Một Cốc Bia Một Bí Mật

Chương 22: 22: Ngoài Ý Muốn





"Phong Vũ sao?" Đường Song Nguyệt cất tiếng hỏi nhưng thứ nhận được lại là một khoảng không im lặng.

Phong Vân ngồi bên cạnh, khuôn mặt trắng bệch, đôi tay không ngừng run rẩy, bắt đầu tiến về phía trước.

Đường Song Nguyệt trong lòng thấp thỏm, trộm kéo băng mắt lên.
Đằng xa kia, thân hình cao lớn của Phong Vũ đang nằm đấy, máu bắt đầu thấm đỏ cả một vùng.

Nàng không tin vào mắt minh, nàng phải nhanh lên, phải cứu lấy Phong Vũ.

Đường Song Nguyệt lấy lại lý trí, nhắc nhở Tô Yến đang chết lặng ở phía đối diện: "Tô Yến.

Tô Yến.

Tô Yến! Mau, mau lên.

Nhanh chóng đi mời đại phu tới vương phủ." Tô Yến nhận ra chủ tử đang phân phó, vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng thực hiện.
Phong Vân trong cơn hoảng loạn ngoại trừ khóc, nàng cũng chỉ biết ôm lấy ca ca của mình.


Rồi một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, Đường Song Nguyệt ở bên cạnh không ngừng an ủi.

Phong Vân chợt nghĩ ra Đúng rồi, tiểu thư nhất định sẽ cứu ca ca mà, nàng nâng khuôn mặt đẫm lệ như đang cầu xin nhìn về phía Đường Song Nguyệt.
Đường Song Nguyệt lấy lọ thuốc cầm máu nhỏ luôn mang theo bên người rắc một chút vào vết thương nhưng thấy tình hình sắp không ổn, vội nói lớn: "Ai đó hãy giúp ta tìm một đại phu cùng một chiếc xe ngựa được không?" Đám người kia giương mắt nhìn, sau đó càng lùi về phía sau.

Xe ngựa của nàng quá xa nơi này, cả nàng và Phong Vân cũng không thể khiêng một người đàn ông cao lớn và bị trọng thương như Phong Vũ qua đó.

Tưởng chừng như bất lực, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở phía sau.
"Hàn Kỳ, mau giúp ta đỡ người này lên nào" giọng nói đó không phải của ai khác mà chính là của Hạ Tử Phong.

Đường Song Nguyệt chợt ngây ra Tại sao hắn lại đến đây, giờ này hắn không phải nên ở thư phòng sao?nàng đã nghĩ như vậy kể từ khi nghe thấy tiếng hắn.

Sau khi để Hàn Kỳ cõng Phong Vũ đi trước, Phong Vân cũng đã theo sát hai người họ, chỉ còn Đường Song Nguyệt và Hạ Tử Phong vẫn còn đứng đó.
Hạ Tử Phong nắm lấy tay nàng nói: "Tiểu Nguyệt, chúng ta cũng đi thôi." Lúc này, đám người xung quanh cũng xì xầm bàn tán, Đường Song Nguyệt như tỉnh lại, sau đó theo hắn bước về phía xe ngựa.
Trong xe, không khí im lặng bao trùm tất cả.

Đi được nửa đường, Phong Vũ mơ hồ tỉnh lại không ngừng ho khan, rồi hắn ho ra một ngụm máu đen.

Phong Vân sợ hãi, không ngừng vuốt lưng Phong Vũ.

Đường Song Nguyệt gấp muốn chết rồi, nàng thúc giục Hàn Kỳ: "Hàn Kỳ ngươi có thể nhanh hơn chút nữa được không?" Hàn Kỳ bắt đầu thúc ngựa nhanh hơn.

Hạ Tử Phong ngồi bên cạnh lần đầu hắn thấy Đường Song Nguyệt vì một nam nhân mà gấp gáp như thế.

Cũng là lần đầu hắn thấy trong lòng có chút khó chịu, nhưng hắn không nói cũng không hỏi gì.

Hạ Tử Phong vỗ vai nàng an ủi: "Hắn sẽ không sao đâu."
Đường Song Nguyệt nghe những lời Hạ Tử Phong nói, trong lòng cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Nàng không giải thích với hắn đây là ai, cũng không nói đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn không hỏi còn giúp nàng mang Phong Vũ về phủ, bây giờ lại an ủi nàng.


Đường Song Nguyệt cứng rắn bao nhiêu năm lại vì một câu không sao đâu của hắn mà buông lỏng cảm giác.
Xe ngựa dừng lại, Phong Vũ nhanh chóng được đưa vào trong.

Tô Yến cùng đại phu đã chờ sẵn ở sân.

Nửa canh giờ trôi qua, Phong Vân bồn chồn chờ đợi ở bên ngoài, Đường Song Nguyệt nắm lấy tay nàng nói: "Phong Vũ sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu."
Lúc sau đại phu bước ra, ông ta khó khăn mở lời: "Bẩm vương gia, vương phi.

Thứ cho thảo dân tài hèn sức mọn, mặc dù đã lấy được mũi tên ra khỏi người vị công tử này nhưng vì mũi tên đã bị tẩm độc nên lành ít dữ nhiều.

Mặc dù độc này không phải là kịch độc nhưng nó khiến cho vết thương rất khó liền lại." Phong Vân vội vàng nắm lấy bả vai ông ta khẩn khoảng cầu xin: "Xin ông hãy cứu lấy huynh ấy, ông nhất định phải cứu lấy huynh ấy." Sự khó xử xuất hiện trên mặt vị đại phu này, ông ta nói: "Ta thật sự cũng muốn cứu vị công tử đó nhưng nội trong hai ngày nữa mà vết thương không thể khép miệng thì chỉ có thần tiên mới cứu được.

Ta có để lại một phương thuốc giúp cầm máu, hi vọng hắn sẽ sớm lành bệnh.

Vậy ta xin cáo từ."
Đường Song Nguyệt để Tô Yến tiễn khách, nàng cũng không làm phiền hai huynh muội Phong Vân nữa.

Hạ Tử Phong đứng bên cạnh có hơi bất ngờ trước lời mời của Đường Song Nguyệt: "Nếu vương gia không phiền, có thể cùng ta nói chuyện một chút được không?" Hạ Tử Phong gật đầu, hắn có thể đoán được phần nào thứ nàng muốn nói.

Đây là lần đầu tiên nàng chịu tâm sự với hắn, à đúng hơn là nàng chủ động nói cho hắn nghe cái gì đó thuộc về bản thân nàng.
Hai người họ đi về phía đình nhỏ bên cạnh hồ ở Nguyệt Ảnh Các.


Đường Song Nguyệt rót cho hắn một chén trà hoa quả.

Hạ Tử Phong nhận lấy, bắt đầu đánh giá thứ trà kì lạ này.

Nàng cảm giác hắn có vẻ ngập ngừng, liền nói: "Ngài yên tâm dùng đi, ta sẽ không bỏ độc vào đâu." Hắn nghe xong, mạnh dạn uống một hơi.

Vị ngọt thanh thấm vào đầu lưỡi, hắn vốn tưởng những loại quả này chỉ đơn thuần là để ăn, không ngờ cũng có thể làm thành trà.
Đường Song Nguyệt nâng chén trà lên, xoay chén một vòng rồi mới nếm thử, sau đó nàng nói với Hạ Tử Phong: "Nếu ngài muốn dùng thêm thì cứ tự nhiên nhé." "Được." Hạ Tử Phong nhẹ nhàng đáp lại.

Rồi nàng nói tiếp: "Chuyện hôm nay quả thực cảm ơn ngài.

Dù ngài có hỏi hay không thì ta nghĩ mình vẫn nên giải thích một chút để tránh đôi bên có hiểu lầm."
Hạ Tử Phong nhìn nữ tử trước mặt, lắng nghe từng lời nàng nói, khuôn mặt hắn dần lộ vẻ trầm tư.

Nàng quả thực rất khác so với những cô nương mà hắn đã gặp qua.

Nếu người khác gặp phải chuyện này, quá nửa sẽ không chủ động giải thích, lại càng dễ dàng phủi sạch quan hệ với một nam nhân không rõ lai lịch..