Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 30: 30: Tuyết Đầu Mùa





Sau khi điện thoại bị cắt đứt, Hạ Tranh thở ra một hơi, ở đó ngồi một lúc lâu, mới mở cửa đi ra ngoài.

Đi ngang qua bàn làm việc của Trần Chanh, Hạ Tranh dừng lại, gõ gõ bàn của nàng.
Trần Chanh bận một buổi trưa, đầu choáng váng, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại.
“A,a,a!” Trần Chanh cầm lấy bảo bối sớm đã đặt trên bàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ không còn một hạt bụi mới đưa cho Hạ Tranh, khuôn mặt cười đến như hoa như hương, nói lời cảm ơn: “Hạ tổng uy vũ, cảm tạ vạn lần!”
“Không có việc gì.”
Hạ Tranh nhận lấy sách, đi về văn phòng của mình, sau khi mở cửa thì phát hiện Hứa Trì Quy đã tỉnh, một đầu tóc đen hỗn độn, còn buồn ngủ mà dựa trên sô pha, giống như một con mèo nhỏ mới tỉnh ngủ.
Hứa Trì Quy nghe được động tĩnh ngoài cửa, thân mình theo bản năng run một chút, tầm mắt nhìn qua, mang theo chút mê mang và một chút sợ hãi, thấy là Hạ Tranh, bả vai căng chặt mềm xuống dưới, cánh tay mềm như bông.

Trong lòng mới chất đầy nặng nề bỗng trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển, Hạ Tranh bước nhanh đến gần, buông quyển sách xuống, rồi bế người ngồi lên đùi mình.

“Còn buồn ngủ?,” Hạ Tranh thanh âm rất nhẹ hỏi, “Muốn ngủ tiếp hay không?”
Hứa Trì Quy rất thoải mái mà nằm trong lòng ngực Hạ Tranh, lắc lắc đầu hỏi: “Anh đi đâu?
Người mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm so với ngày thường càng mềm hơn, vô ý lộ ra sự ỷ lại vô tận.
“Đi ra ngoài nhận một cuộc gọi thôi.”
Hạ Tranh nâng cằm Hứa Trì Quy lên, hai người không nói gì nhìn nhau một lát, đều ở trong mắt đối phương thấy được ảnh ngược của chính mình.


Hạ Tranh dẫn đầu nhịn không được, khó kìm lòng nổi hôn hôn đôi mắt mà hắn nâng niu tựa lưu ly, xuống một chút, dừng lại ở trên chóp mũi, cuối cùng là trên môi anh hồng mềm mại.

Hạ Tranh vươn đầu lưỡi, đỉnh đỉnh đôi môi khẽ nhếch, cuốn lấy đầu lưỡi e lệ chào đón, vui thích mà tùy ý chơi đùa, Hứa Trì Quy bị hắn hôn đến động tình, thường thường phát ra âm thanh khó nhịn, câu nhân rên rỉ, mà bản thân Hạ Tranh cũng không có chỗ nào tốt.

Đã hôn thì khó mà dừng lại, nhưng là địa điểm không đúng, Hạ Tranh không đến nỗi làm càn như vậy, buông lỏng Hứa Trì Quy ra.
Hứa Trì Quy bị thân đến cả người nhũn ra, cảm thụ được vật cứng phía dưới đùi, đỏ mặt do dự một lát, tay phải lén lút đi xuống sờ, mới vừa đến lưng quần Hạ Tranh, đã bị hắn một phen bắt được.
“Muốn làm chuyện xấu gì đây?” Hạ Tranh bám vào bên tai Hứa Trì Quy, mang theo ý cười hỏi.
“Anh......!chỉ, chỉ...!muốn giúp anh......” Hứa Trì Quy mặt đỏ đến nóng bỏng.
Hơn nửa tháng này, tuần suất làm tình của hai người không thấp, thường thường hôn hôn liền hôn đến trên giường.

Nhưng là này đó những hành vi thân mật, Hứa Trì Quy vẫn là có chút không chịu được, sẽ thẹn thùng.
“Đừng có sờ,” Hạ Tranh cầm tay Hứa Trì Quy đặt lên lồng ngực mình, nửa người hướng ra phía trước, cằm gác lên vai gầy yếu của y, “Em sờ một cái nó cũng không xuống, cứ để vậy, từ từ nó tự xuống.”
Hứa Trì Quy nhỏ giọng ứng: “......!Dạ.”
Đã nói sẽ tan tầm sớm, nhưng có một việc gián đoạn, chờ Hạ Tranh làm xong, đã 6 giờ, bên ngoài bầu trời đã một mảnh hắc ám.


Hạ Tranh nắm tay Hứa Trì Quy đi ra văn phòng, bên ngoài vẫn còn có vài bóng người cúi đầu vào tăng ca, Hứa Trì Quy thấy còn có người ở, ý đồ từ trong tay Hạ Tranh rút ra, lại bị nắm đến càng chật.
Hạ Tranh thấp giọng trấn an: “Không có việc gì, đừng sợ.”
Hứa Trì Quy trong lòng nóng lên, Hạ Tranh giống như một chút cũng không sợ quan hệ hai người bại lộ trước mặt người khác, đối với Hạ Tranh, bọn họ giống như một cặp đôi bình thường, cho dù có người ngoài, cũng không cần thiết che che giấu giấu.
Nhân viên tăng ca nghe được động tĩnh, ngẩng đầu, liên tiếp chào hỏi Hạ Tranh.
“Hạ tổng, tan tầm hả!”
“Hạ tổng, trên đường lái xe cẩn thận, bên ngoài hình như tuyết rơi.”
“Hạ tổng, gặp lại!”
Hạ Tranh đem sách đã ký tốt đặt trên bàn Trần Chanh, cười đáp lại: “Ừ, đã biết.

Mọi người cũng sớm một chút về nhà, đừng quá muộn.”
Buổi tối văn phòng tương đối an tĩnh, âm thanh nói chuyện của mọi người tựa hồ gần trong gang tấc, Hứa Trì Quy có chút sợ hãi, vẫn luôn cúi đầu đứng bên cạnh Hạ Tranh, không dám ngẩng nhìn ai.
Hạ Tranh biết Hứa Trì Quy vẫn chưa thích ứng đám đông, không hề ở lâu, dắt người đi ra ngoài, cửa tự động mở ra, trước khi đi ra lại nghe được có giọng nữ ở phía sau vang lên.
“Hạ tổng, ngài cùng tiểu phu nhân siêu cấp xứng đôi!”
Hứa Trì Quy sửng sốt ngừng bước chân, bất an trong mắt được vui sướng một chút chiếm cứ, y nhấp miệng cười rộ lên, thậm chí lần đầu tiên sinh ra ý niệm chủ động muốn cùng người khác nói chuyện, nhưng sự sợ hãi ăn sâu bén rễ lại làm y vô pháp mở miệng.


Hạ Tranh tựa hồ nhìn thấy y rối rắm, cổ vũ mà nhéo nhéo tay y, Hứa Trì Quy gắt gao nắm lại, hít sâu một hơi quay đầu lại, cong cong đôi mắt trả lời: “Cảm ơn cậu.”
Đi ra office building, bên ngoài thật đúng là đang có tuyết rơi, không lớn, tế tế mật mật, cũng không biết rơi bao lâu, hàng cây hai bên đường đã được phủ một tầng tuyết mỏng.

Trận tuyết này là này tuyết đầu mùa năm nay của Dung Thành.
Hứa Trì Quy hiếm khi ra cửa, đã thật nhiều năm không có chạm đến tuyết, trong mắt tràn đầy mới lạ, bàn tay từ trong túi áo khoác ấm áp vươn ra, mở nhẹ, nhìn từng mảnh bông tuyết dừng ở lòng bàn tay, rất nhanh đã tan mất, luồn qua từng khẽ hở rồi rớt rơi.
“Hạ Tranh anh xem, bông tuyết thật đẹp!”
Hứa Trì Quy như một người bạn nhỏ mới tìm được một món đồ chơi mới, gấp không chờ nổi mà lôi kéo người quen thuộc nhất cùng nhau chơi.

“Ừ, đẹp.” Hạ Tranh không có chú ý bông tuyết, hắn trong mắt chỉ có những ngón tay hồng bị đông lạnh của Hứa Trì Quy, cứ việc đau lòng, nhưng hắn cũng không ngăn cản người tiếp tục chơi tuyết.
Trân Châu bảo bối của hắn đã núp ở vỏ trai lâu lắm rồi, thật vất vả lấy hết can đảm mở ra, được cảm nhận ánh sáng, sao hắn có thể làm y mất hứng được, thậm chí còn muốn viên trân châu này lưu lại nhân gian càng lâu một chút.

“Quy Quy.” Hạ Tranh gọi.
“Dạ?” Hứa Trì Quy ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tranh, trong mắt sáng lấp lánh như chú nai nhỏ năng động.
Hạ Tranh mỉm cười mời, “Muốn hẹn hò cùng tôi không?”
Hứa Trì Quy chậm rãi trừng lớn đôi mắt, bản năng kháng cự rất nhanh bị dục vọng mãnh liệt xâm chiếm, y liên tục gật đầu, thanh thúy trả lời: “Muốn!”
Bất quá trời đã tối, lại có tuyết rơi, không có nơi nào thích hợp hẹn hò bây giờ, hơn nữa tình huống Hứa Trì Quy đặc thù, cuối cùng hai người chỉ chọn một nhà hàng cao cấp ăn một bữa tối dưới nến.
Hôm nay là thời gian làm việc, cũng không phải ngày lễ gì, nhà hàng không có nhiều người, linh tinh mấy bàn trống rải rác, như thể thuận theo bọn họ chọn
Chỗ Hạ Tranh chọn là một góc cạnh cửa sổ, phương tiện nóng hổi kính nhi còn không có quá khứ tiểu bằng hữu thưởng tuyết.
Trong lúc lái xe đến đây, Hạ Tranh ở trên mạng đặt một bó hoa, cửa hàng kế bên nhà hàng, rất nhanh là có thể giao đến.

Hứa Trì Quy hoàn toàn không biết, ngồi ở đối diện Hạ Tranh, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, hai chân đem Hạ Tranh chân kẹp ở bên trong, nhẹ nhàng chạm vào chơi.
Năm phút sau, shipper gọi điện thoại tới, phiền Hạ Tranh ra cửa lấy một chút.
Hạ Tranh đáp ứng, thu chân định đứng dậy, Hứa Trì Quy tầm mắt lập tức nhìn qua, theo sát đứng lên: “Đi chỗ nào? Em cũng đi.”
“Ra ngoài lấy chút đồ thôi,” Hạ Tranh đè bả vai Hứa Trì Quy lại, làm người một lần nữa ngồi xuống, khom lưng nhìn thẳng tầm mắt y, “Chờ tôi nửa phút, sẽ lập tức quay lại ngay.”
Hứa Trì Quy gắt gao nắm lấy tay Hạ Tranh, “Nhưng là......” Anh không ở, em sẽ rất sợ hãi.
Hạ Tranh kiên trì, “Tôi rất nhanh sẽ trở về.”
“......! Dạ,” Hạ Tranh thật sự không muốn cho y đi theo, Hứa Trì Quy đành phải thoả hiệp, trong lòng nổi lên một chút ủy khuất, “Anh nói nửa phút rồi đó.”
Hạ Tranh nhéo nhéo mặt y, hướng cửa bước nhanh qua, Hứa Trì Quy nghiêng người, đôi tay đặt lên ghế dựa bên cạnh, cằm gác lên trên, trong lòng yên lặng đếm ngược.

Đếm tới số mười năm, Hứa Trì Quy đã thấy Hạ Tranh trở về, trong lòng ôm thứ gì đó, nhưng vì ánh sáng tương đối trầm ám, xa xa không nhìn rõ cái gì, chờ hắn lại gần, mới phát hiện là một bó hoa hồng trắng ướt át kiều diễm.
Hứa Trì Quy ngây ngốc sửng sốt, chờ Hạ Tranh ôm bó hoa đi đến trước mặt y mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại.
“Cơ hội đưa hoa đầu tiên đã bị em đoạt mất,”dướt ánh nến lay động, ánh mắt Hạ Tranh càng ôn nhu hơn, hắn đưa hoa cho Hứa Trì Quy, cười nói, “Bất quá may mắn còn không phải hoa hồng, làm tôi còn có cơ hội biểu hiện một lần.”
Hứa Trì Quy ôm bó hoa, hốc mắt nóng lên.
Tuyết đầu mùa năm trước, y không phải ngồi trước máy tính gõ chữ thì cuộn tròn trên sô pha đọc sách, sẽ không mở cửa sổ, càng không kéo bức màn ra, bên ngoài tuyết rơi hay trời mưa, y cũng không biết.
Nhưng mà tuyết đầu mùa năm nay, y đã ra khỏi vùng phong bế an toàn của mình, một mình đi công ty Hạ Tranh, được một người xa lạ chúc phúc, bọn họ hẹn hò, y nhận được một bó hoa hồng trắng từ người yêu, hương thơm lượn quanh mũi, trong trẻo thuần khiết, tựa như bông tuyết rớt rơi ngoài kia, tựa những hạt châu trong suốt sáng trong, càng tựa hơn là tình cảm của Hạ Tranh đối với y - thứ tình yêu không tạp chất, không trộn lẫn.
( /)
( ^_^).