Một Chút Ngọt Ngào

Chương 50: Giao lưu thất bại




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mục Đồng không biết tình cảm của Dịch Nhiên với mình bắt đầu từ đâu, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng, hình như đúng là Dịch Nhiên còn hiểu cậu hơn cậu nghĩ.

Lòng bàn tay Dịch Nhiên mạnh mẽ mà có lực, anh nắm tay cậu thật chặt, Mục Đồng cảm nhận được độ ấm từ cánh tay ấy truyền đến. Cậu từ từ duỗi năm ngón tay, chuyển từ thế bị động khi nãy sang chủ động phối hợp, nắm ngược lấy bàn tay đang giữ chặt tay mình.

Trên đường về, hai người đều không nói gì, tay đan chặt vào nhau, không khí lạnh ngưng tụ xung quanh đột ngột dâng cao, gió đêm phả vào mặt không còn lạnh thấu xương nữa.

Đèn đường màu vàng cam không ngừng kéo dài rồi lại rút ngắn bóng hai người.

Đoạn đường về, họ đi khá chậm, dường như họ đều có ý định cố hết sức kéo dài đoạn đường ngắn ngủi thêm một chút, để khoảnh khắc tĩnh lặng khiến người ta say đắm ngay hiện tại không kết thúc quá nhanh.

"Chủ nhật tuần sau anh rảnh." Lúc vào thang máy, Dịch Nhiên bỗng nói với Mục Đồng một câu.

Mục Đồng nhớ ra, trước Tết, Dịch Nhiên từng đề cập chuyện hẹn hò với cậu.

Mục Đồng: "Dạ."

Dịch Nhiên: "Em có muốn đi đâu không?"

Mục Đồng lắc đầu, vì nguyên nhân sức khoẻ nên cậu không thể đi những chỗ quá xa, gần thì không có nhiều nơi để chọn, trong phút chốc cậu không nghĩ được gì, vậy nên cậu nói: "Em đi đâu cũng được hết, anh cứ quyết định đi."

Cửa thang máy sắp khép lại, sảnh lớn tầng 1 chợt có một nhóm người đông đúc từ đâu ùa ra.

Chắc những người đó đến thăm nhà vào dịp Tết, ai nấy đều xách túi quà to nhỏ trên tay, thấy dáng vẻ cùng nhau trò chuyện vui vẻ của họ, có lẽ họ đều là thân thích của cùng một nhà.

Người đàn ông trung niên đi đầu vừa chạy tới vừa la lớn: "Đợi đã, đừng đóng cửa!"

Dịch Nhiên lập tức nhấn nút bấm, mở cửa thang máy một lần nữa.

Nhóm họ hàng đến thăm nhà vội vàng ùa vào, để chừa chỗ cho người vào sau, Mục Đồng và Dịch Nhiên lùi lại mấy bước.

Thang máy dân cư vốn không quá rộng, bỗng chốc có thêm bảy tám hành khách bước vào, trong nháy mắt thang máy đã chật ních.

Dịch Nhiên và Mục Đồng bị đẩy vào góc trong cùng, Dịch Nhiên giơ tay, chống lên bức tường buồng thang máy, tạo ra một không gian nhỏ cho Mục Đồng.

Hình như ngoài kia vẫn có người chưa vào, một đứa nhóc đứng ở cửa thang máy nói với một ông chú khác: "Ba, ba mập quá à, một mình chiếm chỗ của hai người, không thì ba đợi chuyến sau đi."

Ông chú nọ không vui, ngang ngạnh chen vào: "Thang máy chưa báo vượt quá tải trọng, mập đâu mà mập, chen một tí đi sắp tới rồi."

Sự gia nhập của ông chú đã khiến những hành khách khác buộc phải điều chỉnh lại chỗ đứng, nhóm người đó chen tới chen lui, không biết là ai bất ngờ lùi lại một bước, đụng trúng lưng Dịch Nhiên.

Lực va đập hơi mạnh, không gian xung quanh thực sự quá hẹp, Dịch Nhiên không thể nào kịp thời phanh lại được, bị người đằng sau đụng như vậy, cả người anh đổ về trước.

Tất thảy xảy đến quá đột ngột, khoảnh khắc đó, Mục Đồng chỉ cảm thấy vị trí dưới eo bị một thứ chọc mạnh vào.

Cậu của lúc này đang đứng đối diện với Dịch Nhiên, đã là người trưởng thành cả rồi, đương nhiên Mục Đồng biết thứ chọc vào eo mình là gì.

Dù rằng sau khi sự việc xảy ra, Dịch Nhiên nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật vừa phát sinh.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Dịch Nhiên, mang tai của Mục Đồng ửng đỏ với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, cậu cứ mải rũ mắt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Dịch Nhiên.

Cảnh tượng xấu hổ thế này, biểu cảm của Dịch Nhiên vào lúc này cũng khó mà tả nổi.

"Xin lỗi..."

Giọng của người đàn ông khẽ vang lên bên tai cậu, âm sắc hơi trầm nặng, như đang buộc phải nhẫn nhịn.

Nhịp tim của Mục Đồng nhanh lạ thường, cậu lắc đầu, ngậm chặt miệng không nói một lời.

Những hành khách khác đều đang lớn tiếng trò chuyện, gần như chẳng ai chú ý đến khúc nhạc đệm nhỏ nhoi mới xảy ra trong góc.

Mục Đồng cố gắng khôi phục lại sự bình tĩnh, nhưng lúc mang đồ uống đã mua về đến nhà vẫn không thoát khỏi việc bị Lâm Thiên Dịch tinh mắt tìm ra manh mối.

"Em trai ơi, sao tai em đỏ thế? Hồi nãy ra ngoài hứng gió lạnh, bị cóng rồi đúng không?" Lâm Thiên Dịch tí ta tí tửng hỏi, còn định tiến lên nhìn cho rõ ràng kỹ càng.

Mục Đồng vô thức giơ tay che tai, đôi tai bị cóng đỏ bừng lạnh như băng, nhưng bây giờ tai cậu lại nóng ran.

Đương nhiên cậu không thể nói ra chuyện phát sinh trong thang máy lúc nãy. Bất đắc dĩ, cậu chỉ đành cười gượng, hùa theo cách nói của đối phương: "Chắc là vậy đó ạ."

"F*ck, nóng!" Lâm Thiên Dịch bỗng gào thét.

Khi hắn ngoảnh đầu kiểm tra, Dịch Nhiên đang gắp mấy miếng thịt mới vớt ra khỏi nồi, thả lên mu bàn tay hắn!

"Dịch Nhiên mày điên hả?"

"Tao định gắp thịt cho mày, nhưng tay không đủ dài nên bị lệch." Dịch Nhiên bình tĩnh quăng thịt vào chén của Lâm Thiên Dịch: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi."

Phiên dịch câu cuối thì nghĩa là bảo hắn bớt nói nhảm đi.

Lâm Thiên Dịch trợn trắng mắt, gằn giọng chửi cầm đũa lên, nhét thịt vào miệng dồn hết sức mà nhai.

Mọi người vừa ăn lẩu vừa uống bia, Mục Đồng là người duy nhất ở hiện trường uống trà chanh, trông hơi lạc quẻ.

Có người đưa cho cậu một lon bia, còn chu đáo kéo sẵn nắp khoen cho cậu: "Em trai ơi, em cũng uống một lon nhé?"

Thấy đối phương nhiệt tình đưa bia, Mục Đồng hơi lúng túng, cậu tự hiểu bản thân, biết rõ tửu lượng của mình không được cao.

Khi cậu còn đang cân nhắc phải từ chối đối phương thế nào cho lịch sự, thì một cánh tay chìa ra, cướp lấy lon bia nọ.

"Em ấy không uống bia." Dịch Nhiên dứt khoát từ chối giúp Mục Đồng.

Lâm Thiên Dịch biết tâm tư nho nhỏ của thằng bạn thân với em trai nọ, hắn cũng lên tiếng bênh vực, nói với người bạn học kia rằng: "Thôi được rồi, mày đừng làm khó em trai Mục Đồng nhà người ta nữa."

Thực ra mấy người bạn đang có mặt cũng cơ hồ nhận ra quan hệ không bình thường của Mục Đồng và Dịch Nhiên. Nhưng với lối suy nghĩ của trai thẳng như họ, họ tuyệt đối không suy diễn linh tinh, chỉ nghĩ một cách hiển nhiên là chẳng qua Dịch Nhiên đối xử với Mục Đồng như em trai, vậy nên mới chăm sóc cậu nhiều hơn.

Do đó, có bạn học ghẹo rằng: "A Nhiên, sao tao thấy mày đối xử với Mục Đồng còn tốt hơn cả Quý Nhuệ thế."

"Mày nói vậy chẳng phải đang nói xàm à?!" Lâm Thiên Dịch trợn mắt nhìn người đó.

Một bên là người mình thích, một bên là em trai ruột, hiển nhiên cách đối đãi phải khác nhau rồi!

"Sao tao lại nói nhảm? Mày giải thích đàng hoàng cho tao nghe xem." Đối phương bực bội, bày ra tư thế phải tranh luận với hắn.

"Có giải thích mày cũng không hiểu." Lâm Thiên Dịch học theo điệu bộ của Dịch Nhiên khi nãy, vớt một nùi thịt trong nồi bỏ vào chén của đối phương: "Mau ăn đi, bớt nói nhảm."

Bạn học cũ gặp lại nhau cùng tụ họp, ngoài ăn uống thì không thể thiếu phần nhắc lại những ngày còn đi học, có lẽ đây cũng là thông lệ của mọi buổi gặp lại bạn xưa.

Hiển nhiên Mục Đồng không thể góp lời vào chủ đề này, cậu ngồi bên cạnh lẳng lặng ăn phần mình, nghe những người khác trò chuyện.

Ngày trước, ấn tượng của cậu với Dịch Nhiên đều từ lời kể của Quý Nhuệ mà thành, nhưng Quý Nhuệ cũng không nói nhiều, chỉ nói anh của cậu chàng học rất giỏi, song cậu chàng chưa từng nói cho cậu biết, hoá ra Dịch Nhiên còn từng làm đủ việc nổi loạn như trốn học và đánh nhau.

Mọi người đều là bạn học cũ, lời nói ra cũng chẳng kiêng dè gì, đều xem nói xấu nhau như một loại vui thích khi trò chuyện.

Quả thực nguyên liệu được mua hơi nhiều, dù toàn con trai đang ngồi nhưng ăn một bữa tối, trên bàn vẫn còn dư rất nhiều đồ chưa ăn hết.

"Ở đây vẫn còn nửa tá hàu sống, không ai ăn hả?"

"No căng cả rồi, để lại mai A Nhiên ăn đi."

"Món khác để bữa sau được, chứ con này mà để đến mai thì hư mất, cả nhà cố gắng lên, chia nhau xử sạch đi."

Người bạn nói chuyện bưng dĩa lên, phân chia hàu sống còn dư. Vì bản thân anh ta cũng quá no không muốn ăn lắm, nên lúc chia cho Dịch Nhiên, anh ta cố ý dúi cho anh thêm hai con, dúi xong còn không quên nói vài câu hay ho: "A Nhiên là chủ nhà, mày ăn nhiều chút hen, món này có công dụng bổ thận tráng dương đó!"

"Nó còn cần bổ thận hả? Thứ kia của nó to thế cơ mà." Không biết người nào gào một câu.

Mục Đồng: "..."

Những người có mặt lập tức đùa giỡn: "F*ck, má nó sao mày biết rõ thế? Mày giấu tụi tao làm với A Nhiên lúc nào rồi hả?"

"Làm cái đầu mày chứ làm!"

"Vậy sao mày biết mấy chuyện này được? Mày nói nghe xem."

"F*ck, cũng đâu phải mỗi tao từng thấy, Lâm Thiên Dịch cũng thấy rồi, không tin tụi mày hỏi nó đi!" Người bạn kia chỉ Lâm Thiên Dịch: "Lâm Thiên Dịch mày nói gì đi!"

Có người tỏ vẻ nghi ngờ: "Khoan, rốt cuộc tụi mày thấy hồi nào? Với tích cách của Dịch Nhiên, nó cho tụi mày xem được chắc?"

Nói đến chủ đề tầm phào thế này, mọi người đều hăng hái lạ thường, đôi đũa đang gắp đồ ăn trong tay Mục Đồng chợt dừng lại, cậu lén lút vểnh tai im lặng hóng hớt.

"Vãi, ông đây thật tình khắc cốt ghi tâm vụ này đấy nhé!" Lâm Thiên Dịch vỗ đùi cái đét.

Nhưng nói ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một ngày nào đó năm lớp 11, Lâm Thiên Dịch hẹn Dịch Nhiên và một người bạn khác đến phòng tắm công cộng gần đó để tắm chà lưng, rồi trùng hợp tình cờ nhìn thấy cái size hùng vĩ sau khi Dịch Nhiên cởi quần.

Lâm Thiên Dịch có mặt tại hiện trường nhìn trực diện, ném cho anh một câu: "Này người anh em, thằng em của mày ăn gì để lớn thế?"

Dù không nhìn thấy tận mắt size của Dịch Nhiên, nhưng lời kể của Lâm Thiên Dịch làm Mục Đồng vô thức nhớ lại một chuyện khác.

Khoảng thời gian trước, vào một đêm Dịch Nhiên đến Quý Dương công tác, cậu dẫn Mỹ Mỹ qua nhà Dịch Nhiên lấy đồ, nhóc chó thấy cậu ngủ, sợ cậu lạnh nên tự cho là thông minh lục tìm quần lót của Dịch Nhiên đắp lên mắt cá chân của cậu.

Lúc Mục Đồng thức dậy, cậu buộc phải đem mớ quần áo nọ cho vào máy giặt giặt lại một lượt, dù lúc ném vào máy giặt chỉ liếc nhanh một cái, nhưng cậu vẫn liếc thấy cái quần lót kia đã bị chủ trước mặc đến nỗi căng hằn đường nét lờ mờ.

Sau chuyện đó, thỉnh thoảng cái quần lót tam giác màu đen hằn đường nét sẽ lướt qua tâm trí cậu.

Hình như cậu đã nảy sinh một vài liên tưởng háo sắc không nên có với cái quần lót kia, mà cậu lại thấy hơi khinh bỉ trước một bản thân nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ như thế.

Cậu vẫn luôn giấu bí mật này trong lòng, chẳng dám nói với ai.

Quay lại hiện tại, mọi người đang cười hihi haha trêu ghẹo kích cỡ của Dịch Nhiên, Mục Đồng lén liếc nhìn chỗ anh ngồi, bản thân Dịch Nhiên chẳng phản ứng gì trước những câu bàn tán thế này, còn rất bình tĩnh nữa kìa.

Kết hợp với bình luận lúc nãy của Lâm Thiên Dịch, cùng chiếc quần lót hằn vết nọ, Mục Đồng vô thức nhớ lại chuyện xảy ra trong thang máy khi trước, hình như cảnh tượng trong ký ức càng thêm sắc tình...

Kỳ ghê, cổ họng thấy hơi khát mà không rõ lý do, cậu lại khui một lon trà chanh Bích Tuyền, uống ừng ực mấy ngụm.

Lúc ăn tối xong, đồ ăn còn dư không nhiều, bia mua về đã uống hết sạch, có mấy người đã nằm bất tỉnh nhân sự trên sô pha.

Dường như Dịch Nhiên đã dự liệu từ trước, biết chắc chắn trước sáng mai mấy tên này không dậy nổi, anh chỉnh nhiệt độ điều hòa trong nhà cao hơn, vào phòng tìm mấy tấm chăn mang ra cho họ.

Mục Đồng mang theo đồ của Mỹ Mỹ chuẩn bị đi, Dịch Nhiên nói: "Em để đồ ở đây đi, lát nữa anh mang qua cho nó."

Mục Đồng cũng nghĩ đến việc qua đó ở cùng nhóc chó một lúc, vậy nên cậu nói: "Em đi cùng anh nhé."

Con xe điện Tiểu Miên Dương của cậu không đèo nổi hai người, Dịch Nhiên lại mới uống bia, hai người quyết định xuống lầu bắt xe đến bệnh viện thú y.

Lúc gặp lại Mỹ Mỹ, cơ thể của nhóc chó đã không còn gì đáng ngại, chỉ mỗi chuyện kiểm soát thức ăn nạp vào làm nó thấy ảo não không vui.

Cơm tối hôm nay của Mỹ Mỹ chỉ có nửa muỗng đồ ăn theo đơn thuốc, chẳng thể nào sánh bằng đồ hộp ngon lành trước đây.

"Mộc Dũng ơi, em ngửi thấy mùi đồ ăn trên người anh và A Nhiên, có phải buổi tối hai anh ăn gì ngon không?" Khứu giác của Mỹ Mỹ lúc nào cũng nhạy với đồ ăn.

Mục Đồng gật đầu, úp mở nói với nó: "Ừ, tụi anh mới ăn tối xong." Cụ thể ăn gì thì không nói, sợ kích thích nhóc chó.

Bác sĩ thực tập trực ca sắp về, trước khi đóng cửa, Mục Đồng ở chơi cùng nhóc chó thêm một lúc, trải đệm cho nó, sau khi nhìn nó nằm xuống, cậu mới yên lòng rời đi.

Trước khi đi, Dịch Nhiên ngồi xổm xuống, vuốt lông nhóc chó, dỗ dành một câu: "Ở lại ngoan nhé, đợi khỏi bệnh thì đón mày về."

Điện thoại nhét trong túi bỗng rung không ngừng, Dịch Nhiên lấy ra xem thử, vô ý mở một tin nhắn thoại.

"Nhiên cưa cừa ơi, chừng nào anh về? Người ta nhớ anh quá à~~" Đó là một giọng nam đểu giả, nghe chừng đã say khướt.

Dịch Nhiên: "."

Mục Đồng: "..."

"Má nó..."

Lần đầu tiên Mục Đồng nghe Dịch Nhiên nói tục trước mặt mình.

"Mấy thằng hồi nãy say rồi, lên cơn ngáo."

Thực ra Mục Đồng cũng đoán được, nhưng Dịch Nhiên sợ cậu hiểu lầm nên bất đắc dĩ giải thích với cậu một lần.

Mấy thằng bạn học cũ thích kéo thêm rắc rối cho người khác say rồi cũng không cho người ta yên, đang ngủ thì chợt nhổm dậy, gửi cho anh một mớ tin nhắn thoại xàm xí chó má ông nói gà bà nói vịt, nếu còn không về ngay, anh sợ rằng họ phá cả nhà mất.

Con xe điện của Mục Đồng vẫn đậu trong khu dân cư chỗ Dịch Nhiên, đã muộn lắm rồi, quay lại dưới lầu lấy xe xong, cậu cũng về luôn.

Dịch Nhiên đội mũ bảo hiểm cho cậu, vẫn dặn dò như trước: "Trên đường về chú ý an toàn."

Mục Đồng gật đầu: "Em biết rồi."

"Ngày mai em vẫn phải quay lại trực ca à?"

"Dạ không, nhưng sáng mai em sẽ qua ở cùng Mỹ..." Bình thường đã quen gọi như vậy, thỉnh thoảng Mục Đồng khó tránh khỏi nhầm lẫn tên Đa Đa và Mỹ Mỹ, cậu sửa lại: "Qua ở cùng Đa Đa một lúc."

Chi tiết vô tình này đã được Dịch nhiên ghi nhớ trong lòng, đây là lần thứ hai trong cùng một ngày Mục Đồng gọi sai tên chó nhà mình.

Lần đầu là trong tin nhắn.

Thấy Mục Đồng lái xe đi xa, Dịch Nhiên lấy điện thoại ra, tìm lại lịch sử trò chuyện khi trước.

[Mục đồng]: Con gấu bông với con thỏ bằng khăn của Mỹ Mỹ có để trong tiệm không anh?

Dịch Nhiên xem lại tin nhắn nọ mấy lần.

Buổi chiều lúc nhận được tin nhắn, phản ứng đầu tiên của Dịch Nhiên là cảm thấy có khả năng Mục Đồng gửi nhầm.

Sau đó anh nghĩ kỹ lại thì phát hiện, con gấu bông và con thỏ bằng khăn Mục Đồng nói đều trùng khớp với đồ chơi của Mỹ Mỹ.

Lúc đó anh không sửa lại, mà cứ mặc sai nói tiếp, dường như Mục Đồng cũng không nhận ra bất kỳ chỗ bất hợp lý nào.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy lạ.

Nếu chỉ gửi nhầm người, vậy cậu phải sửa lại ngay lần đầu, nên khả năng này gần như không tồn tại.

Khả năng gõ sai tên có cao không?

Đa Đa và Mỹ Mỹ, dù là nét chữ hay phiên âm đều không giống nhau, bét nhất đi nữa, cho dù thật sự gõ nhầm lúc gửi tin nhắn, vậy hồi nãy lúc nói chuyện còn nói nhầm thì rất không hợp lý.

Trong lòng Dịch Nhiên chợt có một phỏng đoán kỳ lạ, Mục Đồng nói "Mỹ Mỹ", thực ra đó là một cái tên khác của Đa Đa ư?

Nhưng lý do vì sao thì anh nghĩ kiểu gì cũng không hiểu, tại sao Mục Đồng phải đổi tên cho chó nhà mình mà chưa được sự đồng ý của anh.

Ba ngày sau, Dịch Nhiên nhận được thông báo của bác sĩ La, anh đón chó nhà mình từ bệnh viện về nhà.

Mỹ Mỹ cảm thấy hôm nay A Nhiên rất lạ, sau khi về nhà, anh cứ nhìn nó chằm chằm, chẳng nói chẳng rằng, như đang có tâm sự vậy.

Nó đến trước mặt Dịch Nhiên, duỗi vuốt khều nhẹ chân Dịch Nhiên mấy cái: "A Nhiên, sao vậy anh? Chẳng nhẽ cãi nhau với Mộc Dũng?"

Dịch Nhiên chỉ cúi đầu nhìn nó, sau khi suy tư rất lâu, anh quyết định thử một phen, bắt đầu giao tiếp với chó nhà mình.

"Mày tên gì?"

"Gâu!" (Em tên Trương Mỹ Kỳ!)

"Năm nay mấy tuổi?"

"Gâu!" (Năm nay 3 tuổi rồi!)

"Bình thường thích ăn gì?"

"Gâu!" (Thích ăn thịt!)

Nếu trao đổi trực tiếp bằng lời nói, quả nhiên anh vẫn không thể hiểu được nhóc chó nói gì.

Dịch Nhiên vẫn thấy khó hiểu, Mục Đồng thật sự có thể nghe hiểu mấy tiếng kêu gâu gâu meo meo này ư?

Với tích cách của chó nhà mình, nếu nó thật sự biết nói, rất có khả năng cái gì cũng nói ra ngoài, cơ mà chắc anh cũng chẳng có sự cố khó xử xấu hổ nào đáng để nói.

Dịch Nhiên ngẫm nghĩ, vẫn quyết định thử thêm một lần.

Anh lấy điện thoại ra, mở app trò chuyện cùng chó tải trên mạng trước đó, loại app này được rất nhiều người tải, nghe bảo là dữ liệu đã được ghi âm rất an toàn, độ đáng tin khá cao.

"Đa Đa, hỏi mày thêm một lần, trả lời tao nghiêm túc." Dịch Nhiên mở nút chuyển đổi ghi âm trên ứng dụng trò chuyện, hỏi nó: "Đồ chơi mày thích nhất là gì?"

"Gâu!" (Em thích gấu bông nhỏ và thỏ bằng khăn!)

Ứng dụng phiên dịch chuyển đổi thành giọng nói: I like you~

Thích chủ à? Dù chủ không phải đồ chơi, nhưng đáp án này vẫn ổn.

Dịch Nhiên lại hỏi: "Có biết chủ của mày tên gì không?"

"Gâu!" (A Nhiên!)

Ứng dụng phiên dịch chuyển đổi thành giọng nói: I love you~

Anh thấy vẫn khá ổn.

Dịch Nhiên: "Hát một bài nghe xem."

"Gâu gâu gâu!" (Chúc bạn phát tài, chúc bạn thành công~)

Ứng dụng phiên dịch chuyển đổi thành giọng nói: I fuck you~

"..."

Cố gắng giao lưu thất bại x2

Dịch Nhiên nhất nút X trên góc trái, thoát khỏi trang chủ ứng dụng, thẳng thừng xoá ứng dụng rác.