Đặt vào tay Min Jae chiếc khăn… Joo Won ngồi xuống trước mặt cô bé nhẹ nhàng lau đi vết máu khô trên tay cô….
- Tae Sun sẽ không chết đúng không?
- ……………………..-Joo Won không nói gì…chỉ nhẹ nhàng lau đi vết máu…
- Cậu ấy sẽ không sao……đúng không?
- Uhm….cậu ấy sẽ không sao đâu…tên nhóc chỉ biết lo cho người khác đó sẽ không chết đâu…
- Đều là tại tôi…nếu không phải cậu ấy đến gặp tôi thì cậu ấy sẽ khôngnhư vậy…nếu cậu ấy không quen biết tôi thì cậu ấy cúng sẽ không nhưvậy….không…tôi không nên học ở trường này……
- Min Jae ah….-Lời của Joo Won ngắt lời Min Jae khi cô bét bật khóc….đâykhông phải là lần đầu tiên cậu thấy cô bé khóc…nhưng có lẽ đây là lầnđầu cậu thấy cô bét hoảng sợ như vậy….Cô bé không khóc to lên, chỉ đơngiản là hai hàng nước mắt cứ chào ra trên gương mặt lo sợ ấy….
- Cậu ấy sẽ không sao…tôi đã nói rồi…cậu cứ nói “nếu như”…. “nếu như”, cứ hối hận như thế, thì chúng ta đều không nên ra đời….đúng không….Tae Sun sẽ bình an…cậu ấy không nhờ tôi cứu cậu để cậu ngồi đây khóc nhưvậy…cậu phải mạnh mẽ như Min Jae hàng ngày và tin vào cậu ấy chứ…..-JooWon xoa tay lên đầu Min Jae, giờ đây chỉ còn cách đó để cô bé bớt lo sợ…
- Ai là người nhà của Han Tae Sun….
- Cháu là bạn học cùng lớp của cậu ấy….
- Chúng tôi cần sự có mặt của người nhà cậu ấy….
- Có gì bác sĩ cứ nói với cháu, cháu sẽ chuyển lời lại gia đình cậu ấy.
- Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ một cách sơ bộ…phần não bộ không có triệu chứng tổn thương hay tụ máu, nhưng vết thương ở cạch sườn của cậu ấythì khá nghiêm trong….thiếu chút nữa là bị hoại tử….ngoài ra không có gì nghiêm trọng quá cả…..nhưng vẫn phải nằm viên theo dõi vài tuần đểtránh những vết thương sâu trong não mà mắt thường không thể thấy được.
Đến lúc này Min Jae mới thở được một chút….cô bé chạy ngay về phía phòng Tae Sun…..Joo Won chỉ còn biết nhìn theo bóng dáng Min Jae đang khuấtdần phía hành lang kia….Người con gái mà cậu đã từ bỏ tất cả để trở vềấy đang đến với người con trai khác…Bàn tay ấy cậu đã buông ra khi nó cô níu giữ….không nắm chặt để rồi lại phải đuổi theo…đau mà không thể nóilên lời….chỉ có thể đứng nhìn về phía trước một cách vô vọng….
Tiếng chuông điện thoại reo lên…
- Tôi nghe…
- Cậu chủ, cậu đừng quên hẹn với bác sĩ chiều nay nhé….
- Tôi biết rồi…tôi đang ở bênh viện….tôi sẽ tới đúng giờ…
………………………………
Min Jae đẩy cửa bước vào…Bác Jin Hye đã ở đó, bà không khóc nhưng từ ánh mắt ấy ai cũng có thể thấy được bà lo lắng đến mức nào…nhìn thấy MinJae bà không nói gì…chỉ lặng lẽ đắp lại chăn cho Tae Sun, lau mồ hôi còn đọng lại dưới tấm băng đang quấn quanh đầu cậu…xong xuôi đâu đấy bà rahiệu cho Min Jae ra ngoài nói chuyện….
- Min Jae ah…..
- Dạ….
- Ta muốn nhờ cháu một việc được không?
- Dạ, bác cứ nói…..
- ….Ta biết là việc này sẽ khiến cháu nghĩ là ta ích kỷ…nhưng vì con trai ta nên ta chấp nhận là người mẹ độc ác….Từ nay cháu đừng gặp Tae Sunnhà ta nữa có được không?
- Sao ạ?
- Đừng gặp Tae Sun nữa…..nếu không vì đi gặp cháu thì nó sẽ không nó lýdo gì để rời khỏi Đông Phong Tự…để rồi 5 lần 7 lượt bị mụ đàn bà đó hạira như vậy…vì an toàn của con trai bác…nhờ cháu…nếu không gặp cháu nó sẽ không có lý do gì để ra ngoài…..
Cậu nói như sét đánh ngang tai,câu nói như đào sâu vào ký ức của côbé…tất cả những gì mà Min Jae có thể nhớ được đến giờ phút này chỉ cóTae Sun…Tae Sun ăn kimbap ngoài vỉa hè…Tae Sun mặc đồ thú đi tiếpthị…Tae Sun sang trọng trong âu phục khi đi dự tiệc…..Tất cả đều có TaeSun, như thể cậu ta là một phần cuộc sống của Min Jae vậy…Vậy mà giờ côbé lại phải nói chia tay với nó theo cách này….
- Cháu suy nghĩ kĩ đi…đó là cách duy nhất để nó có thể an toàn….cú vài ngày nó lại nằm đó như vậy….
Min Jae thần người ra…cô bé khẽ nhìn qua khe cửa…Tae Sun vẫn chưa tỉnh lại.....
- Bác hãy để cháu chăm sóc cậu ấy đến khi cậu ấy bình phục……
- Bác có thể lo được….nếu để nó tỉnh lại….liệu nó có thể để cháu đi không? Cháu biết nó yêu cháu đến nhường nào mà…..
- Cháu… cháu…..vậy thì chỉ hôm nay thôi…cháu sẽ đi trước khi cậu ấy tỉnh lại…..