Diệp Đan Phượng vốn không nghĩ rằng mình sẽ ghen ghét cô ta, chán ghét cô ta, nhưng kỳ lạ là cô cũng không có những cảm giác đó, lén lút tìm hiểu quá khứ của cô ta cũng chỉ vì tò mò, nói không giật mình là không có khả năng. Năm năm trước, Bạch Tiểu Hoa lại là con gái của người tên là Bạch Nguyên Xuyên kia ——
Bạch Tiểu Hoa tiếp tục mài thảo dược, không nhanh không chậm, thản nhiên nói "Tôi cũng không phải là cô gái đặc biệt gì, chớ đem tôi phóng đại như vậy, chẳng qua là tôi thích làm theo ý mình, mong muốn một cuộc sống tự do tự tại thôi. Tôi làm việc tôi thích, cũng không phải vì mục đích gì, chỉ là muốn làm mà thôi, còn cô là nhà làm quan, việc này không thể sánh bằng."
"Đúng vậy, cho nên đôi khi... Tôi thật sự hâm mộ cô." Diệp Đan Phượng thấp giọng nói, trong giọng nói có chút phiền muộn.
Bạch Tiểu Hoa quay đầu, thản nhiên cười nói "Thật ra thì cô không cần hâm mộ tôi, chỉ cần cô nghĩ cô cũng có thể có cuộc sống như vậy. Cuộc đời mấy chục năm mà thôi, đừng đem chính mình gấp gáp, nếu không cô sẽ bỏ qua rất nhiều thứ tốt đẹp, ví dụ như tình yêu."
Cô đối với tình yêu dành cho Sở Vân Hiên, chỉ là tuổi nhỏ bị cuốn hút cùng tôn sùng mà thôi, tình yêu cũng giống như như vậy, điên cuồng theo đuổi thứ mình thích.
Đó cũng không phải là yêu.Từ bé đã bị gia tộc quấy nhiễu(Ari: như kiểu bị can thiệp vào cuộc sống đó), đối xử với Sở Vân Hiên như là chồng tương lai, thời gian dài làm cho cô ta không rõ mình yêu hay không yêu Sở Vân Hiên.
Có lẽ ở trong lòng Diệp Đan Phượng, Sở Thiểu Hoa mới là người ở trong lòng cô ta, lần đầu tiên gặp mặt, Sở Thiểu Hoa luôn luôn ôn hòa với mọi người.Thế nhưng đối với Diệp Đan Phượng luôn trừng mắt lạnh lùng, cô đã cảm thấy có chút kỳ quái.
Hôm nay mới biết, Sở Thiểu Hoa đối với Diệp Đan Phượng là tình cảm vô cùng tự nhiên, không phải là biểu hiện của tình yêu?
Chẳng qua là Diệp Đan Phượng... Thật sự có một chút chậm chạp, thuộc loại tự nhiên ngây ngô.
Mà Diệp Đan Phượng ở bên cạnh, giờ phút này đang suy xét lời Bạch Tiểu Hoa nói "Ví dụ như tình yêu..." Cúi đầu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị chọc giận.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của hai cô gái.
Ngọc Đường Xuân khẽ mỉm cười, cảm thấy có lỗi nói "Hình như tôi đến không đúng lúc, làm phiền đến mọi người sao? Thật có lỗi!"
Người đàn ông này là ——
Diệp Đan Phượng tò mò nhìn người đang dựa vào cửa, một người đàn ông tuấn dật tiêu sái, gương mặt mỉm cười, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tiểu Hoa buông tay đang làm việc, "Đã trở về?"
Trong giọng nói tự nhiên, khiến Diệp Đan Phượng cảm thấy kinh ngạc.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, mối quan hệ giữa hai người này không đơn giản.
Xem ra, người đàn ông này ở chỗ này. Nhưng thật kỳ lạ là, với tính cách của Sở Vân Hiên, chẳng lẽ cho phép Bạch Tiểu Hoa ở cùng người đàn ông khác sao? Câu trả lời này tuyệt đối không thể nào, hắn không giết người đã là vô cùng may mắn rồi.
Nhận ra Diệp Đan Phượng có chút kỳ lạ, Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói "Đây là Tiểu Xuân, cũng có thể nói là sư phụ của tôi, y thuật của tôi đều do hắn dạy."
"A? Là như vậy hả..." Diệp Đan Phượng như suy nghĩ điều gì gật gật đầu, nhìn Ngọc Đường Xuân từ trên xuống dưới.
Nhìn không thấu sức mạnh của người đàn ông này, làm cho người ta một cảm giác bình thản lạnh nhạt. Diệp Đan Phượng chỉ là tu luyện giả, mặc dù chỉ là Hoàng Giai mà thôi, so với người thường đã là bộ đội đặc chủng tinh anh, nhưng mà cô hoàn toàn không nhìn ra cấp độ của hắn, như vậy người đàn ông này không phải người bình thường, anh ta là một cao thủ có sức mạnh không lường được.
Hiển nhiên, đây không là loại thứ nhất.
Như vậy, chính là loại người thứ hai.
Đáng ghét! Cô gái này vận mệnh cũng thật quá tốt, có một Vân Hiên ca ca vì cô muốn chết muốn sống đã đành, hiện tại lại xuất hiện một người đàn ông thần bí không thua kém Vân Hiên ca ca, thật là đả kích người ta mà! Đều là phụ nữ, việc đối xử sao lại khác nhau nhiều như thế.( Ari: Sao bé còn nói ra để m.n gato với Hoa tỷ >.