“ Ừ, đúng! Đúng là tôi chọn cho cô, nhưng tôi chỉ chọn thôi chứ đâu có nói là sẽ mua cho cô.”
Một câu. Chỉ một câu Diệp Lam Phi khiến cô chết đứng. Anh xoay người đi về phía cửa, trước khi đẩy cửa bước ra anh còn bỏ lại một câu, kèm theo một nụ cười hại con gái nhà người ta:
“ Tôi đợi cô ở xe, nhanh lên đấy!”
Cô mắm môi mắm lợi, trợn trừng mắt thầm rủa kẻ nào đó bước hụt ngã chết đi, rủa một lúc không thấy hắn chết đành quay lại tính tiền thì thấy có thêm một cô gái đứng ở quầy thu ngân, cô ta cất tiếng hỏi, giọng điệu đỏng đảnh, lại chua loét:
“ Xin hỏi! Cô và người đàn ông lúc nãy có quan hệ gì thế?”
“ À, anh ta hả? Là sếp của tôi. Có chuyện gì sao?” Cô nghi hoặc hỏi.
“ Vậy cô có thể …” Cô ta ngập ngừng không dám nói tiếp, thấy vậy cô nói hộ luôn:
“ Cho số điện thoại của anh ta chứ gì?” Ây da phụ nữ thời nay sao dễ bị vẻ ngoài lừa gạt vậy. Háo sắc!!!
“ Hả???” Cô ta hơi bất ngờ, gật nhẹ đầu, sợ cô không đồng ý nên giở giọng ‘’ngọt ngào’’ mua chuộc nhưng chất giọng ‘’ngọt ngào’’ đó chỉ khiến người ta muốn ói ra:
“ Phải, nếu cô có thể cung cấp số điện thoại của anh ta cho tôi thì đôi giày này coi như lễ hậu tạ, ngoài ra cô có thể thùy ý chọn thêm hai món nữa.”
“Ukm…” Bị mua chuộc rồi.
Kết quả sau một hồi suy nghĩ, cô gật đầu cái rụp, trong khi đó đương sự vẫn chưa biết rằng mình bị bán đứng.
'' Tổng giám đốc, là do anh bất nhân trước nên tôi mới phải bất nghĩa, anh tuyệt đối đừng bao giờ trách tôi.'' Trơ trẽn, quá trơ trẽn!
“ Sao cô đi lâu vậy? Mấy cái túi đó là sao?” Diệp Lam Phi liếc nhìn cô, tay chỉ chỉ hai cái túi đáng ra không nên có mặt ở đây.
Liêu Trúc Hàn sờ gáy, cười cười:
“ Tôi thấy đẹp nên mua thêm!”
Anh nhếch miệng:
“ Xem ra cô cũng không phải loại người keo kiệt nhỉ?”
“ Đương nhiên rồi...” Tôi bán anh để mua mà. Không cần bỏ sức lao động thì cần gì phải tiếc chứ. Chỉ tội cho anh thôi. Há há…xin lỗi nha. Boss!
Hai ngày sau, mọi thứ vẫn diễn ra như cũ, Diệp Lam Phi hằng ngày đến làm phiền Liêu Trúc Hàn, còn tối tối lại có người khác làm phiền anh. Vì sao? Còn không phải là bị người nào đó bán đứng sao! Bởi vậy anh bị làm phiền đến nỗi phải đổi luôn sô điện thoại. May là cô ta không xin địa chỉ nhà nếu không chắc đến cả nhà anh cũng phải chuyển mất.
----------------------------------Tôi là đường phân cách xin số điện thoại------------------------------------ Sáng sớm hôm nay, vừa bước vào công ti Liêu Trúc Hàn cảm thấy bầu không khí có chút gì đó quái dị. Có một chút gì đó hồi hộp, có một chút gì đó của mặt biển trước cơn giông tố, có một chút gì đó của sự tò mò, lại có một chút gì đó hưng phấn, và quan trọng nhất là có một chút gì đó bát quái. Ài! Cuộc đời này đúng là ảo diệu. Nơi nào có phụ nữ, nơi đó có tám chuyện. Cô liếc mát nhìn đám nữ nhân viên vừa ngồi bắt chéo chân cắn hạt dưa vừa tám chuyện mà ngẩng đầu nhìn trần nhà. Đáng sợ hơn là khi vào đặt mông vào chỗ ngồi rồi, cô lại bi thảm phát hiện ra, hình như mấy nam đồng nghiệp trong phòng cũng đang buôn chuyện a~. Sặc. Hại cô suýt chút nữa té ghế.
Quay sang hỏi Tiểu ngồi bên cạnh: “Sao vậy? Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế? Sao mà khủng bố vậy?”
Tiểu Âu ngồi trên hóng hớt, bĩu bĩu môi quay xuống nhìn Liêu Trúc Hàn bằng nửa con mắt:
“ Đúng là thông tấn xã con rùa bò mà! Thông tin chẳng nhạy gì cả. Cô không biết sao, hôm nay có nhân viên mới đến công ti làm nha.”
Liêu Trúc Hàn ngơ ngác:
“ nhân viên mới thì sao chứ?”
“Ngốc ngốc, cô đúng là ngốc mà. Này nha, người ta nghe nói rất là đẹp trai nha, lại còn học giỏi nữa, ây da đã có bằng thạc sĩ rồi đó nha. Ây nói chung là cực phẩm nha. Không biết có được như sếp không nữa” Nói xong lại quay lên tiếp tục tự kỉ về anh trai đẹp chưa xuất hiện này.
Trước cửa công ty, Lâm Đình nhìn tấm biển công ti nở nụ cười sáng chói rồi bước vào. Lại cực kì thoải mái, hào phóng tặng cho nữ tiếp tân xinh đẹp một nụ cười sáng lạn. Mỹ nữ tiếp tân thần hồn điên đảo, vừa bấm số trợ lý tổng giám đốc thông báo nhân viên mới đến tâm hồn vừa vứt lên chín tầng mây, nếu không phải ngại có nhiều người chắc chị này đã trực tiếp nhào vào anh rồi. Cả một buổi trời, công ti trên dưới đều náo loạn lên, dọc đường đi, Đình Lâm xuất hiện ở đâu, có ánh mắt như hổ đói mồ mòi của nhân viên nữ, ánh mắt đố kí của nhân viên nam ở đó. Ài. Như này chắc cũng chỉ có Boss của họ mới đỡ được thôi. Trong phòng làm việc Liêu Trúc Hàn ngồi vắt chân lên bàn vừa giũa móng tay vừa nhìn khắp lượt căn phòng vắng tanh như chùa Bà Đanh, thở dài ngao ngán, không phải chứ, đến cả chị quét dọn vệ sinh từ sáng tới giờ cũng mất tăm rồi, lực sát thương của anh chàng mới đến này đáng sợ thế sao.
Cuối cùng, ài, cô nghe thấy tiếng gào thét bi thương, tiếng trái tim vỡ nát, và kinh hoàng khi nghe tin anh chàng đó được phân vào phòng cô làm việc. Không phải chứ, ông trời không trêu ngươi đến vậy chứ, ông với mẹ ông rốt cục có thù oán gì hả? Từ sáng giờ những chuyện xảy ra cũng đủ thấy lực sát thương của anh ta rồi, phân anh ta vào đây làm việc chẳng khác nào phá cô. Chắc chắn mấy bà tám mê trai ở đây sẽ loạn lên cho coi.
“Chào mọi người, tôi là Đình Lâm, mới đến công ty, mong mọi người giúp đỡ.”
“Oa, đẹp trai chết đi được. Tất nhiên, tất nhiên rồi. Đình Lâm, ngồi đây, ngồi đây này.”
“Không, đừng ngồi cạnh cô ta, ngồi đây nè Đường Lâm.”
Anh không nói gì, chỉ nhếch mép cười, đôi mắt tà mị liếc về một phía, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về đó và gặp nagy biểu tình ngơ ngác của Liêu Trúc Hàn. Sau đó vô số đạo nhãn quang bay tới, suýt nữa xuyên thủng cô rồi. Nếu không phải Đình Lâm còn đang ở đây, nếu không phải đám sắc nữ đó còn lo giữ hình tương trước mặt anh thì chắc chắn họ đã lao tới xé xác cô rồi. Nhấc cặp chân dài, Đình Lâm hướng Liêu Trúc Hàn mỉm cười bước tới. Nhanh nhẹn, dứt khoát ngồi xuống vị trí trống cạnh cô, mỉm cười:
“Tôi ngồi đây nha. Có gì xin chỉ giáo.” Sau đó quay ra nói với trợ lý của văn phòng CEO.” Tôi đã chọn được chỗ rồi làm phiền cô Linda quá.”
Vị nữ thư ký gật đầu cười rồi đáp:
“Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi. Không còn chuyện gì nữa vậy tôi đi đây.” Nói xong liền quay người đi, không chút lưu luyến nào.
Liêu Trúc Hàn cảm thán. Trên đời này nữ nhân như cô ấy chắc chẳng còn mấy, bữa nào phải làm quan mới được, chứ cứ ở với đám người này, chắc một ngày cô cũng sẽ biến thành quỷ háo sắc mất. Người ta nói Gần mực thì đen/Gần đèn thì rạng mà. Lại quay sang nhìn tên gia hỏa bên cạnh, khinh bỉ liếc mắt một cái:
“Đường đại ca, anh đúng là không biết liêm sỉ mà, công khai quyến rũ nhân viên nữ trong công ti nhé. Còn nữa, anh liêm sỉ thì cũng thôi đi, còn muốn gây họa cho tôi nữa. Phi, anh không biết đám người đó khủng bố thế nào sao, chưa biết chừng ngày mai bọn họ còn bóp méo sự thật, nói tôi quyến rũ anh ấy chứ.”
Đường Lâm hai tay ôm ngực, vẻ mặt vô tội nhìn nhìn cô:
“ Hàn Hàn bé nhỏ, đây không phải là em đang quyến rũ tôi sao?”
“Quyến rũ cái đầu nhà anh, tôi khi nào thì quyến rũ anh chứ?” Bà nó chứ, cô sắp điên rồi.
“Ủa, không phải sao. Vậy mà tôi cứ tưởng…”
“Dừng! Anh làm ơn bớt tự kỉ đi, tưởng, tưởng, tưởng cái gì chứ.” Nếu cô mà không ngắt lời hắn, không biết chữ tưởng này còn kéo dài đến đâu nữa.
“Tôi xin anh đấy, tôi chỉ muốn sống yên bình thôi, anh thử tưởng tượng mà xem, ngày ngày sống trong sự khủng bố bằng ánh mắt của các nhân viên nữ trong công ti thì tôi làm sao mà sống được chứ. Đại ca à, coi như tôi xin anh đấy, đừng đánh chủ ý lên người tôi nữa. Anh trêu ai cũng được nhưng xin đừng có trêu tôi, được không?”
Nghe vậy, Đình Lâm nở một nụ cười đáng đánh đòn, làm ra vẻ tổn thương:
“Ai da, oan quá, oan quá, vật nhỏ à, rõ ràng người ta sợ em ở đây bị bắt nạt, có ý tốt tới giúp em, vậy mà em lại...ai da, đau lòng chết được, trái tim anh đang vỡ nát đây nè.”
“Tôi khinh!” Tưởng cô là ai chứ, dễ dàng bị người ta bắt nạt vậy sao. Muốn bắt nạt cô? Hứ, không có cửa đâu.
Hai người ở góc thì thầm to nhỏ, không hề chú ý mình bây giờ là tiêu điểm để mọi bàn tán. Rõ ràng là đang đấu đá, đùa cợt nhau, vậy mà người xem có ý lại hiểu nhầm bọn họ đang đưa đẩy tán tỉnh nhau. Đám người hám trai ngoài kia thực là tức đến sôi máu mà. Nếu không phải là phải giữ hình tượng thục nữ, nếu không phải là còn có mối quan hệ chưa rõ ràng giữa cô và tổng giám đốc thì bọn họ, bọn họ đã xông lên giằng xé cô rồi.
Chẳng mấy chốc, tin tức cô và Đình Lam có gian tình đã bay đi ba vạn tám nghìn dặm, bay từ phòng nhân sự bay xuống dưới lầu tiếp tân, bay lên văn phòng CEO rồi.
Linda cả buổi chiều nay cứ thấp thỏm không yên, không biết Boss của bọn họ bị làm sao, cả buổi chiều nay mặt Boss còn đen hơn cả mặt Bao Công nữa, giờ Boss chẳng khắc gì quả bom nổ châm cả. Cô sợ, sợ một lúc nào đó quả bom đó phát nổ, ‘bùm’ một phát là cô cũng toi luôn.
Ngồi cả buổi chiều trước máy tính Diệp Lam Phi lại không thể cho nổi một chữ vào đầu, một việc cũng làm không xong. Rõ ràng sáng nay vẫn bình thường mà, sao sau khi nghe cái tin đồn yêu đương vớ vẩn của nhân viên trong công ti thì lại thành ra thế này. Anh nhớ khi đó, khi nghe tin Liêu Trúc Hàn và Đình Lâm có gian tình, tự nhiên không biết từ đâu một cỗ lửa giận nổi lên trong lòng, nhưng mà anh chỉ đơn giản lí giải là do vì việc công thôi, bởi vì bọn họ vi phạm luật công ti mà. Hazz, sao bây giờ lại thành ra thế này chứ.