Hạ Lưu Ly hận không thể bóp chết người phụ nữ ngu ngốc này, không phải bởi vì cô che giấu sự thực, mà bởi vì cô căn bản không coi hắn là người có thể tin cậy, cô thậm chí còn không coi hắn là đàn ông.
"Tiểu Bảo là con của một mình cô sao? Nếu cô xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Cô có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Cô muốn thấy tôi nổi điên chắc? Bạch Tiểu Hoa, cô không chỉ có một mình, cô hiểu không? Hạ Lưu Ly tôi sẽ không để cô chịu chút tổn thương nào. Cô nghe cho rõ, tôi không phải muốn bồi thường gì, vì lão tử vốn không làm gì có lỗi với cô. Năm đó đích thật là tôi bỏ rơi cô, trở về nước Y, nhưng cô có biết tôi về làm gì không?" Hạ Lưu Ly chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn người phụ nữ khiến hắn vừa vui vừa buồn trước mặt "Tôi trở về, là để từ hôn! Vì để sống cùng cô, vì chiếu cố đứa bé trong bụng cô, tôi con mẹ nó mạo hiểu rời khỏi nước Y, đắc tội với người trong nước, trở về từ hôn, cuối cùng bị giam suốt hai tháng. Tôi phải lấy cái chết để uy hiếp mới có thể rời khỏi nước Y, trở về Trung Quốc tìm cô. Nhưng cô dám không nói tiếng nào bỏ đi, vừa đi liền đi năm năm, vô thanh vô tức biến mất khỏi cuộc đời tôi..."
"Mẫu thân anh năm đó tới tìm tôi, bà nói anh không cần tôi..." Bạch Tiểu Hoa bị lời nói của hắn khiến cho kinh ngạc, không tự giác bị hắn kéo vào, ngoan ngoãn nói ra chuyện mẹ hắn từng tìm cô.
Cô vừa dứt lời, Hạ Lưu Ly càng thêm tức giận, cả người bùng nổ.
"Cô là đồ ngốc sao? Tôi không đáng để cô tin tưởng sao? Cô cho rằng đàn ông là gì?"
Bạch Tiểu Hoa bị hắn rống tới sững người, lại thấy hắn quay đầu xe, động tác vô cùng nhanh, khiến cô cảm thấy cả người như bay lên, không khỏi bị dọa cho trắng mặt.
"Anh làm gì thế?" Tên đàn ông này!
Hạ Lưu Ly tăng ga, lấy tốc độ nhanh như chớp điên cuồng chạy.
"Hạ Lưu Ly, con mẹ nó, anh điên rồi phải không?" Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình như muốn bay đi, tử thần đang gọi mình xuống địa ngục bồi trà.
"Cô muốn sống cùng tôi, hay muốn chết với tôi ngay lập tức?"
Bạch Tiểu Hoa mặt mũi vốn tái nhợt, nhưng sau khi nghe thấy lời hắn liền trở nên xanh mét.
Vua tương lai của một nước đang đóng phim sao?
"Kẻ điên này, biến thái, khốn khiếp -"
Hạ Lưu Ly quay đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười âm trầm-
"Đúng, tôi là kẻ điên, biến thái... Hạ Lưu Ly tôi là vì Bạch Tiểu Hoa cô, cam tâm tình nguyện dù chết cũng muốn cô ở cạnh tôi!"(Ari: Tỏ tình của anh Ly thật là…)
Nếu như nói tình yêu của Sở Vân Hiên là độc dược, của Ngọc Đường Xuân là gió xuân nhu tình thì của Hạ Lưu Ly là liệt hỏa điên cuồng.
Tốc độ của xe càng lúc càng cao, bánh xe dường như cũng không chạm đất nữa.
Lúc Bạch Tiểu Hoa cảm thấy mình sắp chết rồi, tâm tình Hạ Lưu Ly rốt cuộc hạ xuống.
Nhìn dáng vẻ Tiểu Hoa bị dọa tới dại ra, Hạ Lưu Ly cười tà "Bổn đại gia còn chưa hưởng dụng cô cho tốt, sao lại bỏ cô xuống Hoàng Tuyền được?"
Nhìn chung quanh là một địa phương âm u vắng vẻ, Bạch Tiểu Hoa bình tĩnh lại, nhìn tuấn nhan trước mặt lộ ra tươi cười, cô tức giận run rẩy cả người. Đem áo khoác trên người cổ xuống, cô hung hăng đánh lên người hắn.
"Hạ Lưu Ly, anh là tên khốn khiếp không hơn không kém!!"
Áo Khoác rơi trên người Hạ Lưu Ly, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc của hắn.
"Vậy cô cũng là người đàn bà khốn khiếp."
Bạch Tiểu Hoa tức giận mở cửa xem. Vận mệnh hôm nay của cô thật cứt chó, tại sao lại xui xẻo như thế.
"Trở lại đi, hiện tại cô không thể đi được." Hạ Lưu Ly nhanh tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô, nhẹ nhàng đem vào ngực.
Người trong ngực tựa như mèo con không an phận, liều mạng giãy dụa.
"Hừ... Đừng động, cô rốt cuộc muốn cứu tiểu Bảo không?" Hạ Lưu Ly vỗ vỗ mông nhỏ của cô – (Ari: Anh là sắc lang~Mà hình như hậu cung của chị Hoa anh nào cũng sắc nhỉ m.n?)
Chậc chậc, cảm giác không tệ.
Nghe thấy tên tiểu Bảo, tiểu Hoa cũng tạm thời quên hành động của hắn, nhỏ giọng khẩn trương hỏi "Anh có ý gì?"
Hạ Lưu Ly không trả lời vấn đề của mình, mà chỉ tay vào màn hình tinh thể lỏng bên phải "Cô xem đi."
Bạch Tiểu Hoa nhìn theo tay hắn, liền thấy trên màn hình xuất hiện một bức bản đồ, mặt trên có một điểm sáng xanh cùng một điểm đỏ.
"Đây là..."
Hạ Lưu Ly giải thích "Chức năng truy tìm công nghệ mới nhất, phạm vi rất rộng."
Bạch Tiểu Hoa giương khóe miệng, cảm khái nói "Khoa học thật sự vĩ đại!"
Hạ Lưu Ly nhếch môi, cười đắc ý nói "Là tiền của gia vĩ đại!"
Hừ! Đây là đang khoe khoang sao?
"Rồi sao? Ý anh nói bây giờ hai người chúng ta..." Bạch Tiểu Hoa chỉ chỉ hắn, lại chỉ chỉ mình "Xông thẳng vào sao?"
Một phụ nữ không biết công phu và một người đàn ông chưa tới huyền giai?
Giống như bị chạm tới nổi đau, Hạ Lưu Ly hung hăng trừng mắt nhìn cô "Con nhỏ chết tiệt, cho gia mười năm, gia nhất định diệt được Thiên Long Hội."
Bạch Tiểu Hoa tặng hắn một cái nhìn khinh thường "Nhưng Sở Vân Hiên hiện tại có thể giết anh."
Hạ Lưu Ly cảm thấy ngực khó chịu vô cùng. Năm đó trong trường không ít lần bị Sở Vân Hiên trêu chọc, tuy rằng nếu hắn gọi cả quân đội cũng có thể khiến Sở Vân Hiên chịu thua, nhưng hắn là Hạ Lưu Ly, đối mặt với tình yêu tuyệt đối không dựa vào thứ khác.
Tình yêu là vĩ đại, là cao thượng, không thể bị ô nhiễm.
Tình yêu của hắn, phải chính hắn bảo vệ.
"AAAA--" Hạ Lưu Ly nghẹn một bụng tức, gầm nhẹ một tiếng, mở cửa xe "Xuống xe ngay!"
Bạch Tiểu Hoa chu miệng, bất mãn nói thầm "Xuống thì xuống, hét cái đầu anh!"
Hai người thật cẩn thận lần mò phương hướng. Hạ Lưu Ly sở dĩ lái xe với cái vận tốc chán sống đó cũng bởi vì biết được kẻ địch đang ở gần đây, tất cả là nhờ cú điện thoại kia.
Người gọi điện ở gần như vậy khẳng định chiếc xe cách không xa chỗ giấu người.
Đầu tiên bật thiết bị định vị, sau đó lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo, đem phạm vi thu nhỏ lại, cuối cùng mới bắt được tín hiệu của chiếc xe kia. Bạch Tiểu Hoa nói một câu đơn giản ""Khoa học thật sự vĩ đại!" nhưng lại không biết Hạ Lưu Ly phải khó khăn thế nào mới đạt được mục đích.
Hai người men theo vách tường đi tới điểm sáng phía trước.
Thời điểm trước mắt xuất hiện một chiếc xe hơi màu đỏ, Tiểu Hoa nhất thời cảm thấy lo lắng.
"Chính là nơi này." Một kho hàng cũ nát.
"Tiểu Bảo và Sở Thiếu Hoa nhất định bị giam bên trong." Tiểu Hoa nói chắc chắn. Những nơi bí ẩn hoang vu như thế, người bình thường sẽ không chạy tới đây.
Sau khi xác định vị trí, hai người quyết định về trước.
Trước đây không biết kẻ địch là dạng người gì, cho nên Tiểu Hoa vì an toàn của Tiểu bảo mà tính đơn thương độc mã. Nhưng hiện tại nếu đã thăm dò được vị trí của kẻ địch được rồi thì quá tốt.
Ngày mai, rốt cuộc ai chết trong tay ai còn chưa chắc đâu!