“Tôi đi ra ngoài một chút.” Bạch Tiểu Hoa quay đầu nói với người đàn ông đang cúi đầu xem tạp chí, anh đối với việc gì cũng thờ ơ không quan tâm.
Ngọc Đường Xuân quả thực là không quan tâm, đầu cũng không nâng lên, chỉ thản nhiên ừ một tiếng.
Bạch Tiểu Hoa không thú vị cười cười, đang định xoay người thì lại bị một bàn tay kéo lấy tay áo cô.
Ngọc Đường Xuân khẽ cười, “Chú ý hình tượng một chút, Hoa thần y!” Nói rồi nâng tay tự nhiên giúp cô sửa lại áo.
Khoảng cách quá gần, khiến cô có thể ngửi thấy mùi thảo dược tự nhiên trên người anh.
“Đúng là lắm điều.” Tiểu Hoa ngượng ngùng nói, cố gắng áp chế sự bối rối trong lòng, trấn định tiêu sái đi ra ngoài.
Ở cạnh Ngọc Đường Xuân, càng ngày cô càng cảm thấy kì quái.
Lắc đầu, Bạch Tiểu Hoa thay bằng nụ cười tự tin, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ bình tĩnh thong dong.
Hôm nay thật sớm, mới 9 giờ mà đã có khách đến tìm, kinh ngạc hơn đó lại là một cô gái trẻ xinh đẹp.
“Chào cô, cô đến bốc thuốc hay là xem bệnh?”
Có lẽ thanh âm của Bạch Tiểu Hoa quá mức dịu dàng thanh thúy, cô gái kia có chút sửng sốt, lập tức quay đầu lại đối diện với Tiểu Hoa.
“Hoa thần y?” Cô gái đánh giá Tiểu Hoa từ đầu tới chân, nhẹ nhàng nhíu mi.
Loại ánh nhìn chăm chú này thật quá thất lễ, đặc biệt khiến cho người ta khó chịu.
Bạch Tiểu Hoa gật đầu, cũng không khách khí, tự nhiên ngồi xuống, tự mình rót ra một ly trà nóng.
Cô gái này, không có vẻ gì là không khỏe, thân thể tốt như thế có thể sống tới trăm tuổi. Mà bộ dáng không vội vàng, cũng không giống như đến đây bốc thuốc. Nếu như cô ta có cần điều gì thì sẽ không dùng ánh mắt khinh bỉ khiêu khích như thế.
Đến quấy rối sao!
“Thần y thì không dám nhận! Tôi đây chỉ biết một chút y thuật mà thôi.” Bạch Tiểu Hoa tay cầm ly trà, bình thản ung dung nhìn cô gái trước mặt, khí chất tao nhã, dáng vẻ không tầm thường, cả người tản ra khí tức phú quý.
“Nói như vậy, cô chính là Hoa thần y mà gần đây gây nên nhiều huyên náo ồn ào, nhìn cô không lớn lắm mà năng lực thì không nhỏ, ngắn ngủi chỉ trong một tháng mà khiến cho dư luận xôn xao, đúng là lợi hại.” Cô ta nhếch môi, tuy là đang cười nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo.
Bạch Tiểu Hoa cười khẽ, khiêm tốn nói, “Làm gì có, quá khen quá khen!” Một bộ dạng tiểu nhân đắc chí, khiến cho người khác nhìn là muốn đánh.
Cô gái trẻ khóe miệng run run, nhất thời không nói được gì.
Ngược lại Bạch Tiểu Hoa thản nhiên hỏi, “Không biết cô là tiểu thư nhà nào?”
Cô gái hồi hồn, cảm thấy Bạch Tiểu Hoa thay đổi đề tài quá nhanh, có chút khó chịu, giọng điệu không tốt lắm, “Vương gia ở thành phố A, Thiên Long hội có hợp tác với gia tộc Vương gia, Vương Lam Nhân.”
Vương Lam Nhân và Diệp Đan Phượng thân phận đều giống nhau, đều là mối quan hệ hợp tác với Thiên Long hội. Nói là hợp tác, kì thật chính là phụ thuộc vào Thiên Long hội mà thôi. Ngoại trừ Diệp gia và Vương gia, còn có Khang gia và Tằng gia, nghe nói bốn gia tộc này cùng Thiên Long hội có quan hệ khá sâu xa. Vào thời điểm trăm năm trước, lão tổ tông của bốn gia tộc này từng là bốn thủ hạ bậc nhất của Thiên Long hội. Sau này vì chế độ quân chủ ( chế độ vua đứng đầu cai quản ) bị xóa bỏ, niệm tình bốn người này có công lớn nên lấy quan hệ hợp tác với Thiên Long hội, bọn họ dựa vào cây đại thụ này mà chậm rãi đứng lên, hiện tại trở thành những gia tộc hùng bá một phương.
Nói như vậy, bốn gia tộc, thân phận cũng chỉ là thuộc hạ mà thôi.
Bí mật này Sở Vân Hiên sớm đã nói cho Bạch Tiểu Hoa biết, tuy rằng ngắn ngủi chỉ mấy câu nhưng sao cô lại không hiểu chứ?
Bốn gia tộc này theo thời thế thay đổi, phát triển nhanh chóng, phong thái uy phong, dần dần bọn họ đã không để Thiên Long hội vào mắt, cảm thấy nếu không có bọn họ thì Thiên Long hội sẽ sụp đổ.
Nhìn thấy sự kiêu ngạo ngước mặt lên trời của Vương Lam Nhân, khóe miệng của Bạch Tiểu Hoa nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện, trong mắt một mảnh vắng lặng.
Thiên kim tiểu thư, quả thực chỉ là một người đần độn, trách không được khi Sở yêu tinh nói tới cô ta thì vẻ mặt lộ ra chán ghét, giống như một thứ gì đó rất khó chịu.
“Không biết cô Vương đến đây là có việc gì, nói thẳng ra đi?”
Vương Lam Nhân không nghĩ tới cô gái này còn trực tiếp, sắc bén hơn mình. Cô ta bị Tiểu Hoa làm cho cứng họng, cực kì khó chịu.
“Nếu Hoa thần y đã hào sảng như vậy, tôi cũng không quanh co lòng vòng.” Vương Lam Nhân bình tĩnh nhìn vẻ mặt của Bạch Tiểu Hoa, trong lòng đột nhiên có một tia khó chịu, lạnh lùng nói, “Hoa thần y kiếm tiền, tôi dĩ nhiên là không có ý kiến, dù sao thì con người ai mà không thích tiền. Chẳng qua là, mong Hoa thần y để ý đến thân phận của mình một chút, không nên chạm vào một số thứ không nên chạm, trêu chọc một số người không nên trêu chọc.”
Chậc chậc, sao cô cứ cảm thấy một vị chua mà mình muốn hắt xì luôn a.
“Cô Vương nói những lời này, tôi thật sự có chút mơ hồ. Tôi vẫn biết rõ bổn phận của mình, cũng không có trộm của ai thứ gì, chẳng lẽ trong nhà cô bị mất thứ gì, vất lung tung đi nơi nào chăng?”
Cô ta thực không hiểu hay giả bộ không hiểu? Vương Lam Nhân nhíu mi, không kiên nhẫn đem mọi việc nói rõ ràng, “Cô nên cách xa Sở Vân Hiên một chút, hãy chú ý tới thân phận của mình, đừng khiến anh ấy rơi vào những tin tức có mối quan hệ bất chính, tốt nhất đừng gây thêm phiền phức cho anh ấy.” ( con này bị ATSM =)) )
Thực ra một tuần trước Vương Lam Nhân mới từ nước ngoài du học về, cho nên rất nhiều việc cô ta biết được cũng chỉ là tin vỉa hè. Mà chuyện của Bạch Tiểu Hoa và Sở Vân Hiên lại là chuyện riêng tư, trong Thiên Long hội tuy có một số người biết nhưng cũng không tùy tiện truyền ra ngoài.
Vì thế, trong tổng bộ Thiên Long hội, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài mọi người đều biết Bạch Tiểu Hoa là bà chủ, nhưng bên ngoài lại không một người nào biết, trừ bỏ Diệp Đan Phương.
Nhưng hiện tại, Diệp Đan Phương lại lựa chọn im lặng, đem mọi chuyện giấu kín, vẫn không nói ra ngoài.
Bạch Tiểu Hoa cười khẽ, Diệp Đan Phương này, đúng là một cô gái thông minh, có ý tứ!
“Thật có lỗi, cô Vương nói gì thật sự tôi nghe có chút không hiểu, Sở Vân Hiên và tôi là quan hệ hợp tác, muốn tôi và anh ta cách xa một chút là điều không thể. Theo cô nói thì Vương gia nhà cô cũng là quan hệ hợp tác với Sở Vân Hiên, vậy… cô có thể làm mẫu cho tôi xem.”
Vẫn là câu nói kia, cô cái gì cũng không sợ, chỉ sợ người khác uy hiếp mình.
Vương Lam Nhân nghe ra trong lời nói một chút thuốc súng, cô ta nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Hoa.
Vốn tưởng rằng đem Vương gia ra là có thể dọa được cô ta. Dù sao cô ta cũng kinh doanh hội sở y dược, cho nên cũng không muốn hạ độc thủ với cô ta, chỉ hi vọng cô ta có thể thức thời một chút. Nhưng không nghĩ tới, cô gái này nhìn thấy mình không những không khẩn trương, ngược lại còn bình tĩnh tự nhiên, cuối cùng còn chiếm thế thượng phong.
Từ nhỏ bản thân đã là công chúa được mọi người vây quanh chiều chuộng, Vương Lam Nhân làm sao có thể chịu được người ta không ngó ngàng gì đến mình, huống chi đối tượng lại là Sở Vân Hiên, người mà cô đã thích ngay từ nhỏ.
“Nếu cô Vương sáng sớm chạy đến đây là để nói những lời này thì tôi không rảnh để tiếp nữa, tôi không giống như cô, tôi rất bận.” Dứt lời, Bạch Tiểu Hoa thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta một cái, đứng lên xoay ngưới rời khỏi. Đi được mấy bước thì đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía Vương Lam Nhân cười quyến rũ…
“Đã quên nói cho cô biết, người bị quấy rầy không phải là Sở Vân Hiên của cô, mà chính là tôi!”
Vương Lam Nhân nhìn bóng dáng dần dần biến mất của Tiểu Hoa, khuôn mặt tươi cười tràn đầy thần sắc tối tăm. Do dự trong chốc lát, tìm Sở Bồi Lâm và Sở Thiểu Hoa thì không ai quan tâm tới mình, hỏi thăm Sở Vân Hiên khi nào mới đến thì cũng không ai nói cho cô biết. Tự cảm thấy không thú vị, cuối cùng mang theo một bụng ủy khuất và phẫn nộ, sắc mặt xanh mét rời khỏi.