Đường Song Nguyệt nghe thấy tiếng nói liền hướng mặt về phía đó.
Trong Vạn Thảo Đường, ánh sáng đủ để nàng lờ mờ nhìn ra dáng vẻ của vị đường chủ này.
So với những người ở đây hắn có chút cao hơn hẳn, ngay cả giọng nói cũng khác biệt.
Nàng cũng không tin hắn ở đây chỉ để buôn bán hoa thảo đơn thuần.
Lâm đường chủ thấy nàng không trả lời, khuôn mặt vẫn trưng ra bộ dạng vui vẻ nói: "Không biết An Vương phi đến chỗ của Lâm mỗ là muốn mua loại cây gì? Ta có thể giới thiệu qua cho người."
Đường Song Nguyệt giơ tay, ra hiệu cho hắn im lặng.
Hiện tại nàng muốn tự mình xem.
Nhưng mà hắn có vẻ không thích, trực tiếp đi tới bên cạnh nàng.
Nàng đi tới chỗ nào, hắn cũng bám theo lải nhải một hồi.
Khi Đường Song Nguyệt đi lên lầu hai, hắn còn đặc biệt mời nàng uống trà, đám người bên dưới lại bắt đầu bàn tán: "Vị vương phi này có gì mà ngay cả Lâm đường chủ cũng khách sáo với cô ta vậy?" "Đúng đúng.
Ngay cả ta thường xuyên đến đây cũng rất ít khi gặp được đường chủ.."
Phong Vân nghe thấy những lời này, như có như không mà hỏi hắn: "Vị họ Lâm này, ngươi chắc không phải có ý đồ gì với chủ tử nhà ta chứ?" "Phong..
cô nương cứ nói đùa.
Ta chẳng qua là một lòng tiếp đãi khách quý thôi."
Đường Song Nguyệt miết miết lá cây, nghe hắn trả lời liền có chút buồn cười, nói: "Ngươi cảm thấy ngươi nói như vậy ta sẽ tin sao?" Hắn ta có chút chột dạ, vờ không hiểu hỏi lại: "Không biết ý của vương phi như thế nào?"
Nàng đứng dậy, Phong Vân cũng thuận theo nàng bước gần tới chỗ hắn, nói: "Tại sao ngươi lại biết tỳ nữ của ta họ Phong? Không phải ngươi điều tra về ta chứ?" Lâm đường chủ nghe xong có hơi đơ người, hắn biết lúc nãy bị lỡ lời đành vội trả lời: "Vương phi cứ đùa, ta nào dám điều tra về người.
Còn về Phong cô nương, ta cũng là nghe người khác nói thôi."
Đường Song Nguyệt tiến về phía cầu thang, đáp lại hắn mấy từ: "Vậy sao? Là ta trách nhầm ngươi rồi.
Vậy phiền ngươi mang đến An Vương phủ bốn chậu đỗ quyên.
Lúc đó ta sẽ thanh toán sau." Nàng mới không thèm tin hắn không điều tra nàng.
Đừng nói là tên, nàng còn sợ cả cái Hạ quốc này liệu được mấy người nhận ra chủ tớ hai người nàng tròn méo thế nào.
Lâm đường chủ nói: "Được.
Mai ta sẽ cho người đi giao." Sau đó, Đường Song Nguyệt rời khỏi Vạn Thảo Đường.
Cùng lúc đó, Hạ Tử Phong sau khi bàn chuyện xong, trên trở về vương phủ không ngừng nghĩ tới chuyện xảy ra ở Trường Xuân cung.
Hắn càng nghĩ càng thấy Đường Song Nguyệt với nữ tử kia nhất định có liên quan.
Đến phủ, Hạ Tử Phong cùng Hàn Kỳ đến thẳng thư phòng.
Lúc ngang qua đại sảnh, Vương Đạt – quản sự của An Vương phủ thấy chủ tử về một mình liền hỏi: "Vương gia, vương phi không về cùng với người sao?"
Hạ Tử Phong nghe xong có chút ngạc nhiên, không phải nàng ta đã về trước rồi sao.
Hắn nói: "Vương phi vẫn chưa về?" Hắn vừa dứt câu liền nghe thấy giọng nàng: "Lúc về ta có ghé qua Vạn Thảo Đường mua vài cây cảnh.
Vương gia sẽ không vì thế mà trách ta chứ?"
Hạ Tử Phong nhìn khuôn mặt đang mỉm cười kia, chỉ nói hai từ tất nhiên, sau đó bảo nàng về nghỉ ngơi, hắn còn chút chuyện phải làm.
Đường Song Nguyệt gật đầu rồi cùng Phong Vân trở về Nguyệt Ảnh Các.
Tại thư phòng, Hạ Tử Phong ngồi xuống ghế, nói với Hàn Kỳ: "Ngươi đi điều tra tất cả mọi thứ về vương phi cho ta.
Tất cả phải thật chi tiết vào." Hàn Kỳ không hiểu chủ tử lại bị cái gì tác động hỏi lại: "Người bắt đầu có hứng thú với vương phi rồi à?" "Ngươi ở đâu ra mà nhiều lời quá vậy? Mau đi." Hắn được dịp nổi xung lên với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ chỉ cười rộ lên một tiếng rồi chạy mất.
Hạ Tử Phong ngồi đó thở dài, cái tên Hàn Kỳ này không làm hắn bớt lo tí nào.
Đến tối, bầu trời bất chợt đổ mưa, ở Hạ quốc thời tiết cũng đã vào đông, mưa xuống cảm giác se lạnh càng nhiều hơn.
Hạ Tử Phong cho người kê thêm một cái nhuyễn tháp ở gần giường lớn.
Bọn họ không ai đụng chạm đến ai.
Đêm, cửa sổ phòng đột nhiên bật ra, gió lạnh từ từ ùa vào, tiếng mưa rả rích không ngừng.
Đường Song Nguyệt nằm trên giường bắt đầu co người lại.
Nàng đang chìm trong giấc mộng.
Khung cảnh trở về lúc hầm rượu nhà nàng bốc cháy, Đường Song Nguyệt khi đó không tìm được lối ra, chỉ đành lui về góc sâu nhất của căn hầm hi vọng có người đến cứu.
Sau đó nàng ngất đi, lúc tỉnh lại đã thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Giấc mộng lại chuyển cảnh, đó là năm nàng mười tuổi khi ở thế giới này.
Ngày đó nàng theo ngoại công đến biên giới Lương quốc và Hạ quốc tìm thảo dược.
Có một loại cây gọi là Cúc Đằng Huyết, hoa của nó có năm cánh, màu đỏ thẫm, thường mọc ở những nơi cao lại ẩm ướt.
Loại cúc này trị được phần lớn các loại vết thương nhưng lại hiếm, giá thành cũng vô cùng đắt.
Hoàng cung Đông quốc e là chẳng có được mấy cây.
Ngoại công của nàng chỉ cho nàng loanh quanh ở chân núi, ông sẽ tự mình đi tìm.
Đường Song Nguyệt lén đi theo nhưng giữa đường nàng lại đuổi theo một con thỏ sang tận núi bên kia.
Nàng vô tình phát hiện một bụi Cúc Đằng Huyết.
Đường Song Nguyệt vui vẻ, cẩn thận đào chúng lên.
Lúc tìm đường trở lại, trời đổ mưa lớn, nàng gặp một vị nam tử, trông còn khá trẻ, ngất xỉu bên gốc cây.
Nàng định chạy qua nhưng mưa lớn như này nếu hắn còn ở đây chắc chắn sẽ bệnh chết.
Đường Song Nguyệt cầm một cái cây chọc chọc vào người hắn nhưng hắn không có phản ứng gì.
Nàng dìu hắn đứng dậy, nhìn hắn thế này chắc chỉ hơn nàng mấy tuổi.
Trời mưa ngày càng lớn, đường đi cũng ngày càng trơn trượt, Đường Song Nguyệt vất vả đi xuống dốc.
Trên trời sấm rền một tiếng, nàng vô tình vấp phải hòn đá khiến cả hai người ngã lăn.
Cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân...