toàn không biết chuyện. Cầm Lý gia chỗ tốt, Tống Duẫn tự nhiên không thể cự tuyệt khi Lý Vân San xin giúp đỡ, còn đối Thế Tục Giới Thiên Long Hội cùng sát thủ đệ nhất bảng Lãnh Như Phong hắn cũng chẳng để vào mắt.
“Cao nhân ẩn tàng một mình xuống núi, ta thấy cũng tương đương tò mò, không ngờ tới lại gặp được một vị Địa giai cao thủ, thật sự là khiến ta cảm thấy kinh ngạc, lá gan Tống gia từ khi nào đã biến lớn như vậy, cự nhiên không để ý đến lệnh cấm chế, dám đưa một tay vào việc của thế tục giới này.” Sở Vân Hiên trong lòng thất kinh, Tống Duẫn này thực lực đích xác không nhìn ra sâu cạn, như vậy sự lực sợ rằng còn cao hơn hắn, thực lực đã vượt qua Địa cấp sơ kỳ, ít nhất cũng là thực lực địa cấp trung kỳ.
Lần này không dễ dàng giải quyết một chút nào, tuy nói bên hắn có ba huyền gia cao thủ, nhưng rốt cuộc địa giai cùng huyền giai hoàn toàn cũng không phải là cùng một đẳng cấp, huống chi thực lực Tống Duẫn này còn cao hơn mình, lại thêm vào bọn hắn bên này còn có hai người Tiểu Hoa cùng Tiểu Bảo. Nếu như mấy người bọn họ cùng tập kích may ra còn có thể đối kháng với Tống Duẫn, nhưng bên cạnh lại còn thêm Lý Vân San như hổ rình mồi chờ đợi cơ hội.
Lúc này, Tống Duẫn một bộ dạng không coi ai ra gì, kiêu ngạo nói “ẩn tang cao thủ thế gia quả thật không thể tùy ý vi phạm để đi đến thế tục giới, còn Tống duẫn ta chẳng qua chỉ là xuất hành làm việc, không hề nhúng tay vào việc thế sự.”
Sở Văn Hiên cười lạnh.
Thật là vô sỉ, đẩy một cái thì đã không còn trách nhiệm, muốn truy hắn thì hắn cũng có thể quăng đi sạch sẽ, nhờ Lý Văn San thì hắn nhất định sẽ thoát tội, mà bọn hắn và những người này… chính là những người chết không thể mở miệng nói chuyện..
Hắn nghĩ nếu Tống Tuẫn ở chỗ này diệt sát bọn họ!
Trong lúc này, Lý Văn San đột nhiên mở miệng, ánh mắt đảo sang trên thân bọn họ sau cùng lại hướng mắt nhìn đến bên trong xe, nhìn qua bức thủy tinh ngăn cách mà quan sát tinh tế.
“Đừng có xem thường ta, ta không muốn làm khó các ngươi, ta chỉ muốn tìm một người thôi!"
Bạch Tiểu Hoa hừ lạnh, thản nhiên nói “Theo dõi, mai phục, thậm chí còn mời cao thủ đến để chặn đường bọn ta, như thế này không gọi là khi dễ, thì cái nào gọi là khi dễ?”
Lý Văn San di chuyển ánh mắt nhìn trên người Bạch Tiểu Hoa, vốn khuôn mặt bình tĩnh lúc trước bỗng trở nên vặn vẹo hung dữ, một bộ muốn ăn ăn sạch người kia, trong con ngươi mang theo chút ganh tỵ cùng không cam lòng, nhìn chằmm chằm dung nhan thanh lệ thoát tục kia mà nghiến răng nghiến lợi
Bạch Tiểu Hoa…
Lại là nữ nhân này!
Cô hận không thể giết chết cô ta ngay lập tức!
" Ngươi câm miệng cho ta ! Nếu không người thứ nhất ta giết chính là ngươi! "
Bạch Tiểu Hoa sắc mặt bình tĩnh, hai tay buông xuống dưới lặng lẽ nắm chặt lại.
Cô cũng tự hiểu, Sở Văn Hiên không dám tiến công mà chỉ mở miệng nói, một Sở Văn Hiên không chút tự tin đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy, đoán chắc Tống Duẫn trước mặt võ công rất lợi hại.
Nếu chọc Lý Văn San tức giận thì cái thứ nữ nhân điên cuồng này sẽ làm hành động độc ác gì, bản thân cô cũng không biết, vì mọi người, cô phải nhẫn nhịn.
Lấy ánh mắt khinh bỉ nhìn Bạch Tiểu Hoa một cái Lý Văn San hung hãn ngạo mạn bước từng bước nặng nề chậm rãi tiếp cận bọn họ.
Thời điểm đứng trước mặt bọn họ, ả nhếch môi cười lạnh, khi đi qua bên cạnh Bạch Tiểu Hoa thì tại bên tai khẽ cười " Đừng khẩn trương quá, mục tiêu của ta không phải vì Thiên Lang Đảo mà tìm các ngươi gây phiền toái, mục tiêu cũng không phải là ngươi, mục tiêu của ta… " ánh mặt lướt qua Bạch Tiểu Hoa chậm rãi nhìn bóng dáng đang ngồi trong toa xe kia.
" Mục tiêu của ta chính là người đàn ông đang ngồi trong xe kia. "
Toàn thân Bạch Tiểu Hoa chấn động.
" Chính là Ngọc Đường Xuân ! " Lý Văn San bá đạo nói " Hắn chính là người đàn ông của Lý Văn San ta… "