Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 19: Giang thần




“ Phải rồi, phải rồi, phải bình tĩnh nghĩ cách, không thể hoảng được. Em...em phải quay về...em nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, tại sao, tại sao lại đối xử với em như vậy, em phải cứu anh ấy ra ngoài. Anh ấy vô tội, có muốn làm gì thì cứ nhằm vào em, không nên...không nên làm như vậy, không nên nhằm vào anh ấy.”

“Ư...” Mở mắt ra rồi lại nhắm lại, anh cố gắng thích ứng với ánh sáng đã lâu không nhìn thấy, cụ thể thì bao lâu cũng không biết nữa. Toàn thân đau nhức, trước ngực lại nhói lên từng hồi, không còn sức lực để cử động nữa. Nhìn quanh căn phòng, Diệp Lam Phi phát hiện đây là một căn phòng xa lạ. Căn phòng này lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, âm u như địa ngục. Nhưng anh biết mình chưa chết, vết thương đau nhức do tai nạn và cách bài trí của căn phòng nói lên điều đó. Thiết kế đơn giản, không có đồ trang trí dư thừa, lại mang phong cách quý tộc phương tây những thập niên 70 - 80 gì đó. Trong phòng chỉ có độc một bức tranh duy nhất được đặt ở bức tường đối diện giường, trong tranh vẽ một người đàn ông ăn vận như quý tộc, lãnh chúa, bờ môi tái nhợt của ông ta vẽ lên một đường vòng cung để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt ghê người. Góc bức tranh đề một dòng chữ: Bá tước Masgus Curry - Trưởng tộc Hấp Huyết Quỷ đời 37. Đây là cụ cố của Tiểu Hàn a~. Dĩ nhiên Diệp Lam Phi không biết điều này. Anh thầm nghĩ, nếu nửa đêm tỉnh dậy mà nhìn thấy cái này thì chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp mất, Nhìn bức tranh, anh đã đoán ra phân nửa hoàn cảnh của mình. Sau vụ tai nạn đó, chắc nhân lúc không ai để ý, bọn họ liền đưa anh đi, nhưng họ làm vậy để làm gì? Phí công đối phó với một con người làm gì? Anh thầm nghĩ như vạy rồi dần dần thiếp đi vì mỏi mệt.

Bệnh viện.

Bác sĩ và y tá nháo nhác cả lên. Diệp Ngọc Phong tức giận bừng bừng, ông cứ đi đi lại lại trước mặt viện trưởng, mặc kệ cho ông ta có nói gì đi nữa cũng vẫn chỉ lặp lại có một câu duy nhất.

“ Tôi không nghe cũng không muốn nghe các ông giải thích gì hết. tôi chỉ muốn biết giờ con trai tôi đang ở đâu? Các ông làm ăn kiểu gì vậy, bác sĩ trong bệnh viện này là đồ trang trí, đồ bỏ đi hết sao? Tại sao bệnh nhân đi đâu cũng không biết!”

Viện trưởng lấy tay áo lau đi tầng mồ hôi mỏng vã ra trên trán, lại tiếp tục khuyên can Diệp Ngọc Phong:

“ Ông Diệp, chúng tôi xin lỗi vì đã thất trách trong chuyện này. Nhưng quả thật chúng tôi không biết cậu ấy đi đâu. Hôm qua lúc y tá của bệnh viện đi kiểm tra các phòng bệnh nhân lúc mười giờ, cô ấy vẫn còn thấy cậu ấy nằm trên giường bệnh mà.”

“ Tôi mặc kệ, không cần biết các người thế nào, tôi muốn là con trai của tôi.” Ông túm lấy cổ áo của viện trưởng mà hét lên. “ Là con trai của tôi hiểu chưa.”

Viện trưởng ra sức gật đầu, như thể chỉ sợ gật thiếu một cái thì người trước mặt sẽ tuyệt đối không tin mình vậy.

“ Tôi hiểu. Chúng tôi hiểu rồi. Xin ông kiên nhẫn, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra cậu nhà. Cho ông một lời giải thich vừa lòng.”

“ Nếu con tai tôi có mệnh hệ gì, các người tự biết hậu quả rồi đó.”

“ Vâng vâng, chúng tôi đã biết. Ông đi thong thả.” Đùa chứ, ai chẳng biết Diệp thị là công ti nổi tiếng trong giới kinh doanh, cái bệnh viện này cho dù thế nào cũng còn cần phải hoạt động, làm sao có thể đắc tội với họ được. Nhưng vấn đề là cái cậu Diệp thiếu này rốt cuộc đi đâu rồi. Viện trưởng vừa nói đám nhân viên xem xét lại camera trong bệnh viện vừa nghĩ thầm ‘tổ tông của tôi ơi, rốt cuộc cậu ở đâu’.

Trong khi đó, ở Huyết tộc.

Diệp Lam Phi tỉnh lại lần thứ hai đã là sáng hôm sau. Ngoảnh đầu ra cửa sổ, anh nhìn khung cảnh lạ lẫm bên ngoài, cả một rừng cây bạt ngàn, không giống như nơi thành thị, tràn ngập khói bụi động cơ. Thật tinh khiết, thật trong lành. Lê tấm thân mỏi mệt khỏi giường, anh muốn đến cạnh cửa sổ hít thở bầu không khí trong lành đó, nhưng cổ tay và chân như có thứ gì đó đè nặng lên, cố sức giãy ra nhưng vừa động liền phát ra tiếng kêu leng keng của xích sắt. Kẻ ngu cũng biết là bị làm sao rồi. Khẽ nhếch môi, anh không nghĩ đám Ma cà rồng đó còn phải dùng chiêu này để đối phó với con người, sợ anh chạy thoát ư? Nực cười. Cười. Hình như vừa có tiếng cười thì phải. Nhưng anh đâu có cười ra tiếng. Diệp Lam Phi thầm nghĩ rồi tìm quanh căn phòng. Và, anh thấy một người đàn ông giống hệt mình đang dựa người vào cánh cửa ra vào vẫn luôn đóng mỉm cười nhìn anh. Nhanh vậy, đã phát giác ra mình tỉnh rồi, Diệp Lam Phi nghĩ thầm.

Người đàn ông sải bước tới cạnh giường, chăm chú quan sát anh mặc dù anh ta đã nhìn cả một tuần rồi, hỏi:

“Không sợ ta sao?”

Diệp Lam Phi uể oải chống lại tầm mắt của anh ta:

“Có gì phải sợ, muốn làm gì thì làm, đời người ai chả phải chết, chỉ là không ai dám đối mặt thôi.”

Người vừa tới cười khẽ:

“Thật không nghĩ Tiểu Hàn thực có mắt chọn người, như vậy ta có thể yên tâm rồi.”

Nhắc đến chữ 'Hàn' Diệp Lam Phi như bị gãi đúng chỗ ngứa, mặc kệ đau đớn truyền đến từ vết thương, túm lấy tay anh ta muốn hỏi cho ra nhẽ nhưng thứ anh túm được chỉ là không khí. Anh tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt không thể tin nổi.

“ Bất ngờ đúng không?”

“Anh là ai? Anh biết Liêu Trúc Hàn sao? Cô ấy bây giờ có tốt không?”

Người đàn ông mỉm cười chua chát: “Không tốt, thiếu anh cô ấy sống không tốt chút nào.”

Diệp Lam Phi ngỡ ngàng, nhưng anh lại chuyển đến vấn đề anh ta chưa trả lời: “Vậy anh là ai?”

“ Tôi sao? Tên tôi là Giang Thần.”

“Giang Thần? Sao tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc qua?”

“ Bởi vì cô ấy đã quên rồi...” Kìm nén chua sót trong lòng anh ta tiếp tục.” Vì mũi dao đó mà quên tất cả, và bây giờ, tôi lại tự mình xóa đi những kí ức không nên có ấy.”

Giang Thần ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường hỏi Diệp Lam Phi. “Anh có muốn nghe câu chuyên của tôi không?”

Dường như cảm nhận được sự kìm nén của người đàn ông trước mắt, như muốn thổ lộ nỗi lòng đã chôn dấu thật sáu, anh gật đầu tỏ ý lắng nghe.

“Thực ra...mấy mươi năm trước tôi cũng giống như anh, nằm trên chiếc giường này, bị khóa bằng xích sắt này. Đã chết trong tòa lâu đài này và thi thể được đặt trên chiếc giường này...”

“Thực ra...mấy mươi năm trước tôi cũng giống như anh, nằm trên chiếc giường này, bị khóa bằng xích sắt này. Đã chết trong tòa lâu đài này và thi thể được đặt ở đây...”

Oanh. Diệp Lam Phi như bừng tỉnh, lại như càng mơ hồ thêm. Khuôn mặt mở ảo của người đàn ông trước mặt dần rõ ràng. Giống. Thật giống quá! Anh ta sao có thể giống mình đến vậy? Bất giác lại bật thốt ra lời:

“Anh, là ai?”

Giang Thần mỉm cười, ý cười nồng đậm chua cay. “Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, tôi là...” Lời vừa ra đến miệng lại bị diệp Lam Phi chặn lại.

“Tôi biết anh là Giang Thần, nhưng ý tôi là giữa chúng ta có quan hệ gì sao?”

“Ừm...đúng là có một chút.”

“Là gì?” Diệp Lam Phi thầm nghĩ trong lòng, họ hàng bà con xa của anh cũng không nhiều, mà ba thì chỉ có một mình anh là con, trước tới nay anh chưa từng gặp người này [ trừ phi tự ngắm mình trong gương ], hơn nữa cũng chưa từng có ai nhắc đến, chẳng lẽ bởi vì người đã chết mà thương tâm không muốn nhắc đến.

Giang Thần mỉm cười, như nhìn thấu suy nghĩ của Lam Phi, anh lắc đầu lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. “Không, chúng ta không phải họ hàng. Chúng ta giống nhau ở chỗ cùng yêu một người.

Kinh ngạc. Diệp Lam Phi nhìn 'người đàn ông giống mình' mà ngơ ngẩn. Cùng yêu một người là ý chỉ Liêu Trúc Hàn sao. “Đoán ra được rồi còn không tin sao? Đó là sự thật.”

Diệp Lam Phi không nói gì, trong lòng anh bây giờ ngập tràn ngũ vị tạp trần. Một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi:

“Vậy, hai người?”

“Không có kết quả, ngược lại còn rất thê thảm.” Giang Thần cười khổ.”Tôi đã nói rồi, có muốn nghe câu chuyện của tôi không?”

Diệp Lam Phi nhìn ánh mắt đầy ưu thương của anh ta, cuối cùng gật đầu.

Giang Thần dõi mắt ra cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, xa xăm không biết đã về nơi nào, từ từ hồi tưởng lại quá khứ ngọt ngào có, bi thương có nhưng lại không một chút đáng sợ cho dù là trước sự hành hạ dã man, độc ác.

“Rất nhiều năm trước, tôi cũng là một người bình thường, có tuổi trẻ, có tương lai, có khát vọng. Tôi vẫn luôn cho là đủ, vẫn thấy cuộc đời này thật tốt đẹp. Sau đó tôi gặp Tiểu Hàn. Ban đầu, tôi là con mồi của cô ấy, cô ấy ngoài ý tưởng biến tôi thành thức ăn cũng không có gì khác. Nhưng bao nhiêu lần chúng tôi gặp nhau, cũng là từng ấy lần cô ấy muốn biến tôi thành bữa ăn mà không thành. Cuối cùng, chỉ cần nhìn thấy tôi là cô ấy sẽ đi đường vòng, còn tôi sẽ cố tình lượn lờ trước tầm mắt của cô ấy.” Nói đến đây, Giang Thần bật cười, cũng là kèm theo giọt nước mắt thương đau. Diệp Lam Phi ngớ người, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới khiến một người đàn ông phải rời nước mắt đây.

Thu lại cảm xúc, Giang Thần tiếp tục chìm đắm trong kí ức. “Dần dà rồi, chúng tôi liền quen việc đối phương xuất hiện trong cuộc sống của nhau, một này không thấy thì sẽ bứt rứt khó chịu. Kết quả lại yêu nhau từ lúc nào không hay biết. Nhưng chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau, không thể ở cạnh nhau được. Gia tộc cô ấy ngăn cản, năm lần bảy lượt muốn giết tôi nhưng đều bị cô ấy cản được, nhưng đến cuối cùng, chúng tôi cũng không thoát được.”

“Tại sao?” Diệp Lam Phi nhận ra, mình càng ngày càng nhiều chuyện, nếu là trước đây anh tuyệt không thèm quan tâm, nhưng bây giờ anh lại chăm chú lắng nghe, thậm chí còn muốn mau chóng biết hết tất cả mọi chuyện. Chẳng lẽ là bởi vì có liên quan đến Trúc Hàn.

“Bởi vì...” Khẽ thở dài, Giang Thần không khỏi nén lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng. “Người đến là ông ngoại của nàng. Từ nhỏ, mẹ Tiểu Hàn đã qua đời, nàng không ai chăm sóc, Ông ngoại thì lại coi nàng như cái gai trong mắt, ghẻ lạnh, mặc kệ nàng, coi như nàng không hề tồn tại, xem như nàng có đứng trước mặt ông ta thì cũng chỉ như là không khí. Từ nhỏ đến lớn hết thảy đều là do chú dì chăm sóc nàng. Nhưng mặc dù vậy, thì tất cả vinh quang tất cả những thành tựu mà nàng đạt được tất thảy đều là muốn được ông nàng chú ý. Nhưng ông ta đến liếc cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái.”