Edit: Sương Tức
Phòng ở của Hứa Trì Quy có 3 phòng một sảnh, tuy rằng ở trong khu chung cư cũ, nhưng trong nhà hoàn toàn không nhìn ra được dấu vết của tháng năm, trang trí, gia cụ đều không lưu lại dấu vết cũ xưa gì, đặc biệt là phòng ngủ của Hạ Tranh, cái gì cũng mới.
Phòng mà Hứa Trì Quy cho Hạ Tranh thuê chính là phòng ngủ chính, mới đầu, hắn còn tưởng Hứa Trì Quy đem phòng ngủ của mình nhường lại cho hắn, sau lại phát hiện là mình nghĩ nhiều, phòng ngủ chính trước giờ đều trống không, chính y cũng không ở phòng ngủ chính.
Ký xong hợp đồng, Hứa Trì Quy liền trở về căn phòng kia, trước khi đóng cửa, khoé mắt Hạ Tranh nhìn vào là một loạt giá sách, mỗi tầng đều nhét đầy sách.
Hạ Tranh đi vào phòng ngủ, bỏ rương hành lý xuống, đem mấy cái bức màn cùng cửa sổ đều mở ra hết.
Cũng không biết Hứa Trì Quy có tật xấu gì, trời đang còn nóng như vậy lại đem phòng bịt kín mít, y cũng không ngại khó thở chăng.
Hạ Tranh cẩn thận đánh giá phòng, càng xem càng quen mắt, đây còn không phải là bản sao phòng ngủ của hắn đây ư.
Cùng màu ga giường, sô pha, bức màn, giá cụ đều có chút tương đồng, trách không được lúc xem ảnh hắn lại vừa lòng đến vậy.
Hạ Tranh ở trong lòng cảm thán duyên phận, sở thích của hắn cùng Hứa Trì Quy thế nhưng cũng tương tự.
Hạ Tranh mang hành lý không nhiều lắm, vài món quần áo, ga giường cùng máy tính, đồ dùng sinh hoạt khác đi siêu thị mua là được.
Hứa Trì Quy cũng thực tri kỷ, tủ quần áo đã chuẩn bị giá treo, móc áo luôn rồi.
Xem ra Hứa Trì Quy cư xử lạnh nhạt cũng không phải là tính cách thật của y, sự tức giận của hắn tiêu tan không ít, thời gian sinh hoạt kế tiếp chắc là sẽ không có mâu thuẫn gì quá lớn.
Hạ Tranh đem quần áo móc vào, treo lên, ga giường mình mang theo cũng bỏ vào tủ luôn.
Hắn đi chỗ nào đều có thói quen mang theo ga giường của mình, lần nào cũng sẽ thay.
Bất quá Hứa Trì Quy nói ga giường là mới, y cũng đã thay ga cho hắn, Hạ Tranh nghe thấy một cỗ hương quýt tươi mát.
Hạ Tranh không bài xích, nên cũng lười đổi ga giường, là hắn cũng không am hiểu chuyện này, đổi một lần ít nhất cũng mười lăm phút.
Thu thập sơ sơ qua, Hạ Tranh định đi tắm, phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng, bên trong rất sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Hạ Tranh dừng một chút, hoặc không tắm, hoặc trực tiếp dội nước lạnh lên, hoặc đi mượn Hứa Trì Quy sữa tắm, ba sự lựa chọn, hắn rối rắm một giây, quyết đoán chọn cái thứ ba.
Một thân mồ hôi, hắn làm sao chịu được việc không tắm mà đi ra ngoài, tắm không cần sữa tắm thì cũng có khác gì đâu.
Người mới nói sẽ không quấy rầy Hứa Trì Quy nhiều - Hạ Tranh, tâm lý không có bất cứ gánh nặng nào mà gõ cửa phòng Hứa Trì Quy.
Không biết có phải do đột nhiên có tiếng gõ cửa hay không, trong phòng truyền ra một tiếng "loảng xoảng", như có vật cứng gì đánh vào cửa, Hạ Tranh không nghe được tiếng bước chân nào, nhưng cửa lại mở ra một khe hở.
Hạ Tranh nhìn vào, chỉ có thể thấy được một phần giá sách.
Hạ Tranh cúi đầu liền thấy được trán Hứa Trì Quy có một vết đỏ, ngón tay đối phương nắm chặt khung cửa, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vẫn là sợ hãi, lúc này tựa hồ còn hỗn loạn chứa một tia chột dạ.
Hạ Tranh cảm thấy buồn cười, không khỏi trêu chọc một câu: "Ngồi xổm ở cửa làm gì?"
Hứa Trì Quy nào dám nói thật, há mồm liền loạn đáp: "Đọc sách."
Ở trong mắt Hạ Tranh, Hứa Trì Quy vốn chính là một người thật kỳ lạ, cho nên hắn vẫn chưa nghi ngờ gì, còn thật lòng khen một câu: "Khá tốt, hiện tại người trẻ tuổi rất ít đọc sách, cậu có thói quen rất tốt."
Hứa Trì Quy chột dạ cúi đầu, âm thầm quyết định đêm nay không làm việc nữa, đọc sách hai giờ trước rồi tính sau.
"Đúng rồi," Hạ Tranh nhớ tới chính sự, "Tôi có thể mượn sữa tắm của cậu không? Tôi không mang, tính tắm rửa xong mới đi mua."
"Có, có thể." Hứa Trì Quy nghiêng người ra khỏi cửa, đi nhanh qua một phòng khác.
Trong lòng còn lo lắng, Hạ Tranh hẳn là không thấy được đi?
Nếu bị hắn thấy đồ vật bên, y liền xong đời.
Hứa Trì Quy thấp thỏm bất an mà đi vào phòng tắm, bởi vì thất thần, lấy lộn sữa tắm mà y chỉ dùng một lần liền bỏ.
Mười phút sau, Hạ Tranh một khuôn mặt đầy hắc đi ra.
Hứa Trì Quy lúc ấy đang ở phòng khách tìm thuốc mỡ, xa xa ngửi được một cổ mùi hương gay mũi lại thấp kém, y có dự cảm không tốt.
"Phẩm vị của cậu.......!rất độc đáo." Hạ Tranh thật sự không nhịn được phun tào một câu.
"Xin, xin lỗi! Là em......!em lấy sai rồi."
Hứa Trì Quy khổ sở cực kỳ, y như thế nào lại lấy lộn chứ, Hạ Tranh lần đầu có chuyện nhờ y, vậy mà y lại....
"Ai ai ai, tôi đã làm gì đâu." Hạ Tranh nhìn Hứa Trì Quy cùng đôi mắt đỏ bừng, vội trấn an, nói: "Cậu đừng khóc, tôi chỉ thuận miệng nói ra, kỳ thật ngửi cẩn thận......!phát hiện cũng không tệ lắm."
"Thật sự?" Hứa Trì Quy trông mong mà nhìn Hạ Tranh, "Anh thích sao?"
Hạ Tranh như dỗ trẻ con, nói: "Ân, thích."
Hạ Tranh nói cái gì Hứa Trì Quy liền tin, y không khổ sở nữa, hào phóng nói: "Kia, em đem nó tặng cho anh."
Hạ Tranh: "......!Cảm ơn."
Cứ như vậy, Hạ Tranh mang theo một thân mùi hương thấp kém gay mũi ra cửa, tiếp thu tầm mắt ghét bỏ của người qua đường đầu tiên, Hạ Tranh nhịn không được đem Hứa Trì Quy trong đầu hung hăng đánh vài trận.
Hạ Tranh không vội đi siêu thị, trước tiên kêu taxi đi nghĩa trang ở ngoại ô, ở ven đường mua một bó hoa cúc.
Hạ Tranh ngựa quen đường cũ đi đến trước một bia mộ, trên bia mộ là một lão nhân tươi cười hiền lành, dưới bia mộ có một trái bóng chày đã hư hại.
Hạ Tranh ngồi xổm xuống, đem bó hoa cúc để xuống bên cạnh, đầu ngón tay vươn ra khẽ chạm trái bóng chày.
Hạ Tranh cười cười, lần sau tới đổi sẽ đổi trái bóng mới thôi, bằng không gia gia sẽ không cao hứng.
Dung Thành là địa phương Hạ Tranh lớn, lúc hắn ba tuổi đã bị ba hắn - Hạ Tùng Lâm ném cho Hạ gia gia.
Ngoài mặt thì nói rằng để rèn luyện hắn, trên thực tế là không muốn hắn ngốc ở nhà, cướp đi sự chú ý của Mạc Du.
Năm ấy, năm Hạ Tranh học cao nhị, gia gia sinh bệnh qua đời, mới được Hạ Tùng Lâm đưa về thành phố A.
Lần trước trở về, là ngày giỗ năm nước của Hạ gia gia.
Hạ Tranh ở bên cạnh bia mộ thật lâu, chờ đến tận mặt trời ngã về tây, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống mặt hắn, mất đi, rồi màn đêm bủa quanh, hắn mới rời đi.
Nhà của Hứa Trì Quy cùng toà lầu mặc dù nằm trong khu chung cư cũ nhưng toạ trên một con đường không tệ, phụ cận còn có trung tâm thương mại, siêu thị, sinh hoạt, giao thông đều rất hiện đại.
Tầm 9 giờ, Hạ Tranh xuống xe trước cửa siêu thị, ngửi được cổ hương vị thơm lành từ một quán ăn bên đường, mới hậu tri hậu giác thật đói.
Hắn chọn một quán ăn sạch sẽ đi vào, lấp đầy bụng, sau đó mới đi vào siêu thị.
Hạ Tranh từ khi đi vào cho đến khi ra khỏi siêu thị, tốn chưa đến 20 phút.
Nhìn thấy đồ mình cần, hắn liền tùy ý lấy, không màng chất lượng cũng không nhìn giá cả, cầm một cái liền ném vào xe đẩy, định tốc chiến tốc thắng.
Mang theo một bọc đồ to trở về, đã qua 10 giờ.
Dừng chân dưới lầu, nương theo ánh đèn đường mỏng manh, Hạ Tranh ngoài ý muốn phát hiện trên mặt đất đã sạch sẽ, vũng nước có cả rác kia đều được quét dọn sạch sẽ.
Hạ Tranh nhớ tới Hứa Trì Quy nói y sẽ xử lý, không nghĩ tới y thật sự để ở trong lòng, cũng giải quyết nhanh như vậy, cũng không biết y làm như thế nào.
Trước khi ra khỏi cửa, Hứa Trì Quy đã đưa cho Hạ Tranh một chùm chìa khóa, hắn lấy ra, mở cửa, liếc mắt một cái liền thấy một người ngồi ở trên bàn cơm.
Hứa Trì Quy nghe được động tĩnh, thân mình đột nhiên run rẩy, giống một động vật nhỏ đột nhiên chấn kinh.
"Cậu còn không có ăn cơm à?" Hạ Tranh thay dép lê, đóng cửa vào nhà, đến gần mới phát hiện trên bàn bày hai bộ chén đũa, hai món chay hai món mặn một canh, rõ ràng không chỉ là một người ăn.
Hạ Tranh sửng sốt chớp mắt một cái, không xác định hỏi: "Là......!chờ tôi sao?"
Hứa Trì Quy gục đầu xuống, không nói gì.
Hạ Tranh buông đồ vật trong tay, ngồi vào vị trí bên cạnh Hứa Trì Quy, hắn trầm giọng xuống, kiên nhẫn mở miệng dẫn đường y: "Làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, là muốn giúp tôi đón gió tẩy trần?"
Hứa Trì Quy nhỏ giọng đáp lại, "Ân."
"Nhưng cậu không có nói cho tôi, tôi cũng không biết cậu đang đợi tôi." Hạ Tranh nói.
"Thực xin lỗi......"
Hứa Trì Quy biết đây là vấn đề của y, y không hỏi Hạ Tranh khi nào trở về, có thể trở về hay không, có nguyện ý cùng y ăn cơm hay không.
Y không hỏi, bởi vì y không dám.
Y đáng lẽ nên ở trước lúc Hạ Tranh trở về, đem đồ ăn trên bàn dọn sạch sẽ, tránh cục diện xấu hổ như bây giờ.
Hứa Trì Quy nan kham mà ghé vào trên bàn, tránh né tầm mắt Hạ Tranh, nước mắt không hề có dấu hiệu trào ra, y cắn môi, lặng lẽ dùng ống tay áo lau đi.
Hạ Tranh trong lòng có chút xúc động, hắn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Hứa Trì Quy.
"Không cần xin lỗi, cậu không có sai."
"Cảm ơn cậu, Hứa Trì Quy, tôi không nghĩ cậu sẽ vì tôi chuẩn bị bữa tối, vừa lúc tôi còn không có ăn cơm chiều.
Bất quá về sau khả năng sẽ không khéo như vậy, cho nên, lần sau muốn mời tôi ăn cơm, trước tiên nói với tôi, có thời gian tôi sẽ trở về, đã biết sao?"
Hứa Trì Quy được an ủi, y lộ ra một đôi mắt hồng hồng, ở trong ánh mắt cổ vũ của Hạ Tranh, thử một lần.
"Em còn có thể......!Lại mời anh sao?"
Hạ Tranh một tay chống đỡ mặt, nghiêng đầu cười hỏi: "Vì cái gì không thể?"
Vô hình có một tia vui vẻ đong đưa, Hứa Trì Quy đem mặt chôn vào khuỷu tay, trốn đi cười trộm, bình phục tốt tâm tình kích động tâm, một lần nữa ngồi thẳng người.
Hứa Trì Quy chuyên chú mà nhìn Hạ Tranh, đôi mắt phiếm hồng hiện ảnh ngược Hạ Tranh.
"Ân, em đã biết."
( /)
(^_^)
( >( Cảm ơn mn đã đọc truyện!).