Một Chút Ngọt Ngào

Chương 65: Vĩ thanh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mục Đồng nằm dưới người Dịch Nhiên, bị người đàn ông trước mặt hôn đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc.

Cậu cố gắng ngẫm lại, rốt cuộc tất cả mọi chuyện đã xảy ra thế nào.

Rõ ràng mới đó họ còn đứng xếp hàng mua đồ uống, thế rồi vì quần bị ướt nên về khách sạn thay quần, phát hiện trong túi hành lý có bao cao su nghi ngờ do mẹ lén nhét vào, sau đó... sự việc bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.

Không thể phủ nhận, bản thân cậu cũng có một phần trách nhiệm, khi Dịch Nhiên đưa ra yêu cầu với cậu, cậu không từ chối đối phương.

Bắt đầu từ yêu cầu hôn môi, tiếp đó là sự xâm lược mạnh mẽ hơn, cậu luôn ngầm cho phép hành vi của đối phương.

......

Cậu chưa bao giờ trải qua chuyện như thế, trong quá khứ, mọi hiểu biết về tình yêu giữa nam và nam đều đúc kết từ tiểu thuyết và tác phẩm phim ảnh.

Bình thường cậu thấy hai nam chính trong phim gay âu yếm rất kích thích nóng bỏng, ở trên giường thở hổn hển liên tục, nhưng cậu chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày, cậu cũng có thể làm chuyện này cùng người yêu.

Giờ đây, cuối cùng chuyện mà cậu tưởng tượng đã lâu cũng trở thành sự thật, nhưng cậu lại không biết phải làm gì cả.

Mục Đồng nằm trên giường, cảm nhận chưa biết về trải nghiệm lần đầu tiên khiến cậu sợ hãi vô cớ, cơ thể vô thức cứng đờ.

Cậu nhắm mắt, cảm nhận nụ hôn tỉ mẩn mà người đàn ông đặt lên mi mắt, chóp mũi, gò má, và trên bờ môi.

Cảm nhận người đàn ông nắm lấy tay mình, nhét một chiếc bao cao su vào tay mình, dùng chất giọng trầm khàn nói với cậu: "Đồng Đồng, đeo vào giúp anh..."

......

Mục Đồng cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc về khách sạn vẫn là buổi chiều, bây giờ mở mắt ra lần nữa, bầu trời ngoài ô cửa sổ đã là một vùng tối mịt.

Vì Dịch Nhiên lo cơ thể của cậu không chịu nổi nên lúc lên giường anh luôn kiềm chế, nhưng thắt lưng của cậu vẫn bị làm đến độ vừa nhức vừa mỏi.

Mục Đồng duỗi tay xoa bóp phía sau, nhổm người dậy khỏi giường, chuẩn bị tìm quần áo mặc vào thì mới phát hiện Dịch Nhiên đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ xung quanh.

Một chiếc ghế được đặt cạnh giường, một bộ đồ ngủ được xếp gọn gàng để bên trên, rõ ràng được chuẩn bị cho cậu.

Trong phòng có mùi đồ ăn thơm phức, trên bàn trà gần đó bày mấy hộp đồ ăn mua từ ngoài về.

Cửa chính phòng tắm đang trong trạng thái đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng nước tí tách, Mục Đồng tưởng Dịch Nhiên đang tắm ở trong.

Thay đồ ngủ sạch sẽ, Mục Đồng chầm chậm xuống giường, tiếng nước trong phòng tắm đột ngột dừng lại, Dịch Nhiên mặc quần áo thường ngày bước ra.

Lúc cửa được mở ra từ bên trong thì không có hơi nước nóng hầm hập, vừa rồi anh không vào tắm rửa.

Mục Đồng để ý thấy Dịch Nhiên đang cầm thứ gì đó trong tay, là một mảnh vải ba góc màu xanh lam, chiếc quần lót cậu mặc trước đó.

Ánh mắt Mục Đồng ngây ngẩn, cậu duỗi ngón tay trỏ quần lót đẫm nước: "Đó là quần..."

"Hồi nãy bị bẩn, anh mang đi giặt giúp em."

Từ khi biết trai gái khác nhau, quần lót của cậu luôn do cậu tự giặt, Mục Đồng rất đỗi ngượng ngùng: "Em tự giặt được mà."

"Anh sẵn lòng." Hiển nhiên người đàn ông chẳng mảy may để tâm, anh mở tủ quần áo lấy giá treo đồ ở bên trong ra, treo quần lót của Mục Đồng lên.

"Bây giờ em xuống giường được chứ?" Anh biết lúc âu yếm mình làm hơi lâu, sợ Mục Đồng đứng lên sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào nên anh đưa một tay ra, đặt lên eo cậu.

"Hơi mệt, nhưng không đến mức đi hai bước là ngã." Mục Đồng dẩu môi, cảm thấy đối phương bảo vệ cậu hơi quá, dù sao cậu cũng là con trai.

Dịch Nhiên vẫn không yên tâm, phơi đồ xong, anh lấy khăn lau sạch nước trên tay rồi ôm cậu lên, đưa cậu ra ngồi trên sô pha.

"Hồi nãy anh ra ngoài mua ít đồ ăn, đều là món em thích." Anh vừa nói vừa mở hộp đồ ăn trước mặt ra.

Thức ăn vẫn còn nóng, hồi chiều vận động cơ thể kịch liệt, thể lực bị tiêu hao gần hết, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, bụng Mục Đồng kêu ùng ục.

Khẩu vị của Mục Đồng rất tốt, cậu bưng cơm nóng, cùng một bàn đồ ăn ưa thích, há to miệng nhét đồ ăn vào.

"Em uống trà sữa socola không?" Dịch Nhiên đưa một ly đồ uống cho cậu, buổi chiều không uống được nên hồi nãy lúc ra ngoài anh mua về luôn.

Mục Đồng đang ăn cơm, không rảnh tay để cầm, Dịch Nhiên cắm ống hút giúp cậu, đưa đến bên miệng cho cậu hút một ngụm.

"Đủ ngọt không em?"

"Vừa đủ ngon."

Dịch Nhiên cũng uống một ngụm bằng chiếc ống hút cậu uống ban nãy.

Mục Đồng cười chọc Dịch Nhiên: "Tự nhiên em nhớ ra một chuyện."

"Chuyện gì?" Dịch Nhiên hỏi.

"Anh còn nhớ không, có một lần anh Lôi mời em uống trà sữa socola, lúc em đi thì để quên trà sữa ở tiệm, quay lại lấy thì anh nói với em đã vứt trà sữa rồi."

Dịch Nhiên nhớ lại: "Có chuyện này thật."

"Khi đó Mỹ Mỹ cũng ở cạnh anh, nó nói với em, anh nhân lúc em đi đã lén uống một ngụm trà sữa của em."

Dịch Nhiên: "..."

Lần đầu tiên cậu thấy biểu cảm bất lực trên mặt người đàn ông, Mục Đồng không nhịn được cười.

Dịch Nhiên khá âu sầu, anh rất muốn hỏi Mục Đồng, rốt cuộc chó nhà mình đã tiết lộ bao nhiêu chuyện rồi, nhưng ngẫm lại anh thấy vẫn thôi vậy.

Không hỏi cũng được, miễn biết càng nhiều chỉ khiến bản thân càng cạn lời.

Nhắc đến Mỹ Mỹ, Mục Đồng hỏi Dịch Nhiên: "Bây giờ nó đang ở đâu ạ?"

"Gần đây ba mẹ anh đi du lịch, anh đưa nó đến chỗ Lâm Thiên Dịch, nhờ thằng đó chăm sóc giúp anh mấy hôm."

Giữa anh và nhóc chó ít nhiều gì cũng tồn tại một sự ngầm hiểu khó nói thành lời, vừa nhắc đến Mỹ Mỹ xong, Dịch Nhiên đã nhận được cuộc gọi video từ Lâm Thiên Dịch.

Vừa chấp nhận đã nghe thấy tiếng sủa không ngừng nghỉ của nhóc chó phát ra từ đầu bên kia.

"A Nhiên, rốt cuộc chó nhà mày sao vậy, ầm ĩ cả ngày rồi, còn thế nữa là tao sẽ bị hàng xóm khiếu nại đấy." Lâm Thiên Dịch trong điện thoại hơi nổi điên.

Dịch Nhiên nói: "Mày đưa nhóc đó đến trước ống kính cho tao nhìn xem."

Lâm Thiên Dịch nâng điện thoại đến trước mặt nhóc chó theo lời anh nói: "Tới nói chuyện với chủ của mày nè."

Nghe thấy tiếng sủa của nhóc chó, Mục Đồng ghé lại gần Dịch Nhiên, nửa khuôn mặt hiện trước ống kính.

Hai người đồng thời xuất hiện trước camera, phông nền còn là phòng khách sạn, Lâm Thiên Dịch không nhịn được la to: "Xem như tao đã biết tại sao mày ném chó ở chỗ tao rồi, thì ra mày đi nghỉ dưỡng với bạn trai! Rốt cuộc hai người ở bên nhau hồi nào?"

Mục Đồng khá thẹn thùng, đang định lùi ra khỏi ống kính thì bị Dịch Nhiên kéo lại ngay.

"Gần đây." Dịch Nhiên chỉ nói một câu đơn giản cho qua, sau đó anh đưa điện thoại cho Mục Đồng để cậu nói chuyện với nhóc chó.

"Mộc Dũng!" Nhóc chăn cừu thấy Mục Đồng thì phấn khích vẫy đuôi, nhưng vẫy được một lúc rồi lại mất hứng ngay, bắt đầu tố cáo nỗi bất mãn của mình với cậu: "Em biết ngay anh và A Nhiên ra ngoài chơi mà! Lần này các anh lại không dẫn em theo, em sắp giận rồi đó."

Đối diện với lời trách móc của nhóc chó, Mục Đồng cũng bất lực, thực ra lúc trước cậu từng thương lượng với Dịch Nhiên có nên dẫn Mỹ Mỹ đi chung không, khi đó Dịch Nhiên chỉ nói sẽ cân nhắc.

Hôm nay lúc Dịch Nhiên qua đón cậu, nhóc chó không đến cùng, cậu mới biết Mỹ Mỹ bị Dịch Nhiên đưa đến nhà bạn nhờ chăm giúp.

Như một đứa trẻ vậy, biết ba mẹ mình ra ngoài chơi không dẫn mình theo, bây giờ Mỹ Mỹ đang nổi cáu.

"Nó nói gì thế?" Dịch Nhiên hỏi Mục Đồng.

Nhóc chó gần như dí cả khuôn mặt lên màn hình, còn giận dữ giậm chân: "Anh nói với anh ấy, A Nhiên là tên siêu ngốc!"

"Dạ... nó đang cáu."

Dịch Nhiên liếc nhìn nhóc chó trong điện thoại, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

"Vì anh không dẫn nó theo."

Dịch Nhiên vẫn trầm mặc.

"Hình như nó rất muốn đi chơi cùng tụi mình."

Dịch Nhiên: "..."

Anh nhìn nhóc chó trước ống kính, rồi lại nhìn Mục Đồng bên cạnh mình, quyết định chịu thua.

Lâm Thiên Dịch nâng điện thoại cho nhóc chó đã thấm mệt, hắn hỏi Dịch Nhiên: "Sao? Nói chuyện với chó nhà mày xong rồi?"

Dịch Nhiên không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược hắn một câu: "Mai mày rảnh không?"

Lâm Thiên Dịch: "?"

"Giúp tao một chuyện, đưa chó qua chỗ tao."

Lâm Thiên Dịch: "..."

Sau khi ngủ với nhau, trên người cậu có mồ hôi cùng mùi hương mà người đàn ông để lại, ban đầu Mục Đồng định ăn cơm tối xong sẽ đi tắm, có lẽ trước đó bị dày vò quá mệt, cậu về giường ngồi rồi nghiêng đầu ngủ mê man.

Lúc thức dậy đã là trưa hôm sau, không thấy bóng dáng Dịch Nhiên trong phòng.

Dịch Nhiên vừa nhận được cuộc gọi vào mấy phút trước, Lâm Thiên Dịch gọi đến, bảo anh xuống lầu đón chó.

Xe của thằng bạn đỗ trước cửa khách sạn, lúc thấy Dịch Nhiên bước ra từ sảnh chính, cuối cùng Lâm Thiên Dịch bứt rứt cả một đêm cũng không nhịn nổi nữa, cố tình trêu: "Ủa, chẳng phải hai người đang hưởng tuần trăng mật à? Sao lại đổi ý dẫn chó theo?"

Dịch Nhiên nhận dây dắt chó từ tay hắn, kéo Mỹ Mỹ đến bên mình: "Em bạn trai thích nó, không nỡ để nó một mình."

Lâm Thiên Dịch lại ghẹo anh: "Mới yêu nhau bao lâu đâu, trở thành ông chồng đội vợ lên đầu nhanh vậy à?"

Dịch Nhiên không phủ nhận, cúi đầu nhìn Trương Mỹ Kỳ đang vẫy đuôi với mình, nhóc chó há mồm thè lưỡi, trên mặt là biểu cảm đắc ý, thấy mà ghét.

"Nhìn mày kìa." Lâm Thiên Dịch tặc lưỡi lắc đầu: "Nói chứ em trai Mục Đồng đâu? Sao không thấy em ấy?"

"Vẫn đang ngủ, hôm qua em ấy mệt lắm."

Lâm Thiên Dịch quăng cho anh một ánh mắt hàm ý sâu xa.

Dịch Nhiên vỗ vai bạn thân: "Làm phiền mày rồi, sau khi về sẽ mời mày ăn cơm, địa điểm do mày chọn."

Lâm Thiên Dịch châm một điếu thuốc, cố tình nói với anh bằng giọng điệu kiêu căng: "Ăn cơm thì khỏi, tới lúc đó mày mời tao uống rượu mừng là được, tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ nữa."

Rượu mừng à, nhưng chỉ khi thực hiện được thôi, Dịch Nhiên cười khẩy.

Tiễn bạn thân đi, Dịch Nhiên dẫn nhóc chó về phòng, anh sợ quấy rầy Mục Đồng ngủ nên nhẹ tay nhẹ chân hết cỡ.

Vậy mà chó nhà mình chẳng hề tinh ý, vừa qua cửa là lập tức nhào lên giường, nhảy lên nhảy xuống bên cạnh Mục Đồng.

"Mộc Dũng ơi, em tới rồi, mau dậy đi mau dậy đi!"

Dịch Nhiên vừa định đi qua kéo nhóc chó xuống giường, ngay sau đó đã thấy một cái đầu chui ra khỏi chăn.

Mục Đồng đã dậy rồi, thấy nhóc chón ủn tới ủn lui bên người mình, cậu cười hì hì ôm lấy nó, vuốt lông nhóc chó: "Chào buổi sáng."

"Bây giờ đã là buổi trưa rồi!" Nhóc chó sửa lại, sau đó lại hỏi: "Mộc Dũng ơi, anh ăn trưa chưa?"

"Vẫn chưa, em ăn chưa?"

"Em cũng chưa." Mỹ Mỹ dùng vuốt kéo góc chăn của Mục Đồng, giục cậu: "Anh mau dậy đi, lát nữa bảo A Nhiên dẫn tụi mình đi ăn cái gì ngon ngon!"

"Được thôi." Mục Đồng cười, duỗi người, ngồi thẳng trên giường.

Dịch Nhiên đến trước giường, vuốt gọn mái tóc rối tung trên đầu Mục Đồng, anh hỏi: "Đang nói gì với Trương Mỹ Kỳ thế?"

"Đang nói lát nữa bữa trưa ăn gì."

Dịch Nhiên đặt tay sau lưng Mục đồng, nhẹ nhàng mát xa cho cậu, xoa dịu cơn nhức mỏi giữa eo: "Em nghĩ xong chưa?"

"Vẫn chưa quyết định được, em nghĩ thêm một lát."

Dịch Nhiên không vội, anh có thời gian thong thả chờ đợi.

Mục Đồng ôm Mỹ Mỹ ngồi trên giường, lấy điện thoại ra lướt xem những cửa tiệm bán đồ ăn ngon trên app tổng hợp, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa màu trắng, rọi vào phòng, góc chiếu lại vừa khéo dừng trên vị trí của Mục Đồng và nhóc chó.

Lúc này người yêu và cún cưng đều ở ngay trước mặt bầu bạn cùng anh, trong thoáng chốc Dịch Nhiên nhìn đến mê mẩn.

Nghiên cứu các cửa tiệm trên app một lúc, Mục Đồng lại ngẩng đầu, nhìn Dịch Nhiên, hỏi ý kiến của anh: "Lát nữa ăn trưa xong, tụi mình đi đâu đây?"

"Em quyết định nhé." Dịch Nhiên chợt nổi hứng, cũng nằm ườn trên giường.

Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi Mục Đồng như đang hứa hẹn: "Sau này em đi đâu, anh và nhóc chó sẽ theo đến đó."

- Kết thúc chính truyện -