Một Chút Ngọt Ngào

Chương 58: Cầu được ước thấy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ký ức đầu tiên về Mục Đồng của Dịch Nhiên bắt đầu vào năm lớp 11.

Trên đường anh và Tề Sơ về trường họp lớp tự học buổi tối đã gặp một cậu bé chủ động xin họ giúp đỡ.

Cậu bé nói cậu và họ học chung trường, vì trên đường về nhà bị người lạ mặt khả nghi theo đuôi nên cậu rất sợ.

Về sau anh và bạn thân giúp cậu thoát khỏi rắc rối, còn đưa cậu về nhà. Lúc đó đi vội quá, anh để áo khoác đồng phục ở chỗ cậu bé kia.

Vì không biết tên họ và lớp của cậu bé, Dịch Nhiên cũng không có ý định lấy lại áo khoác.

Mấy hôm sau, cậu bé xuất hiện ở cửa lớp học của họ.

Lúc đó Dịch Nhiên bị thầy gọi đi làm vài việc, lúc anh trở lại tình cờ nhìn thấy cậu bé đưa áo khoác cho Tề Sơ.

Lần đầu tiên gặp cậu bé, cậu đội mũ lưỡi trai, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt, đến hôm nay Dịch Nhiên mới nhìn rõ vẻ ngoài của đối phương.

Chẳng cần phải miêu tả khoa trương, chỉ chữ "đẹp" là đủ, vả lại còn cực kỳ ngoan ngoãn nhút nhát.

Hai người cách nhau bảy tám mét, khi Dịch Nhiên về lớp, đối phương đã rời đi bằng cầu thang phía bên.

Tề Sơ thấy anh về thì ném đồ trên tay cho anh: "Đón lấy, đàn em bữa trước tới trả áo cho mày."

Cậu bé không chỉ trả áo khoác cho anh mà còn cố ý giặt sạch giúp anh, mùi nước giặt nhựa thông trên áo đã biến mất, bị mùi bưởi tươi mát che phủ. Mùi bưởi chua chua ngọt ngọt, với một người không quá ưa thích những món ngọt ngấy như Dịch Nhiên, mùi này khá thơm.

Khu cấp hai và khu cấp ba chỉ phân chia toà dạy học, khuôn viên trường thống nhất dùng chung, thỉnh thoảng Dịch Nhiên sẽ bắt gặp cậu bé nọ ở một góc nào đó trên sân trường.

Một con mèo trắng đến trường tự bao giờ, các bạn học đều thích nó, thỉnh thoảng đến nhà ăn ăn cơm, Dịch Nhiên sẽ thấy cậu bé cho mèo con ăn, có lẽ lo con mèo không nuốt nổi miếng thức ăn quá to, cậu còn cẩn thận xé thịt ức gà thành miếng nhỏ.

Đôi khi ngang qua căn tin, anh sẽ bắt gặp cậu bé cầm một lon đồ uống từ bên trong bước ra, khẩu vị của cậu luôn cố định, mỗi lần đều uống trà chanh Bích Tuyền.

Món đó ngon đến vậy à?

Một hôm nào đó học thể dục xong, anh cũng đến căn tin chọn một lon trà chanh Bích Tuyền. Lúc xếp hàng chuẩn bị thanh toán, anh nghe thấy bên phía tủ lạnh sau lưng mình có ai đó hỏi ông chủ rằng: "Còn trà chanh Bích Tuyền không ạ?"

Ông chủ chỉ vào trong tủ lạnh, nói với cậu bé rằng: "Ở trong đó cả, có là còn, không có là hết rồi."

Lon trà chanh Bích Tuyền cuối cùng nằm trong tay Dịch Nhiên, anh rũ mi nhìn đồ uống trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn cậu bé không ngừng rảo tới rảo lui giữa mấy cái tủ lạnh, liên tục tìm kiếm trà chanh Bích Tuyền đã bán hết không sót lại lon nào.

Hình như Dịch Nhiên của khi ấy cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, chỉ là anh bất chợt cảm thấy không uống trà chanh Bích Tuyền cũng chẳng sao.

Anh bước ra khỏi đám đông đang xếp hàng, quay lại trước quầy đồ uống, mở cửa tủ lạnh, trả lon trà chanh Bích Tuyền trên tay về tủ, chọn đại một chai nước điện giải.

Lúc rời căn tin, anh phát hiện Tề Sơ đang quan sát mình bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

"Ây, Dịch Nhiên, tao có chuyện muốn hỏi mày." Tề Sơ híp mắt, áp sát ngay trước mặt anh.

Dịch Nhiên tỏ vẻ ghét bỏ lùi lại vài bước: "Có gì thì nói, đừng dựa gần thế."

"Tao nói này thằng kia, có phải mày thích đàn em người ta không?"

Nói tầm phào gì thế?!

Dịch Nhiên trợn mắt nhìn hắn: "Xàm xí."

"Vậy tại sao mày quan tâm người ta thế, đừng tưởng tao không biết, lúc trước đi trong trường, mày đứng xa xa lén nhìn người ta mấy lần."

Thế này là nhìn lén à?

Dịch Nhiên thấy, chẳng qua mình chỉ vô tình bắt gặp đối phương, rồi liếc mắt nhìn thêm hai lần mà thôi.

Anh chỉ cảm giác cậu bé cực kỳ lễ phép, có lẽ là bởi ấn tượng đầu tiên quá tốt đẹp, nên anh mới vô thức quan tâm người ta một chút, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Còn thích, đó là chuyện của sau này.

Đêm, Dịch Nhiên nhận được tin nhắn do Mục Đồng gửi đến.

[Mục đồng]: Em vừa nhớ ra một chuyện rất lâu về trước.

[R]: Chuyện gì vậy?

[Mục đồng]: Hồi em học cấp hai, em đã từng gặp anh và anh Tề Sơ, cơ mà lâu quá, về sau em quên mất.

[R]: Hình như có chuyện này thật.

Dịch Nhiên ngẫm nghĩ, rồi gửi tin nhắn cho Mục Đồng.

[R]: Đầu tháng sau là ngày giỗ của nó, em cùng anh đi tảo mộ nó được không?

[R]: Anh muốn đưa người anh thích nhất đến giới thiệu cho anh em thân nhất của anh làm quen.

[Mục đồng]: Dạ được.

Ngày hẹn nhau thăm mộ Tề Sơ, Mục Đồng ăn mặc vô cùng nghiêm túc, từ đầu đến chân toàn màu đen.

Dịch Nhiên nhìn cách ăn mặc của cậu mà không nhịn được cười: "Không cần nghiêm túc vậy đâu, trước giờ thằng đó luôn tuỳ tiện cẩu thả, nói không chừng đến đó nó lại cười em đấy."

"Vậy nếu không thì... em về nhà thay bộ khác nhé?"

"Không cần, bây giờ cũng đẹp lắm."

Mục Đồng bĩu môi: "Mới nãy anh còn nói em mặc trang trọng quá."

Dịch Nhiên nói: "Em đến là tốt rồi, thực ra mặc gì không quan trọng."

Khu nghĩa trang nằm ở ngoại ô xa xôi, sau khi hai người lên xe, Mục Đồng phát hiện Dịch Nhiên lại lái xe về phía trung tâm thành phố náo nhiệt.

Cuối cùng chiếc xe dừng ở khu vui chơi, Mục Đồng ấn tượng sâu sắc với nơi này, ngày trước cậu thường đến đây chơi game cùng bạn học.

"Không phải đi tảo mộ ạ?" Cất nỗi băn khoăn trong lòng, cậu theo Dịch Nhiên xuống xe, vào khu vui chơi.

Hình như chủ của khu vui chơi rất thân quen Dịch Nhiên, thấy anh đi qua bên quầy tiếp tân thì cười hì hì chào hỏi: "Ủa, lại tới nâng hạng à?"

"Ừ, như mọi lần."

Chủ khu vui chơi ngầm hiểu đưa cho anh một túi xu chơi game, sau khi nhận tiền xu, Dịch Nhiên đến trước một máy trò chơi bắn súng, nhét xu vào máy.

Kiểu trò chơi bắn súng này rất hot khi Mục Đồng học cấp hai, theo sự đổi mới của máy chơi game, trò chơi cũng đang cải tiến không ngừng, tung ra nhiều phiên bản mới.

Mục Đồng nhìn Dịch Nhiên nâng súng trong tay, xông pha chiến đấu trong trò chơi, nhanh nhẹn giết địch, mọi thao tác đều liền mạch lưu loát, không mắc phải sai sót nào.

Khi trò chơi kết thúc, lúc giao diện tổng kết xuất hiện, hệ thống cho biết anh đã đổi mới kỷ lục của người chơi trước, cuối cùng nảy ra giao diện nhập thông tin.

Dịch Nhiên đến trước giao diện đang hiển thị, nhấn mấy cái trên bàn phím, nhập ID người chơi của mình vào: [QiChu].

"Hồi trước thằng kia thích chơi tựa game bắn súng này lắm, sinh nhật năm nào cũng tới khu vui chơi này."

Tề Sơ luôn là người giữ kỷ lục tựa game bắn súng này, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bắt gặp người chơi vượt qua anh, trên phương diện này, hình như anh có nỗi ám ảnh cực kỳ mãnh liệt. Để chiếm cứ vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng, có lúc, thậm chí anh sẽ ngâm mình cả ngày trời trước máy chơi game.

"Sau này tốt nghiệp đại học đi làm, mỗi lần gặp chuyện phiền não trong công việc, sau khi tan làm nó sẽ đến đây chơi mấy ván game bắn súng, xả hết những bất lợi gặp trong công việc ra đây."

Hồi đó khi Dịch Nhiên đến khu vui chơi, dự định ban đầu là để thông qua trò chơi tìm lại một vài ký ức của mình và bạn thân.

Về sau số lần chơi càng nhiều, kỹ năng dần điêu luyện, trong vô thức, anh đã vượt qua cả kỷ lục mà bạn thân lập được năm đó.

Dịch Nhiên không muốn vì vậy mà xoá bỏ cái tên đứng đầu trên bảng xếp hạng, nên anh quyết định dùng cách này để tiếp tục lưu giữ dấu vết tồn tại của bạn thân.

Bây giờ không phải mùa tảo mộ, nghĩa trang công cộng hơi vắng lặng, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy một hai người mang theo hoa tươi và đồ cúng đến quét tước cho bạn bè người thân.

Ngoài game bắn súng, Tề Sơ còn có niềm yêu thích mãnh liệt với board game, Dịch Nhiên đã mua mấy tựa board game mới ra hiện nay cho anh chàng.

Thực ra bản thân anh không không tin vào những thứ như quỷ thần, anh chỉ đơn thuần muốn thông qua cách này để bày tỏ nỗi nhớ về người bạn thân của mình.

Đốt hết đồ, Dịch Nhiên nói với bạn thân trước mộ: "Giới thiệu với mày, đây là Mục Đồng, trước đây mày từng gặp em ấy rồi, bây giờ em ấy là người yêu của tao."

Mục Đồng cúi chào người trong di ảnh, đặt bó hoa tươi đã chuẩn bị sẵn trước bia mộ anh.

Nên nói từ đâu đây?

Mục Đồng ngẫm nghĩ, cất lời chào hỏi đối phương, sau đó nói: "Gần đây em mới nhớ ra, hoá ra hồi trước em đã từng gặp anh rồi, cảm ơn sự trợ giúp của anh ngày trước."

"Phải rồi, hồi nãy em và anh Nhiên đã đến khu vui chơi một chuyến, anh ấy lại phá vỡ kỷ lục của tựa game bắn súng kia rồi, cơ mà anh ấy dùng tên anh để ghi lại."

Song Dịch Nhiên của giờ phút này hiếm khi để lộ biểu cảm mất tự nhiên: "Không cần nói chuyện này với nó."

Tảo mộ xong, lúc dọn dẹp đồ đạc rời nghĩa trang, Mục Đồng và Dịch Nhiên tay trong tay dắt nhau rời đi.

So với trước đây, Mục Đồng đã quen với ánh mắt kỳ lạ từ thế giới ngoài kia.

Đang đi, Mục Đồng thoáng tò mò hỏi Dịch Nhiên: "Về sau tụi mình có gặp nhau ở trường không anh?"

Dịch Nhiên suy nghĩ rồi nói: "Có một lần ở tòa hành chính, lúc xuống cầu thang anh tình cờ bắt gặp em."

"Vậy lúc đó anh có chào em không?"

"Không." Dịch Nhiên khẽ nhún vai.

Hôm đó, anh đến toà hành chính đưa đồ cho giáo viên, lúc xuống cầu thang thì tình cờ chạm mặt Mục Đồng đang chạy lên.

Mục Đồng ôm một chồng bài tập dày cộp trong tay, chất cao đến nỗi cả đường đi đối phương cũng khó nhìn thấy, đi nghiêng ngả từng bước lên lầu.

Mục Đồng thấy có người đang xuống lầu thì lách người qua một bên, nhưng biên độ động tác tránh né tránh quá mạnh, bằng mắt thường có thể thấy chồng bài tập trong ngực sắp đổ, Dịch Nhiên thấy vậy bèn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nó.

Mục Đồng cảm ơn anh rối rít, nhưng hình như cậu không hề nhận ra Dịch Nhiên là ai.

Dịch Nhiên bỏ suy nghĩ chào hỏi thoáng qua, khẽ đáp một câu "không có gì" rồi lướt qua cậu, rời đi. Hai đường thẳng từng giao nhau rồi lại dần trở thành hai đường song song chẳng hề liên quan.

"Lúc đó em không nhớ anh." Giọng điệu của Dịch Nhiên bình thản vô cùng.

"Em... em không cố ý." Mục Đồng giải thích, cậu chỉ từng gặp Dịch Nhiên một lần, lúc đó cậu còn đội mũ, không dám nhìn trực diện đối phương, mãi vẫn không thấy rõ vẻ ngoài của Dịch Nhiên.

"Ừ, anh biết." Anh nói.

Chuyện quá khứ đã không còn quan trọng nữa, ít nhất, anh của hiện tại đã được như ước nguyện rồi.