Nhặt xác?
Lý Vân San thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Cô rõ ràng còn sống có được không.
Chỉ là người phụ nữ thoạt nhìn có vẻ hờ hững, không hề có lực sát thương lại có tâm cơ sâu bực này. Thật sự làm người ta cảm thấy sợ hãi.
"Mày có phải là rất ngạc nhiên, nghĩ rằng không ai có thể đến được đây đúng không? Dưới ánh mắt khó hiểu của Lý Vân San, Bạch Tiểu Hoa vuốt vuốt mái tóc, nói "Thật ra là, đêm qua tao đã biết vị trí của mày. Đừng có dùng cái loại ánh mắt đó nhìn tao, tao không phải cố ý theo dõi mà là vô tình theo dõi."
Cô thật sự không phải cố ý, chỉ là vừa vặn đánh bậy đánh bạ đụng phải Hạ Lưu Ly, sau đó xảy ra một màn kịch tính tối qua mà thôi.
Còn có một nguyên nhân: Độc thuật(Thuật dùng độc) của Bạch Tiểu Hoa, nó đã đánh Lý Vân San một đòn trí mạng. Tin tức này không hề có trong tư liệu của Lý gia.
Tới nhanh nhất là Sở Vân Hiên và Hạ Lưu Ly. Khi bọn hắn đến nơi, nhìn một màn trước mắt thì biểu tình vô cùng phấn khích.
Bạch Tiểu Hoa đắc ý liếc họ một cái:" Tôi nói rồi mà, một mình tôi không sao hết. Tác dụng của các anh chẳng qua là giúp tôi giải quyết hậu quả mà thôi."
Thật ra lần này là do cô may mắn. Nếu không bởi vì Lý gia thật sự có ý đồ, đương nhiên sẽ không trúng chiêu, như vậy người hiện tại nằm trên đất chính là Bạch Tiểu Hoa.
Lý Vân San nhìn bóng dáng Sở Vân Hiên, nhất thời không còn ý định chạy trốn.... Lần này hẳn là chết không thể nghi ngờ. Thiên Long Hội nhất định biến Lý gia thành mục tiêu hàng đầu, mà gia tộc ngầm Ngọc gia chắc chắn cũng vì chuyện bản đồ mà giận chó đánh mèo Lý gia.
Không nghĩ rằng sự sơ suất của mình lại khiến cả gia tộc gặp tai ương!
Lý Vân San đến ý nghĩ muốn chết cũng đã có.
Nhắm mắt lại, từ bỏ ý niệm muốn sống trong đầu, cô lẳng lặng chờ cái chết đến.
Bạch Tiểu Hoa cũng không nhìn cô ta mà đem tiểu Bảo bế lên, ôm thật chặt vào trong lòng.
Sở Thiếu Hoa sau khi tỉnh táo lên quỳ xuống đất, tự trách nói "Sai lầm lần này đều do tôi, tôi nhận phạt."
Sở Vân Hiên thản nhiên liếc hắn một cái, lạnh lùng nói "Đúng vậy, cậu quả thật phải bị trừng phạt." Người phụ nữ của hắn và đứa nhỏ thiếu chút mất mạng, hắn có thể không nổi giận sao? Người gây tổn hại cho họ, hắn có thể tha sao?( Ari: Anh thật suất *mắt trái tim*)
Sở Thiếu Hoa dập đầu xuống đất. Đây là sơ sót của hắn, hắn cam nguyện( cam tâm tình nguyện) nhận tất cả trừng phạt, nếu không chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Bạch Tiểu Hoa lại không đồng ý, ngược lại đỡ Sở Thiếu Hoa từ dưới đất lên, bình tĩnh nói "Dưới chân nam nhi có hoàng kim, không được dễ dàng quỳ xuống. Huống chi chuyện này đáng giá để anh quỳ sao? Trong cuộc sống có may ắt có rủi, chúng ta đều phải sống cho tốt. Cho nên mọi người cũng đừng lo lắng. Anh cũng đừng cảm thấy áy náy hay tự trách, được không?"
Huống hồ, thương tích của Sở Thiếu Hoa không nhẹ, sợ là cũng vì liều mạng bảo vệ tiểu Bảo.
Sở Thiếu Hoa không dám lên tiếng trả lời, vẫn cúi đầu.
Bạch Tiểu Hoa bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Sở Vân Hiên, ý bảo hắn hạ lệnh.
Sở Vân Hiên thản nhiên nói "Đứng lên đi, lần sau còn phát sinh chuyện như vậy thì chính cậu tự hiểu đi!"
Sở Thiếu Hoa được đặc xá, lúc này mới cố nén đau đớn, tập tễnh đứng dậy.
Ngọc Đường Xuân cuối cùng cũng tới, nhưng hắn chỉ dựa vào cửa, không có ý định đi vào. Trong mắt hắn, chỉ cần Tiểu Hoa và Tiểu Bảo không có việc gì là tốt rồi.
Hắn tựa như một nguồn sáng ấm áp, trong bóng tối gần như không thấy được ngón tay của chính mình, hắn lại tỏa ra ánh sáng riêng.
Ánh mắt Lý Vân San không biết tại sao lại dời tới cửa, nhìn người đàn ông với dung nhan thanh thản, khí chất thanh đạm như nước, trong con ngươi tro tàn lại lộ ra một tia sáng.
Dáng người kia, khuôn mặt nhìn nghiêng kia, cả khí chất kia nữa...
"Ngọc..." Lý Vân San há miệng thở dốc, lại không có sức nói. Cô từng ngụm từng ngụm hô hấp, ngón tay trắng bệch nắm chặt tay áo.
Chắc chắn không sai, nhất định là anh.
Cô đã nhìn ảnh chụp bao nhiêu năm nay, nhất định không sai.
Đại thiếu gia thiên tài của Ngọc gia - Ngọc Đường Xuân.
Vì sao Ngọc Đường Xuân lại xuất hiện ở đây. Người đàn ông đã rời nhà hơn mười năm vì sao lại xuất hiện trước mặt cô? Nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Hoa. Ngọc Đường Xuân từ lúc tiến vào, con mắt đều không rời khỏi cô ta.
Là vì Bạch Tiểu Hoa sao?
Những người đàn ông này, từng người từng người một đều trúng độc của cô ta sao?
Đó là Ngọc Đường Xuân, là người đàn ông cô nhớ nhung ba năm, từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của hắn, cô đã yêu hắn. Người đàn ông độc đáo, xuất sắc như vậy khiến người ta rung động. Dung nhan hờ hững, khuôn mặt tuấn tú, khí chất như nước....( Ari: Tương tư a~Nhìn hình yêu được một người O_o)
Hắn là vị hôn phu của cô, ba năm trước Ngọc gia đã hứa hẹn như vậy.
Tuy vậy cô chưa bao giờ gặp được hắn. Nhưng hôm nay, bằng cách này, tại nơi này, tại thời điểm chính mình vô cùng chật vật này lại....
Bạch Tiểu Hoa vốn tinh tế, lập tức phát hiện được sự khác lạ của Lý Vân San. Cô ta... hình như muốn nói gì đó?
Tiểu Bảo sớm ngủ vì mệt mỏi. Hạ Lưu Ly nhanh tay lẹ mắt, đoạt nó ôm vào lòng, vẻ mặt cười ngây ngô.(Ari: Anh thật ngố :-D)
Bởi vì còn chưa xử lý xong chuyện, Sở Vân Hiên cũng không cùng hắn so đo. Hắn nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, chân khí bao lấy nội lực mạnh mẽ như cuồng phong đánh vào Lý Vân San.
Phụt...
Lý Vân San vốn chỉ còn lại nửa cái mạng lại nhẹ nhàng bay lên, hung hăng đập vào tường, thân mình mềm nhũn trượt xuống dưới, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Sở Vân Hiên lạnh lùng nhìn cô ta. Mắt phượng tràn đầy sát ý. Nếu không phải do Tiểu Hoa dặn dò giữ lại mạng của cô ta, hắn tuyệt đối một chiêu tiễn cô ta xuống địa ngục, báo danh với Diêm Vương.
"Lưu mạng chó của mày lại. Trở về nói với lão gia nhà mày, dám đụng tới người của Sở Vân Hiên tao thì chờ Thiên Long Hội trả thù đi!"
Giờ phút này Lý Vân San nghe rất rõ những gì Sở Vân Hiên nói, chỉ là con ngươi phủ sương mù vẫn nhìn chằm chằm Ngọc Đường Xuân.
Bỗng nhiên, như nhận ra cái gì đó, Ngọc Đường Xuân hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại người phụ nữ quần áo rách nát, người đầy máu nửa sống nữa chết nằm trên đất.
Con mắt vốn bình thản lại chứa đựng lửa giận mãnh liệt.
Lửa giận kia lạnh lẽo đầy sát ý, khiến xương cốt Lý Vân San đều đau đớn.
Vì cái gì, vì cái gì hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy? Cô chính là vợ tương lai của Ngọc Đường Xuân do chính Ngọc gia thừa nhận.
Bạch Tiểu Hoa, Bạch Tiểu Hoa, Bạch Tiểu Hoa...
Lý Vân San nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem cái tên đó xé thành nhiều mảnh.
Cô là tiểu thư Lý gia, chưa bao giờ thất bại. Chỉ là hôm nay lại thua trong tay một người phụ nữ. Cô thua hai lần, một là tương lai, hai là... tình yêu.
Chỉ là, chẳng sao cả.
Trước khi Lý Vân San hôn mê, khóe miệng gợi lên một độ cong chế nhạo.
Ngọc gia nếu biết Ngọc Đường Xuân và Bạch Tiểu Hoa ở cùng một chỗ thì sẽ có phản ứng gì? Thiên Lang đảo xuất hiện, chắc chắn gợi lên huyết vũ tinh phong. Bạch Tiểu Hoa nếu biết cha mình năm đó có quan hệ trực tiếp với Ngọc gia thì không biết sẽ có biểu tình gì, cô thật chờ mong!