Đến tổng bộ của Thiên Long hội, Sở Thiểu Hoa hơi hơi gật đầu. “Phu nhân, chủ nhân ở bên trong. Tôi lui xuống trước.”
Bạch Tiểu Hoa gật đầu, ý bảo hắn có thể đi.
Trong nháy mắt, bóng dáng cao ngất của Sở Thiểu Hoa biến mất trong đêm đen.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng không có bật đèn, tối đen một mảnh.
Ngửi thấy mùi máu tươi bên trong, cô nhíu mày, không hài lòng bĩu môi, bật đèn lên.
Nam nhân trên giường như đang bị bệnh. Mồ hôi phủ đầy trên khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, môi trắng bệch dọa người, tóc dính sát hai má, lông mày đẹp đẽ nhíu chặt lại, thể hiện rõ chủ nhân giờ phút này khó chịu đau đớn đến cỡ nào.
Bạch Tiểu Hoa bước nhanh tới, tay đặt trên trán hắn –
Nóng quá!
Xem ra là do bị thương không nhẹ, dẫn tới sốt cao không hạ.
“Vân Hiên, tỉnh tỉnh, có nghe tôi nói không?” Cô nhẹ nhàng lay lay hai vai hắn, ý muốn giúp hắn tỉnh táo lại. Hắn hiện tại nội thương rất nặng, chân khí trong cơ thể rối loạn, nếu không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ gặp phiền phức lớn.
“Hự…” Sở Vân Hiên muốn mở mắt ra, nhưng thân thể không nghe theo lời hắn. Thanh âm dịu dàng của Tiểu Hoa rõ ràng ngay bên tai, nhưng mình lại không tài nào nhìn thấy cô ấy. Hắn nôn nóng muốn chết.
Càng sốt ruột, lại càng bắt buộc chính mình, càng bắt buộc, chân khí trong cơ thể càng hỗn loạn.
“Phụttttttt“ Lại một ngụm máu phun ra. Khuôn mặt tái nhợt của hắn khiến cô kinh hãi.
“Đừng nhúc nhích, Sở Vân Hiên, anh đừng nóng vội, tôi ở ngay đây, anh đừng làm khổ mình, ngoan nào!” Nhìn hắn miệng dính đầy máu, trong lòng Bạch tiểu Hoa vô cùng căng thẳng. Cô vội cầm tay trấn an tinh thần của hắn.
Sở Vân Hiên quả nhiên yên tĩnh trở lại, hơi thở cũng vững vàng hơn không ít.
Chính hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ bị thương nặng như vậy.
Ngọc Đường Xuân bởi vì Tiểu Hoa, sớm đã kiềm chế được nội thương lan rộng. Huống chi Tiểu Hoa luôn luôn bên cạnh chăm sóc hắn, gần như một chút cũng không rời. Tuy rằng cô không giúp hắn trị liệu nội thương, nhưng trong lòng Ngọc Đường Xuân thật sự rất thỏa mãn. Cảm xúc là thứ rất quan trọng, có thể quyết định sống chết của một người.
Sở Vân Hiên thì khác. Vốn là do lửa giận đánh vào tư tưởng, bị trọng thương không nói, nhưng một cái tát kia của Tiểu Hoa khiến hắn không còn hy vọng. Hắn như để trừng phạt chính mình, tùy ý để nội thương lan rộng, ngoại thương cũng không thèm xử lý, một số đã bị nhiễm trùng. Hơn nữa hắn sốt cao không hạ, tình huống thật sự rất gay go.
Lấy ngân châm ra, Bạch Tiểu Hoa hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói “Tôi muốn châm cứu cho anh, anh điều động chân khí trong cơ thể tự hành trị liệu. Tôi không phải tu luyện giả mà dùng nội lực chữa bệnh, anh phải dựa vào bản thân anh, tôi chỉ có thể giúp anh ổn định tâm mạch.”
Dứt lời, một tay đỡ lấy thân thể hắn, duy trì thăng bằng, một tay mười phần lưu loát bắt đầu châm cứu.
Sở Vân Hiên không thể mở miệng nói chuyện, bình tĩnh phối hợp với Bạch Tiểu Hoa, cố gắng đem chân khí tụ tập lại, sau đó áp chế về đan điền ( vị trí ở dưới rốn vài phân ).
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cô luôn không xài thuốc Tây. Thuốc Đông y vô cùng uyên thâm, lại quý ở chỗ không có tác dụng phụ, có lẽ hiệu quả chậm hơn một chút, nhưng đối với tu luyện giả mà nói là thuốc tốt, một chút cũng không tổn thương đến thân thể.
Ước chừng khoảng một tiếng sau, Tiểu Hoa đem thuốc từ phòng bếp vào. Sở Vân Hiên đã tỉnh lại, hơn nữa còn ngồi tựa đầu vào giường, thấy cô tiến vào, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười.
Không có quyến rũ, không có lòe loẹt, chính là tươi cười thuần khiết, long lanh sáng rực, ẩn chứa rất nhiều điều.
Thì ra hắn cũng có lúc cười như vậy, cười như một đứa trẻ.
“Tỉnh rồi sao? Cảm giác thế nào?” Tiểu Hoa đóng cửa, nhẹ nhàng tiêu sái bước vào, ngồi bên giường, nói với hắn “Uống hết thuốc đi. Để điều trị thân thể, phải uống.”
Sở Vân Hiên bị chặt đứt đường lui, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nhìn cái thứ đen thui đó mà run run.
Nhìn kẻ bình thường là Diêm La Vương trong mắt mọi người, tên đàn ông kiêu ngạo cuồng vọng, giờ phút này lại nhìn thuốc Đông y mà run rẩy, khuôn mặt bị ép đến khổ sở, Bạch Tiểu Hoa không nhịn được khóe miệng nhếch lên.
“Xem anh kìa, bao nhiêu tuổi rồi? Anh vậy mà ngay cả một đứa nhóc cũng không bằng.”
Sở Vân Hiên oan oan ức ức vểnh cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói “Hoa Hoa, làm người không thể như vậy, sao có thể trêu chọc khuyết điểm người khác chứ? Em thật không có chính nghĩa!”
Lườm hắn một cái, Tiểu Hoa nhẹ nhàng thổi thổi. Xác định thuốc đã nguội bớt, cô mới đưa qua cho hắn. “Nếu không muốn tôi vạch trần khuyết điểm của anh ra, vậy để tôi xóa bỏ tất xấu trẻ con này cho anh. Ngoan ngoãn uống thuốc nào, đến đây, há miệng, aaaa –“
Thấy thứ đen thui kia cách mình ngày càng gần, Sở Vân Hiên cấp bách lui về phía sau, như gặp phải kẻ địch.
“Đừng đừng đừng. Anh không cần uống thuốc. Tự mình nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có chuyện gì”
Bạch Tiểu Hoa sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn hắn.
Trong mắt cô viết rõ: Anh không uống nhất định phải chết!
Sở Vân Hiên đưa tay nắm góc áo cô, mắt chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười lấy lòng, đáng thương vô cùng nói “Hoa Hoa, đừng vậy mà –“
Tiểu Hoa đem thuốc đặt mạnh trên bàn, lạnh lùng nói “Được. Anh không uống tôi cũng không ép, đêm đã khuya, anh nghĩ ngơi sớm đi.”
Dứt lời, cô xoay người định rời đi.
Thật vất vả mới lừa được bà cô này đến, sao có thể đế cô ấy đi như vậy. Sở Vân Hiên thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống. Nửa người hắn đã muốn rớt khỏi giường, nắm chặt tay nhỏ của cô nói “Đừng đừng đừng, đừng đi, anh uống anh uống, anh uống được chưa?”
Bạch Tiểu Hoa lúc này mới dừng bước, xoay người, đôi mi thanh tú ngả ngớn nhếch lên “Thiệt không? Tôi cũng không ép anh nha.”
Sở Vân Hiên bất đắc dĩ, gật đầu như gà mổ thóc “Em không ép anh, thật sự không ép, là anh tự nguyện muốn uống. Cho nên… Em đừng đi.”
Thấy hắn vết thương đầy mình, cô không khỏi nhíu chặt mày. Thở dài một hơi, dưới ánh mắt chờ mong của hắn, cô đỡ hắn lên giường trở lại.
“Anh uống thuốc tôi sẽ không đi nữa.”
Giống như đạt được chấp thuận, Sở Vân Hiên trong lòng nở hoa. Hắn kích động nâng chén thuốc đen tuyền kia, bịt chặt mũi, một hơi uống hết.
“Khụ khụ….” Thiếu chút nữa nghẹn chết. Hắn hiện tại chỉ cảm thấy muốn nôn hết cả lục phũ ngũ tạng ra luôn.
Bạch Tiểu Hoa lúc này mới nở ra nụ cười hài lòng. Cô đem thuốc trị thương đã được chuẩn bị tốt ra, cởi quần áo hắn, giúp hắn bôi thuốc.
Cô bày ra khuôn mặt mười phần mềm mại ấm áp, tay cẩn thận xoa xoa da thịt hắn, khiến hắn cảm thấy từng đợt tê dại khó kiềm chế được. Tựa như chuyện trước đây chưa từng xảy ra, hết thảy đều vô cùng tự nhiên, hai người đều biết điều ngậm miệng, không nhắc tới chuyện của Ngọc Đường Xuân.
Cô ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn.
Không khí đọng lại, hắn đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
Không phải môi, mà là trán.
Mang theo thương tiếc, mang theo cưng chìu, mang theo quyến luyến.
Tựa như lông chim, nhẹ nhàng lướt qua-