Một Cho Tất Cả

Chương 41: Trở về (1) …






Tiếng xe cấp cứu inh ỏi….mùi của thuốc sát trùng…bình thở oxi…thuốc cầmmáu…cuối cùng chiếc xe cúng dừng trước cửa bệnh viện….gương mặt Tae Suntái nhợt đi vì mất máu quá nhiều….bàn tay cậu vãn nắm chặt lấy bàn tayMin Jae…một cái nắm chặt nhưng lại nhẹ nhàng và tình cảm…trong lúc nguykịch như vậy Tae Sun vẫn không quên nghĩ đến cô bé…đôi bàn tay ấy vẫnbảo vệ, vẫn nắm lấy để muốn chắc chắn rằng Min Jae không rời xamình….Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại…và mọi thứ lại chìm vào yên ắng….
…………………
Cánh cửa mở ra…vị bác sĩ bước ra phía Min Jae….
- Ai là người nhà của bệnh nhân Han Tae Sun…
- Dạ…là cháu ạ…..cậu ấy sao rồi ạ???
- Cháu có quan hệ gì với cậu ấy…..
- Dạ…cháu là bạn học cùng lớp với cậu ấy ạ….
- Cháu có biết cách liên lạc với người nhà cậu ấy không? Hiện tại do vết thương quá sâu, cậu ấy mất máu quá nhiều….mà bệnh viện hiên tại lại hết loại máu của cậu ấy….
- Cháu không có số điện thoại của nhà cậu ấy…..Để cháu….lần trước khi xem giấy khám sức khỏe..hình như cậu ấy cùng nhóm máu với cháu….đểcháu….cháu sẽ cho cậu ấy máu của cháu….
- Được rồi..trước tiên cháu cần kiểm tra thể lực để chắc chắn rằng cháu có thể lực tốt….
Mọi việc được diễn ra nhanh chóng….Min JAe được chuyển vào phòng phẫuthuật cùng Tae Sun…máu bắt đầu được chuyền qua những đường ống nhỏ chảyvào người Tae Sun….cậu vẫn đang hôn mê trong khi các bác sĩ đang xử lývết thương….Với lấy cánh tay Tae Sun và nắm chặt lấy nó….Min JAe khôngrời mắt khỏi Tae Sun…..Một tên lúc nào cúng nói những điều to lớn mà giờ lại nằm bẹp ở đây chỉ vì một cô nhóc….bàn tay ấm áp thường ngày giờlạnh lẽo đến thế…Nước mắt trào ra..Min Jae chỉ còn biết cầu xin ông trời đừng cướp cậu ấy đi mà thôi…..
……………………..
………………………..
Min Jae đang bước..bước trên một cánh đồng xa bất tận…tiếng gió thổi qua tai nghe vun vút, Min Jae đang đứng giữa một cánh đồng xanh mướt, mùicỏ thoảng qua mũi nghe ngai ngái không có ai nơi đây chỉ có mình cô bévà thoáng có tiếng vọng từ xa. Tiếng vọng ngày càng gần, trước mặt cô bé là một chàng trai cao lớn, một gương mặt quen thuộc hiện hữu trong tâmtrí cô từ rất lâu. Đó là Tae Sun, gương mặt cậu vô hồn, nhìn trong trong vào mắt Min Jae. Cảnh tượng lúc Tae Sun đã hiện hữu trước mặt cô bécũng với ánh mắt ấy, ánh mắt vô hồn của một người đang chịu nỗi đau từvết đâm và chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
- Tôi sẽ bảo vệ cậu, mau chạy đi.
Min jae vụt tay với lấy gương mặt của Tae Sun, nhưng dường như cậu đangvô hình trước mặt cô bé. Càng cố gắng chạm vào thì lại càng không vớiđược, mọi thứ như mờ ảo, hư vô…..Hình bóng ngay trước mặt nhưng ngỡ như thật xa. Hình ảnh Tae Sun càng ngày càng mờ dần rồi tan biến….
….
…..
….
Choàng tỉnh dậy, Min JAe thở phảo nhẹ nhõm vì đó chỉ là một giấc mơ….Tae Sun đang ngủ…ngủ ngoan như một đứa trẻ..…cô bé dùng khăn lau đinhững giọt mồ hôi vẫn đọng trên trấn cậu.Một cậu ngốc chỉ biết lo chongười khác mà không hề quân tâm đến bản thân…Cậu làm mọi việc để bảo vệnhững người mình yêu thương….luôn dùng tấm lưng cao lớn ấy để che trởcho Min Jae….
………………..
………………
- Mẹ ạ….hôm nay con sẽ ở lại thư viện….sắp thi nên con cần ôn tập cho vài bạn ở lớp…..Mẹ đừng lo…con ăn rồi….vâng….con sẽ giữ gìn sức khỏemà….con cúp máy đây….
…………..
Đẩy cửa căn phòng và bước vào….Tae Sun vẫn chưa tỉnh lại…khẽ đặt cốc nước xuống bàn….Min Jae đến bên ngồi cạnh Tae Sun….và…
Đôi mắt Tae Sun dần hé mở…mọi thứ mờ ảo rồi dần dần rõ rệt…Min Jae đang ngồi bên cạnh cậu….Đôi mắt đầy mừng rỡ và hơi ướt….
- Tỉnh rồi sao….
- Uhm….
- Có nhận ra tôi không? Tôi tên là gì….à không….tôi là ai????
- Cậu….là Min Jae…Min Jae ngốc….
Min Jae mừng rỡ ôm trầm lấy Tae Sun khóc nức nở….
- Đồ ngốc…không biết đánh nhau còn bầy đặt cứu tôi…để giờ ra nông nỗi này…cậu là đồ ngốc hả…là tên thiểu năng hả….
Tae Sun ôm lấy Min Jae…cậu cười hiền rồi vỗ về cô bé…
- Ai ngốc chứ…kể cả tôi có không đánh lại được chúng hay có bị chúng đánh chết thì cậu cúng không được phép bị thương….đừng lo..tôi không saođâu….
Và cứ thế Min JAe khóc nức trên vai Tae Sun…những giọt nước mắt vui mừng, ân hận…và cảm động…