Rốt cuộc ngày nàng phải xuất giá cũng tới.
Từ sáng sớm, Đường Song Nguyệt bị đám mama, cung nữ kéo dậy thay đồ, trang điểm, vấn tóc, cài trâm.
Nàng thật muốn trưng ra bộ dạng lười biếng đến cùng cực nhưng nàng là công chúa suy cho cùng vẫn cần phải giữ hình tượng.
Phong Vân nhìn Đường Song Nguyệt mặc đồ xong, toàn thân như bị gói trong cuộn vải đỏ, có chút ái ngại hỏi nàng: "Tiểu thư, người có muốn ngồi xuống uống chút trà không?" Nàng vừa muốn uống vừa không dám uống.
Nàng chỉ sợ uống vào rồi muốn đi "giải quyết" lại không thể được thì lúc đó chỉ mong chết đi cho xong.
Đường Song Nguyệt ghé sát vào Phong Vân nói nhỏ: "Em lấy cho ta chút hoa quả với mấy loại bánh ăn lót dạ nhé.
Nếu không ta sợ mình chưa ra khỏi hoàng cung đã ngất đi vì đói và nóng rồi."
Phong Vân nhanh chóng rời khỏi, lúc sau nàng quay lại đưa cho chủ nhân mình một cái túi vải, nói: "Ta đi qua ngự thiện phòng thấy họ đang chuẩn bị đồ cho yến tiệc bèn lấy một chút.
Nếu họ mà biết người ăn mấy thứ đồ này hẳn là không được." Đường Song Nguyệt liền giơ ngón tay cái lên với Phong Vân, khen một câu làm tốt lắm.
Qua một tuần hương, Đường Song Nguyệt được đưa đến đại điện diện kiến hoàng thượng.
Ở đại điện không quá nhiều người, nàng đứng trước mặt Đông vương hành lễ.
Ông ta từ trên ngai vàng bước xuống, sau đó nâng nàng dậy, nói: "Hôm nay là ngày vui của con, trẫm rất cao hứng, chỉ tiếc rằng mẫu phi của con không thể tận mắt chứng kiến.
Gả con cho một người tốt cũng là nguyện vọng cả đời của mẫu phi con.
Miếng ngọc bội này trước lúc lâm chung nàng đã đưa cho trẫm, giờ trẫm giao lại cho con.
Trẫm hi vọng cả đời này của con bình an vui vẻ." Đường Song Nguyệt đưa tay ra nhận lấy.
Nó chỉ là một miếng bạch ngọc, một mặt khắc chữ Nguyệt, mặt còn lại là ấn kí của Đông quốc.
Nàng cũng không biết nên nói gì chỉ đành nói một tiếng tạ ơn đầy miễn cưỡng.
Từ Đông quốc đến Hạ quốc có hai con đường, một là đi qua sông lớn Tây An, hai là đi qua trấn Quan Đông.
Phần lớn mọi người đều chọn đi qua sông Tây An, dù mất khoảng hai ngày mới tới nhưng vẫn an toàn hơn qua trấn Quan Đông.
Quan Đông là một trấn nhỏ nằm giữa biên giới Đông quốc và Hạ quốc đi một ngày đường là tới.
Tuy nhiên ở đây thường xảy ra tranh chấp giữa hai nước chưa kể còn đám thổ phỉ Mạch Lâm hay đến cướp bóc.
Hạ quốc cũng muốn nhân cơ hội này hòa giải tranh chấp với Đông quốc.
Đường Song Nguyệt ngồi trên xe ngựa, không ngừng suy nghĩ.
Có lẽ lúc trước nàng cùng với mẹ xem nhiều phim cung đấu nên cảm thấy đám cưới này cũng không thể suôn sẻ đi.
Xe ngựa vừa đến bến cảng, vị mama bên ngoài mời nàng xuống ngựa để lên thuyền.
Nàng vừa lên thuyền liền nói nhỏ với Phong Vân: "Em gọi cho ta một cung nữ đến đây, cứ nói là giúp ta chỉnh lại y phục." Đường Song Nguyệt nhanh chóng về phòng, cởi bỏ lớp hỷ phục, tháo cả trang sức.
Lúc sau, Phong Vân đưa cung nữ tới liền có chút á khẩu, chủ tử nhà nàng đây là muốn đào hôn? Đường Song Nguyệt ra hiệu, Phong Vân lập tức hiểu ý đánh ngất cung nữa kia.
Chưa đầy một khắc sau, cung nữ kia đã thay nàng trở thành công chúa mà nàng nhờ sự đánh lạc hướng của Phong Vân thuận lợi xuống thuyền.
Phong Vân vừa gặp lại nàng thì thuyền bắt đầu rời bến.
Phong Vân không nhịn được liền hỏi: "Tiểu thư, sao người lại đào hôn? Nếu bị người khác phát hiện nhất định sẽ có chuyện lớn." Đường Song Nguyệt nhìn theo chiếc thuyền nói: "Em nghĩ rằng sẽ có kẻ để yên cho hôn lễ này diễn ra sao? Ta thật sự hi vọng chiếc thuyền kia sẽ tới Hạ quốc bình an nhưng ta cũng không thể khẳng định số người tới được Hạ quốc qua tối nay.
Chúng ta cứ chờ xem, còn bây giờ thì đi thôi."
"Người định đi đâu?" Phong Vân hỏi lại.
"Hạ quốc." Phong Vân nghe được đáp án không khỏi ngạc nhiên nhưng nàng tin chủ nhân mình có lí do chính đáng.
Rồi hai người họ nhanh chóng lên đường.
Tại Hạ quốc.
Hôn lễ của lục hoàng tử khiến ai nấy đều vui vẻ, chỉ là trước phủ của hắn binh lính xếp liền mấy hàng.
Vài người qua đường thi thoảng lại tụm năm, tụm ba nói chuyện.
Nữ nhân của Hạ quốc đúng là điên rồi, ngày bọn họ nghe tin hắn sắp thành hôn liền kéo một đoàn đến ngồi trước cửa phủ nói cái gì mà không cho hắn lấy công chúa của Đông quốc.
Người ta ít nhiều gì cũng là công chúa một nước đấy, mấy người thì tính là cái gì.
Sau đó Hạ vương biết chuyện, tức giận không thôi cuối cùng phải phái binh linh đến canh, ngăn đám nữ nhân kia làm loạn.
Lục hoàng tử thì hay rồi, hắn còn không thèm cản đám nữ nhân kia luôn, mặc kệ bọn họ làm tới.
Hắn thật sự không thích cuộc hôn nhân này tí nào.
Nếu không phải hoàng hậu lừa hắn thì có chết hắn cũng không về.
Hạ Tử Phong ngồi trong phòng, đôi mắt chăm chăm nhìn vào hỷ phục trên giá.
Một lúc sau, hắn đứng dậy cầm lấy cái kéo tiến đến chỗ chúng, Hàn Kỳ vội vã ngăn hắn lại, hỏi: "Người định làm cái gì vậy?".