Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 18: Khuyết thiếu




Liêu Trúc Hàn vật lộn hồi lâu, cuối cùng cơn đau đầu cũng dần giảm, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu, cô vô tình cúi người xuống, lại nhận ra có thứ gì đó đâm vào ngực mình, máu chảy đầm đìa thì không khỏi thắc mắc sao nãy giờ không cảm giác gì. Nhưng cũng mặc kệ nó, cô đưa tay rút nó ra khỏi người mình rồi quẳng luôn vào xó xỉnh nào đó. Thánh giá vừa rời khỏi tay, cơn đau liền tan biến nhanh như lúc nó ập đến, bất chợt có bao nhiêu mảnh ghép ùa về, từ từ ghép lại thành một đoạn hồi ức hoàn chỉnh. Giật mình nhìn lại ba người trước mặt, bon họ...

“ Đình Tuyên, Mạc Trúc, Ngọc Y, sao ba người...”

Rầm.

Thân hình nặng nề ngã xuống, may có Đình Tuyên kịp thời đỡ lấy, xem ra tối nay cô đã tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực rồi. Đình Tuyên ôm cô vào phòng ngủ, trong lúc mê man, cô cảm nhận được mùi hương vô cùng quen thuộc của con người mà cô rất nhớ, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Đình Tuyên khép cửa lại, quay sang nới với hai người:

“ Cô ấy mệt rồi, cứ để cô ấy ngủ một giấc, sáng mai hẵng nói chuyện. Hai người cũng đi ngủ đi.”

“ Vậy là chị ấy khôi phục trí nhớ rồi à?”

“ Ừ.”

“ Không biết là phúc hay họa đây?”

Mạc Trúc đứng cạnh dựa người vào tường mân mê đầu ngón tay:

“ Là phúc hay họa, sớm muộn cũng vẫn phải đối mặt thôi. Đi ngủ đi, lấy sức ngày mai còn giải quyết việc cần làm.”

Ba người rời đi, mỗi người tìm một căn phòng trống chìm vào giấc ngủ.

Có điều, họ đâu biết...

Có một mảnh ghép kí ức không hề trở lại với Trúc Hàn, hình như nó đã được xóa bỏ, cũng có thể là đã được thay thế bởi thứ khác.

Và...

quan trọng là, sự sắp xếp này khéo tới nỗi, không có một chút sơ hở hay không hợp lý nào trong kí ức, khiến cho ngay cả Liêu Trúc Hàn cũng không nhận ra.

Sáng hôm sau.

Liêu Trúc Hàn mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, hai tay ôm lấy cái đầu nặng trịch. Quét mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc há hốc mồm nhận ra đây là phòng của Diệp Lam Phi. Tự nhủ bản thân mình cố gắng trấn tĩnh nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, vừa bước khỏi giường để xuống lầu. Nhưng vừa mở cửa, cô lại có thêm một ngạc nhiên khác. Mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài, ai ngờ vừa cắm đầu đi ra lại đụng ngày phải một vòm ngực. Vâng, là ngực chứ không phải chỗ nào khác, Người kia nhảy bật lên lùi ra sau, còn cô thì "Au..." một tiếng xuýt xoa ôm lấy cái mũi của mình. Thiên a, mới sáng sớm đã suýt bể mũi rồi, sao lại xui xẻo như vậy chứ. Trong lúc Liêu Trúc Hàn oán trời trách đất thì lại nghe thấy giọng nói bi phẫn của người trước mặt:

“ Không chịu a~ bể ngực anh rồi...Huhu...bắt đền đó...em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh đó…”

Gì? Sao lại bắt đền cô? Kẻ đáng ra nên kêu la ăn vạ phải là cô chứ! Cô mới là kẻ suýt bể mũi nha. Còn nữa, khuôn ngực đó *đỏ mặt* thực rắn chắc nha làm sao mà bể được. Đúng! *Đập bàn* chính là như vậy đó, làm sao có thể bể ngực được chứ. Liêu Trúc Hàn ngẩng đầu lên định quạt lại, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của người kia thì những lời định nói liền mắc lại trong cổ họng, cô đứng đơ luôn tại chỗ, khuôn mặt...

“ Sao? Ngạc nhiên không?”

“ Mạc Trúc! Sao...sao anh ở đây a?”- Ngạc nhiên. Đúng là ngạc nhiên chết mà.

“ Không chỉ có anh đâu. mà còn có hai người nữa cũng ở đây.”

“ Hai...hai người...?”

“ Ukm...”

Liêu Trúc Hàn theo Mạc Trúc xuống lần dưới rồi đi vào phòng bếp. Mà ở trong đó có hai tên đang tạo nghiệt a. Thật đúng là ngày tận thế mà, đáng thương cho đám...rau, củ, quả lại phải chịu số phận bi thảm như vậy. Cô đúng là nhìn muốn rớt cả tròng mắt ra mà.

Trên bàn, một mớ hỗn độn các loại rau, trời, bọn họ...bọn họ định làm sa-lát chắc? Nhưng mà sa-lát cũng không có như này a~. Chẳng phân biệt được loại rau nào với rau nào nữa. Bước thêm một bước thận trọng, lại thấy sàn nha lênh láng dầu ăn. Lão thiên a~, Liêu Trúc Hàn ở trong lòng gào thét, bọn họ đây là muốn phá nhà mà. Một đống rau củ bị thái vụn rải rác trên sàn nhà, sao cô càng nhìn lại càng cảm thấy đây giống như các bộ phận thì thể bị hai người họ chặt chém ra vậy. Nhưng, bất ngờ vẫn còn ở phía trước a, khi Liêu Trúc Hàn tiến đến bên cạnh Đình Tuyên để ngó vào cái chảo anh đang cầm trên tay thì cô cơ hồ đã muốn té xỉu rồi.

Thật không thể tin được nữa a, rõ ràng là Đình Tuyên cái gì cũng biết làm, tại sao lại có thể khiến cho mọi thứ lanh tanh bành lên như vậy a~ Cho dù là lần đầu tiên cô nấu ăn cũng sẽ không khiến cho quả trứng trong chảo cháy đen như vậy nha, còn bốc khói khét lẹt nữa.

Đình Tuyên nhìn cái chảo trong tay, lại ngẩng lên nhìn Trúc Hàn, khó khăn mở miệng:

“ Hàn, anh...anh không cố ý làm hỏng đồ dùng sinh hoạt ở đây đâu, chỉ...chỉ là tại...”

Lời này không cần nói nữa chắc cũng đủ hiểu rồi nhỉ.

Liêu Trúc Hàn đưa tay đỡ trán, thốt lên:

“ Gà mẹ mà nhìn thấy chắc sẽ đau lòng chết mất.”

Một lời thốt ra, cả ba người kia nghẹn họng nhìn nhau trân trối.

Mạc Trúc lựa chân thật cẩn thật bước vào nhà bếp. Con mắt cơ hồ muốn lòi cả ra. Không phải chứ, anh chỉ vừa mới lên lâu chút thôi mà, sao hai người họ đã biến nhà bếp ra thành cái dạng này rồi.

Thật là con mẹ nó. Kinh ngạc tột cùng. Đến chết chắc anh cũng không thể gặp được hai tên phá hoại nào nhanh như hai tên này.

Liếc nhìn Ngọc Y cơ hồ là sắp khóc ở đằng sau, Mạc Trúc chắp tay mặc niệm đống rau củ rồi lại cầu khẩn hai người kia:

“ Tổ tông của tôi a, hai người có thể di giá ra khỏi đây có được không? Hai người mà còn đứng trong này, tôi nghĩ chắc cái bếp này không thể bảo toàn tính mạng quá!”

Ngọc Y thận trọng tránh dầu mỡ dưới chân, hướng về chỗ Liêu Trúc Hàn mà đi, lúc này, bộ dáng thường ngày của cô không biết đã bay đâu mất tiêu, lại như là một chú cún nhỏ nhát gan vậy. Nhìn vô cùng vô cùng đáng yêu a.

“ Chị, quả thực bọn em không hề cố ý a, chỉ là...là Đình Tuyên anh ấy không cẩn thận để lửa quá lớn...”

“ Lửa lớn bắt bào lòng chảo làm dầu bốc cháy chứ gì...”- Không để cô em họ nói hết, Liêu Trúc Hàn ôm đầu ngồi thụp xuống vẻ đau khổ nói nốt vế sau.

“ Em...m...bọn em quả thực không cố ý a...”

Liêu Trúc Hàn uể oải lắc đầu: “Thôi, ba người ra ngoài đi, em nấu cho.”

Ngọc Y rụt rè hỏi:

“ Chị, chị thực sự có thể nấu ăn sao?”

Cô ngẩng đầu lườm cô em họ của mình:

“ Sao? Vậy cô tự nấu nhé!”

“ Không...không...chị cứ việc bọn em ra ngoài trước.” Nói đoạn lôi hai người ra ngoài. Nhưng chưa đi được hai bước lại bị gọi giật lại. “Đứng lại. ba người các ngươi trước tiên dọn dẹp đống đổ nát này đi đã.”

Trúc Hàn nấu một nồi cháo thịt chiêu đãi đám người quanh năm chỉ biết đi săn mồi, Bọn nó thì sao. Dĩ nhiên là thèm nhỏ dãi, vậy mà Mạc Trúc còn bày đặt chê ỏng chê eo làm cả bọn suýt chút nữa thì bị cắt khẩu phần. Anh không khỏi nhận được hàng chục ánh mắt ‘ưu ái’ đến chết người của hai người còn lại. Chớp chớp mắt, anh không khỏi viết lên một dòng chữ trên mặt: Tôi biết sai rồi mà!

Cơm no rượu say, Tiểu Hàn Hàn mới nhớ tới một việc, bèn hỏi ba người: “ Phải rồi, sao mọi người lại đến đây?”

Động tác trên tay khựng lại, Đình Tuyên ngẩng đầu hỏi cô: “Trúc Hàn, em không nhớ gì sao?”

“Nhớ? Nhớ cái gì?”

Ba người kia nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô mà đần thối mặt. Cô...cô ấy không nhớ gì sao? Nuốt nước bọt, Mạc Trúc bạo gan hỏi một câu: “Vậy...vậy em có nhớ...Giang Thần...không?”

“ Mạc Trúc” Ngọc Y rít lên qua kẽ răng. Vẻ mặt Đình Tuyên thì theo đó mà biến đổi. Còn Tiểu Hàn Hàn nhà mình thì vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác: “Giang Thần? Giang Thần là ai vậy?”

Tin chắc cho dù là kẻ ngốc thì bây giờ cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi. Đình Tuyên thở dài:” Vậy cũng tốt, quên đi có lẽ sẽ tốt hơn, như vậy liền có thể xóa bỏ hận thù.”

“ Đình Tuyên, anh đang lẩm bẩm gì thế” Túc Hàn tò mò hỏi. “Cứ như là tự kỉ ấy."

“ Sặc!”

“ Họ Mạc kia! anh không thể tế nhị hơn à?” Ngọc Y nhìn Mạc Trúc, ánh mắt như ghét bỏ.

“ Anh làm gì sai? Anh cùng lắm chỉ sặc một cái thôi mà.”

“ Được rồi, Mạc Trúc, anh ăn từ từ thôi, không ai tranh của anh đâu, trong nồi vẫn còn nhiều lắm.”

“ Mà mấy người vẫn chưa nói cho em biết tại sao lại ở đây đâu!”

“ Là thế này...” Đình Tuyên khó khăn mở miệng. “Trúc Hàn, Diệp Lam Phi, anh ta, anh ta...”

Nhắc đến Diệp Lam Phi, Tiểu Hàn như con mèo bị dẫm dính đuôi, nhảy dựng lên nắm lấy tay Đình Tuyên đầy kích động. “Đình Tuyên! Anh biết anh ấy ở đâu sao? Mau, mau nói cho em biết.”

“ Ukm... mấy hôm trước anh ta bị tai nạn giao thông...”

“ Cái gì!” Cô giật mình, ngực như có thứ gì đó đâm phải đau nhói, cổ họng nghẹn ứ, nước mắt đảo quanh tròng chỉ trực rơi ra.

“ Bình tĩnh, bình tĩnh, Trúc Hàn, bọn anh chưa nói hết mà.”

“ Anh...anh ấy sao rồi?”

“Tạm thời thì không sao cả. Có điều...”

“ Có điều làm sao? Anh mau nói đi!”

“ Có điều anh ta đã bị người trong tộc bắt đi rồi.”

Liêu Trúc Hàn ngã ngồi xuống ghế. “Làm...làm sao có thể...anh ấy đâu có làm gì động đến họ chứ.”

“ Còn phải nói, đương nhiên là vì muốn đối phó em rồi.”

“ Mạc Trúc!” Ngọc Y gắt lên, bây giờ đã đủ loạn rồi mà anh vẫn còn muốn thêm dầu vào lửa.

“ Tại sao?” Cô thì thào, hai tay chống lên trán. Từ nhỏ cô đã không được hạnh phúc. Cha không biết là ai, mẹ chết, bản thân bị ông ngoại ghẻ lạnh, cô hầu như chỉ nhận được sự xa lánh, ghét bỏ từ người thân duy nhất này. Chỉ có chú dì là quan tâm cô, cho cô tình yêu thương ấm áp. Nhưng cô vẫn cảm thấy giá lạnh, tình yêu không toàn vẹn khiến tuổi thơ cô chìm trong u uất. “ Tại sao lại làm như vậy?”

“ Trúc Hàn, bình tĩnh đi, chúng ta nghĩ cách, bọn anh đến đây cũng là vì muốn giúp em mà.”