Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Quyển 1 - Chương 32: Ngoan ngoãn cho tôi làm việc




“Cái gì? Ba triệu?” Lưu Chấn Vĩ còn tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc lớn tiếng, cả người run lên.

Tiểu Hoa mỉm cười, gật đầu nói, “Ông không nghe nhầm, là ba triệu.”

Râu ở khóe miệng Lưu Chấn Vĩ run lên, “Ba triệu… không mắc quá chứ?” Hắn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ là một triệu mà thôi. Lưu gia tuy rằng cũng có thể xuất ra ba triệu, nhưng dù sao vốn lưu động trong tay cũng có hạn, nếu miễn cưỡng lấy ra số tiền này thì sản nghiệp của Lưu gia và công ty cũng khó hoạt động.

Tiểu Hoa lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, bình tĩnh nói, “Ba triệu đã là tôi giảm giá cho ông rồi, nếu đổi lại là người khác thì ít nhất cũng là bốn triệu, không thiếu một xu.” Dứt lời, con mắt nheo lại, “Lưu gia chủ, ông còn chưa rõ tình hình của mình sao? Thương thế của ông cũng không phải bình thường, chớ có vì nhỏ mà mất lớn, Lưu gia không thể thiếu ông trấn giữ.”

Trong lòng Lưu Chấn Vĩ cả kinh, cô gái này nhìn như lạnh nhạt vô tình, kì thật rất thông minh giảo hoạt, hơn nữa mỗi câu nói đều chính xác, lời lẽ sắc bén, tuy chỉ ngắn ngủi có mấy câu nhưng đã làm rõ được tình thế trước mắt.

Thiên Long hội quả nhiên là lợi hại, toàn những người tài.

“Tôi thấy Thiên Long hội các người cũng quá là ức hiếp người, chỉ trị một chút thương thôi mà lấy tới ba triệu, còn nói là giảm giá, hù ai vậy?” Kim Ưng một bên đỡ lão đại của mình không nhịn được, huống chi hắn đối với Thiên Long hội cũng rất ghen tị, nên nói ra hết những lời trong lòng mình.

Câu nói này của Kim Ưng cũng khiến cho mọi người có thêm can đảm, mọi người trong Lưu gia cũng bắt đầu oán giận. Trong lúc nhất thời, âm thanh trách móc cũng nổi lên bốn phía, trong lòng bọ họ cũng không rõ vì sao lão đại lại nhất định đến đây trị thương, tuy rằng cô gái này nhìn rất xinh đẹp, nhưng lại giống như cố ý đào tiền của lão đại mà.

Tiểu Hoa cũng không giận, chỉ là thản nhiên nhìn thoáng qua Lưu Chấn Vĩ và Thiết Ưng đang nửa sống nửa chết.

“Nếu như thấy đắt, vậy xin mời tìm cao nhân khác, người đâu, tiễn khách!” Tiểu Hoa không chút do dự xoay người đi vào, phía sau liền xuất hiện hai người đàn ông, một người mặc áo tím đậm, một người áo xanh.

Áo tím là Sở Thiếu Hoa, áo xanh là Sở Bồi Lâm. Hai người này là tả hữu hộ pháp của Thiên Long hội, là phụ tá đắc lực bên cạnh Sở Vân Hiên.

Khuôn mặt hai người mỉm cười, nhưng mắt lộ hàn quang, giọng nói lạnh lùng, “Mời!”

Mọi người không nghĩ tới cô gái này lại tuyệt tình như vậy, cư nhiên thật sự hạ lệnh tiễn khách! Trong lúc nhất thời, mọi tiếng ầm ĩ tranh cãi trong phòng liền ngưng bặt, ngay cả tiếng hít thở cũng khó nghe thấy.

Trong lòng Lưu Chấn Vĩ thầm kêu không ổn, cô gái này tính khí nóng nảy như vậy, thật không thú vị chút nào, nói tiễn khách liền tiễn khách, không lưu lại một chút tình cảm nào.

“Ba triệu!” Lưu Chấn Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói, cả người đều đau, “Một xu cũng không thiếu, mong Hoa thần y chữa trị cho lão già này!”

Tiểu Hoa nghe xong, đưa lưng về phía bọn họ nở nụ cười. Khi xoay người lại thì khuôn mặt trở lại lạnh lùng nghiêm túc, giọng nói lạnh như băng, “Lát nữa tôi sẽ đưa số tài khoản cho ông, chỉ cần gửi qua đó là được rồi. Còn về phần trị liệu, nhất định phải phối hợp với tôi, theo lời tôi nói mà làm, nếu không thì không tiễn!” Cô làm tư thế mời.

Lưu Chấn Vĩ gật đầu, bị cô làm cho tính khí nóng nảy cũng biến mất, “Điều đó là tất nhiên.”

“Theo tôi vào bên trong!” Tiểu Hoa thản nhiên nói, xốc màn lên, dẫn đầu đi vào trong.

Lưu Chấn Vĩ không chút do dự, theo sát phía sau.

Mười phút sau, Lưu Chấn Vĩ đi ra, trong tay cầm một gói thuốc, bộ dạng giống như sợ người khác cướp lấy. Vừa ra khỏi cửa liền hướng về phía ngưới của lão nói, “Đi về mau.”

Hơn mười giây sau, mọi người trong Lưu gia đều đã đi hết, Thiết Ưng nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Lưu Chấn Vĩ thì trong mắt không nén nổi ý cười, trong lòng cũng hiểu được bảy tám phần, xem ra lão già này kiếm ba triệu cũng không dễ.

Hung hăng trừng mắt nhìn tên đàn em vừa nãy cầm đầu ồn ào, Thiết Ưng mắng, “Đúng là không có mắt, cậu muốn hại chết tôi à? Nếu như còn nói sai gì nữa, tôi sẽ lột da cậu đầu tiên.”

Người nọ sợ hãi quỳ xuống, dập đầu nhận sai, “Đại ca, em biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”

“Người tiếp theo.” Tiểu Hoa nhìn thấy tất cả nhưng lại giả vờ như không thấy, những người này bị dạy dỗ một chút cũng tốt.

Thiết Ưng vừa nghe gọi thì kích động kêu đàn em đỡ qua, vì đau đớn mà khuôn mặt lão trở nên vặn vẹo, nhưng vì muốn lấy lòng Tiểu Hoa mà cố gắng nặn ra nụ cười.

“Đừng cười, muốn hù chết người à?” Nụ cười này cũng quá là kinh dị.

Thiết ưng khúm núm đáp, “Vâng vâng, không cười. Á… đau…”

Bạch Tiểu Hoa bóp vào chân và đánh vào tay ông ta, Thiết Ưng đau đớn kêu la.

“Hoa thần y, thương thế của tôi có trị được không?” Hắn thật sự lo lắng vì sợ sẽ nhận được câu trả lời giống như ở Lý gia. Nếu như nửa người dưới trở nên tàn phế nằm ở trên giường thì không bằng cho hắn một phát súng để giải thoát.

“Hai chân bị gãy, cánh tay bị phế, xương sườn bị gãy tám cái, cột sống cũng bị dập nát, kinh mạch tuy rằng không đứt nhưng cũng bị tổn thương nghiêm trọng.” Bạch Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói, “Ông như thế này cũng chưa chết, còn có sức lực để mắng người, tôi thật sự bội phục ông.”

Thiết Ưng nghe vậy thì kinh hồn bạt vía, ban đầu đến Lý gia, Lý danh y vừa nhìn thấy hắn thì đã nói là không cứu được, toàn thân tê liệt, nhất định sẽ là một phế nhân. Lúc ấy hắn còn buồn bực thiếu chút nữa hộc máu, hiện tại mới biết, thật ra Lý danh y nói đều là sự thật, bất quá vị Hoa thần y này chỉ nói rõ ràng hơn mà thôi.

“Thần y, tiên tử, tổ tiên của tôi, cô hãy cứu tôi. Kim Ưng của tôi từ trên xuống dưới có tới mấy ngàn người, nếu như tôi bị tàn phế, Kim Ưng coi như xong luôn…” Trong lòng Thiết Ưng vội tính toán, cuống quít kêu đàn em mau kiếm tiền, ba triệu tuy là rất nhiều nhưng bán đi vài song bài thì chắc là đủ.

Bạch Tiểu Hoa nhếch môi, tay phải chống cằm, cười như không cười nói, “Xong thì xong, Kim Ưng bang đã sớm nên đổi một cái tên mới.”

Thiết Ưng nghe vậy thì biến sắc, cẩn thật hỏi, “Lời này của cô là có ý gì?”

“Đi vào rồi nói!” Bạch Tiểu Hoa lại xốc màn lên, quay đầu nói với Thiết Ưng, “Kêu đàn em của ông đỡ vào rồi ra ngoài, tôi không hy vọng có người quấy rầy.”

Thiết Ưng gật đầu, sai hai người đỡ mình vào rồi bảo bọn họ ra ngoài.

“Hoa thần y có gì muốn nói, bây giờ có thể nói rồi!”

Bạch Tiểu Hoa gật đầu, “Thiết lão đại, tôi cũng không nhiều lời, người trong sáng không nói tiếng lóng. Thương thế của ông tôi sẽ chữa trị, hơn nữa một xu cũng không lấy.”

Thiết Ưng nhíu mày, người học võ như hắn tuy rằng tứ chi phát triển nhưng đầu óc cũng không phải ngu ngốc.

“Cô muốn tôi làm cái gì? Trên đời này không có chuyện muốn ăn cơm mà không phải trả tiền, huống chi lại là Hoa thần y tính tình giảo hoạt như cô, tôi cũng không cho rằng cô thật sự trị thương miễn phí cho tôi.”

Bạch Tiểu Hoa cười nói, “Tính tình giảo hoạt? Nếu đây là lời khen, vậy thì tôi xin nhận.”

Thiết Ưng hừ lạnh một tiếng, hỏi, “Nói đi, điều kiện của cô là gì?”

Bạch Tiểu Hoa bình tĩnh nhìn hắn, nhìn đến khi hắn cảm thấy sợ hãi, mới chậm rãi mở miệng nói, “Kim Ưng bang sẽ sửa thành Thiên Long hội, trở thành một phần của Thiên Long hội, vì Thiên Long hội mà cống hiến!”

Thiết Ưng cả người cứng đờ, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hoa, lạnh lùng nói, “Ha ha, thật sự là một tính toán tốt!”

Cô gái này, quả thực là một người chuyên nghiệp, thừa nước đục thả câu!

Bạch Tiểu Hoa cũng không tức giận, chỉ cười dài nói, “Tôi cũng có thể không cần hỏi ý kiến của ông, nay ông chỉ là một phế nhân, Thiên Long hội muốn thu phục các người dễ như trở bàn tay. Chẳng qua là con người của chúng tôi tâm địa thiện lương, thấy ông cũng là một nhân tài, nên muốn giữ lại ông. Kim Ưng sáp nhập vào Thiên Long hội là một việc chỉ có lợi chứ không có hại cho các người, hơn nữa ở trước mặt người ngoài ông vẫn là vị lão đại được mọi người kính ngưỡng, chúng tôi sẽ không tiết lộ tin tức gì, ông chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi là được.”