Một Chân Chạm Đất

Chương 7




Nhưng đó chỉ là ảo giác của anh thôi sao? Anh vẫn luôn cảm thấy ẩn sâu dưới vẻ thanh bình và yên tĩnh này là một cơn ác mộng dữ dội. Mỗi đêm nằm trên giường, anh luôn như bị một nỗi sợ hãi hư vô bao trùm. Mọi thứ đều như bị xáo trộn. Ngay cả khi anh cười, bốn phía của hiện thực dường như đã sắp lung lay sụp đổ… Anh luôn cảm thấy, giống như giờ đây, chỉ có một chân chạm đất.

Đó là một ngày mùa hè rất bình thường, mẹ Từ và cha Lam đến nhà một người thân trong thành phố. Trước khi đi, mẹ Từ xoa đầu Từ Xán, “Xán Xán, lúc cha mẹ vắng nhà, con phải chăm sóc Dương Dương thật tốt nhé. Buổi trưa các con cứ ra ngoài ăn cơm. Tiền này con giữ lấy.”

Cha Lam đi đến cửa bỗng ngoảnh lại cười với anh, “Buổi tối có khi không bắt xe được, cha mẹ sẽ về muộn. Các con cứ ngủ trước đi. Tạm biệt!”

Nhìn bóng lưng của cha mẹ, không biết tại sao trái tim trong ngực Từ Xán cứ đập dồn dập.

Một ngày dài trôi qua vô cùng bất an.

Buổi tối, Lam Dương ngồi trước bàn học làm bài tập. Không hiểu sao Từ Xán cứ có cảm giác trái tim bị ai đó bóp chặt, rất bi thương.

Dương Dương, đừng nói với anh, trái tim em cũng đang có một linh cảm xấu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Mười giờ. Mười một giờ. Mười hai giờ đêm.

Hai người vẫn ngồi cúi đầu trước bàn, đều không nói gì.

Xung quanh yên tĩnh một cách lạ lùng.

Trong đầu Từ Xán cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng lúc sáng: mẹ Từ xoa đầu anh, bàn tay mềm mại ấm áp. Cha Lam ngoảnh lại, nhìn anh cười hiền hòa…

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng một đám người đang thì thầm, giữa đêm khuya yên tĩnh lại vô cùng chói tai.

Từ Xán cầm chặt cây bút đến ướt đẫm lòng bàn tay.

Cánh cửa khẽ khàng được mở ra.

Từ Xán và Lam Dương cùng đứng dậy.

Mấy người hàng xóm đi vào.

Một người bước lên trước như đại diện, mắt đỏ hoe, ánh mắt đầy thương cảm nhìn hai cậu bé gầy gò, “Con trai, các con nhất định phải…” Bà nói đến đây thì nghẹn ngào, chỉ có thể lấy khăn tay ra lau nước mắt.

Từ Xán nắm chặt một góc bàn.

“… Cha mẹ của hai con… vừa gặp tai nạn…”



Cảm giác trời đất như đổ sụp xuống, Từ Xán nghĩ thế giới dưới chân mình hẳn đang không ngừng xoay tròn. Xung quanh là những giọng nói xa lạ, những tiếng khóc khe khẽ, lúc này đều đã ở rất xa, giống như đều không phải là sự thật. Rõ ràng vừa mới sáng nay, mẹ Từ vẫn còn dặn dò anh trước cửa: Xán Xán, lúc cha mẹ vắng nhà, con phải chăm sóc Dương Dương thật tốt nhé.

Cảm giác vừa mông lung vừa bất an, Từ Xán nhìn về phía Lam Dương. Cậu đứng đó, hai tay buông thõng, đôi mắt đen láy mở to như con nai nhỏ bị hoảng sợ, mờ mịt và hoang mang. Hai bờ vai gầy gò run lên bần bật.

… Không còn biết đến điều gì nữa…

Anh lại gần thêm hai bước, lặng lẽ nắm lấy tay Lam Dương. Ngón tay anh miết nhẹ vào lòng bàn tay cậu, sau đó quay sang, nhìn thẳng vào người phụ nữ đang khóc, lạnh nhạt mở miệng, “Dì ơi, làm phiền dì đưa chúng cháu đến đó.”

Nhà xác bệnh viện rất đơn sơ, giống như một nhà kho trống rỗng. Từ Xán thấy trên băng ghế có hai thi thể được phủ vải trắng xóa. Cánh cửa phía sau được mở ra, cơn gió lạnh lẽo mà ẩm ướt thổi vào, chỉ còn hơi ấm từ lòng bàn tay của Lam Dương là anh cảm nhận được.

Từ Xán đứng yên ở đó, không dám bước đến. Anh không thể tin được người sáng nay còn xoa đầu anh, người sáng nay ngoảnh lại cười với anh, lúc này chỉ còn là hai thi thể không còn độ ấm trên băng ghế.

Tiếng bước chân của Lam Dương vang lên, chậm chạp bước tới người gần nhất. Rất lâu sau, cậu mới vươn tay, nhẹ nhàng vén lên một góc vải trắng.

Một bàn tay lộ ra.

Tay của đàn ông. Những ngón tay vàng vọt, đầu ngón tay đã bắt đầu đen lại. Bàn tay đã từng đưa chiếc ô cho Từ Xán, lúc này đã không còn độ ấm.

Một góc nào đó trong trái tim bắt đầu rạn vỡ…

Đừng nhìn! Đừng nhìn nữa! Từ Xán hét lên trong tâm trí. Chân, như bị ai đó sai khiến, đi tới phía sau Lam Dương. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng bịt mắt cậu.

Chính vào khoảnh khắc đó, một chất lỏng ấm áp chảy qua các kẽ tay anh, từng giọt từng giọt một.

Một cảm giác bi thương ập đến như tuyết lở. Sẽ không còn ai cười nhẹ nhàng với chúng ta. Sẽ không còn ai che mưa che gió cho chúng ta. Dương Dương, em và anh, chúng ta đang sợ hãi, đang yếu đuối…

Đêm hôm ấy, Từ Xán ngồi bên đường. Cơn gió lùa qua những tòa nhà đổ nát phía sau. Anh châm một điếu thuốc.

Làn khói tỏa ra, anh giống như nhìn thấy bóng dáng của mẹ trên con đường. Khi còn bé, bà nắm lấy tay Từ Xán, rẽ vào một con ngõ nhỏ, tìm xem ai bắt nạt con trai mình. Bà đứng ở đó, vẻ mặt rất kiên cường, tỏ ra là một người phụ nữ đanh đá, nhưng khi siết tay Từ Xán lại vô thức run rẩy…

Sau hôm ấy, Từ Xán luôn mơ thấy cơn ác mộng về cơn mưa nọ. Anh và mẹ chật vật dưới một chiếc ô, nhưng nửa người vẫn ướt sũng…

Nhưng bây giờ, ngay cả nửa chiếc ô cũng không còn nữa. Từ Xán cảm thấy mình như ngừng thở. Làn khói trước mắt, vẫn bay lơ lửng trong không khí.

Bên cạnh bỗng nhiên có thêm một cái bóng.

Từ Xán trống rỗng quay sang.

Thiên Hách.

Y đứng đó, hai gò má hõm sâu, hai mắt tràn ngập tơ máu vì lo lắng và thương cảm.

Từ Xán hoang mang quay đầu.

Thiên Hách đột ngột quỳ xuống, quỳ gối trước mắt Từ Xán, vòng tay qua ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu của Từ Xán. Y không nói gì, chỉ siết chặt rồi lại siết thật chặt, như muốn khảm cơ thể anh vào lòng mình.

Từ Xán muốn đẩy y ra, nhưng vào giây phút chạm vào cơ thể Thiên Hách, anh rốt cuộc chỉ bám vào một góc áo y.

Vào giây phút ấy, vẻ kiên cường giả tạo để ngụy trang của anh cuối cùng cũng bị sụp đổ. Anh vùi mặt vào cổ Thiên Hách, “Để tớ dựa vào một lát…”



Là ai, thế nào, đều không quan trọng nữa.

Miễn là có thể để anh dựa vào.