Một Chân Chạm Đất

Chương 21




Một ngày nọ, Hứa Đông Đức mở tiệc rượu chiêu đãi khách khứa. Từ Xán không ngờ lại nhìn thấy trong đám đông người từng ghé tai anh châm chọc rằng sắp có chuyện xảy ra sau đó lập tức biến mất vào mấy năm trước. Người nọ nhìn thấy Từ Xán cũng không tránh đi, còn bước đến chào hỏi.

Từ Xán hừ lạnh một tiếng, “Dương Thiên Triết vẫn còn đó mà ngài vẫn dám tới đây sao? Không sợ y lại hãm hại anh Đức lần nữa, tiện thể làm liên lụy đến ngài?”

Không ngờ da mặt người này còn dày hơn tường thành, không chỉ không đỏ mặt, ngược lại còn đứng ỳ ở đó vỗ vai Từ Xán, “Tổng giám đốc Từ chung quy vẫn là người trẻ tuổi, cả ngày bận rộn công chuyện. Khó tránh được không nắm rõ tình hình bên ngoài. Lần trước Dương Thiên Triết làm xôn xao dư luận, Khải Chính không biết phải mất bao nhiêu công sức mới dàn xếp được. Có thể coi là làm chuyện xấu thì sẽ gặp báo ứng. Người này, hai năm nay, vận rủi liên tục rơi xuống đầu, làm gì cũng không thuận lợi. Thực quyền của Khải Chính hôm nay, đã rơi xuống tay Nhị thiếu gia Dương Thiên Hách vẫn đang ở Mĩ. Tuy nói hai người đó là anh em nhưng đã nhiều năm gay gắt đấu chọi. Thành ra anh Đức lại giúp y một chuyện. Dương Thiên Hách này, chỉ sợ mừng đến nỗi mỗi ngày thắp ba nén hương cho anh Đức còn không kịp nữa là…”

Dương Thiên Hách. Dương Thiên Hách. Đã nhiều năm như vậy, lại có người nhắc đến ba chữ kia. Mình đã có thể, vân đạm phong khinh? (1)

Giữa tháng Mười, đi công tác ở tỉnh khác. Đi giữa thành phố xa lạ, đường phố xa lạ, đám đông xa lạ, Từ Xán lại càng thấy cô độc, kể cả lúc này đang được đám đông vây quanh.

Đó là một cảm giác trống rỗng từ tận đáy lòng.

Có lúc nhớ đến Lam Dương, từ lúc mười sáu tuổi, chưa bao giờ anh cách cậu xa như thế này. Có lúc Từ Xán lại nghĩ, cậu là người tịch mịch nhất thế gian, chỉ thân cận với mình anh.

Cầm điện thoại lên, suy nghĩ giây lát, không biết nên nói gì, lại đặt xuống.

Đúng lúc này Lam Dương lại nhắn tin đến, năm chữ: Dạo này có khỏe không? Từ Xán đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Khỏe.

Trong ngực như dâng đầy cảm giác ấm áp mơ hồ.

Lúc này, anh đang đi dạo xung quanh khách sạn. Đi ngang qua một cửa hàng treo đầy tranh, ngay lập tức anh bị một nhân vật trong bức tranh sau tủ kính hấp dẫn.

Bút pháp, kết hợp với màu sắc, có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, một giọng nói quen thuộc đã vang lên sau lưng, “Ôi! Đây chẳng phải là Từ Xán sao?!”

Anh quay đầu lại. Là Lý Việt tóc đã dài ngang vai, cũng đã để râu. Từ Xán cười, “Ai thế này, nghệ thuật thế này, đến tôi cũng không nhận ra.”

Lý Việt cứ khăng khăng đòi mời Từ Xán bữa cơm.

“Bảo này, sự đời đúng là cmn khó liệu! Hai năm trước, ai dám nói với tôi rằng cậu sẽ không trở thành họa sĩ, tôi lại có thành tựu trong giới hội họa, có là bạn thân tôi cũng đánh chết chứ không tin! Cơ mà, nhìn bây giờ đi! Tôi đúng là phải cứng họng!”

Từ Xán cười thản nhiên, đưa qua một điếu thuốc, “Coi như giấc mộng của cậu cũng đã thành hiện thực. Ngày trước đi học chỉ toàn la hét, tốt nghiệp xong cả ngày vẽ tranh thấy thế nào?”

“Này! Cũng lộn xộn lắm. Lúc đầu vì không tìm được việc nên đến đây làm thuê trong siêu thị nhỏ của cậu tôi. Có một ngày rảnh rỗi không có việc gì làm bèn mở báo ra đọc, thấy có cái Cup thi đấu gì đó, tiền thưởng rất nhiều, bèn thử thi chơi. Chính là bức cậu vừa nhìn thấy ban nãy. Cậu có nhớ hồi đó các cậu toàn cười, nói rằng bức tranh đó vẽ biểu cảm của mỹ nữ gì mà lưu manh thế. Không ngờ, haha, lại đoạt giải! Cuối cùng sau đó càng bùng cháy mãnh liệt! Thế mới nói,” Lý Việt cảm khái, “Con người, vận may là rất quan trọng! Tôi may mà gặp được Bá Nhạc!” (2)

“Khiêm tốn rồi, cậu rất có thực lực.”

“Cái gì, trong cái vòng tròn hội họa này cũng rất hỗn độn. Chỉ cần cậu có chút danh tiếng, bức tranh như cứt chó cũng có kẻ khen thật là nghệ thuật…”

Nghe Lý Việt nói không ngừng, Từ Xán thấy thật thân thiết, nhưng cũng thấy thương cảm. Người này đã từng là huynh đệ cùng cười cùng vui. Vậy mà hôm nay đường ai nấy đi. Khoảnh thời gian đã trôi qua, sẽ không bao giờ quay lại được nữa…

Nhưng, anh hi vọng, có người, sẽ mãi không rời đi.

Giao thừa một năm nọ, Từ Xán hỏi Lam Dương, “Dương Dương, đêm nay có hẹn đi chơi với bạn bè không?”

Lam Dương nhìn thoáng qua anh, “Không ạ.”

“Vậy được rồi. Đêm nay đi theo anh đến nhà anh Đức ăn cơm tất niên.”

Lại một năm trôi qua, Từ Xán càng ngày càng sợ, sự tịch mịch của người này. Cậu chưa từng muốn dựa vào, nhưng đã bao giờ cảm thấy thoải mái?

Anh đang đợi, một người.

Với anh, không thể nghi ngờ Hứa Đông Đức đã trở thành một người không thể thay thế, người thân.

Lúc mở cửa, Hứa Đông Đức và người yêu bé nhỏ của hắn thấy Lam Dương đứng phía sau Từ Xán. Trong lúc cười nói có phần mập mờ, Hứa Đông Đức lén giơ ngón cái với Từ Xán, Không tệ! Không tệ nha!

Từ Xán cười, khoác vai Hứa Đông Đức, “Anh Đức đúng là người hay quên. Chắc anh quên mất chúng ta quen nhau như thế nào rồi à?”

Hứa Đông Đức khựng lại, ngay sau đó đã bừng tỉnh, “Ah! Hóa ra là em trai của Từ Xán, vậy thì cũng là em trai của Hứa Đông Đức này!” Quay sang Lam Dương đang ngồi bên cạnh, “Em trai, anh trai cậu coi cậu như bảo bối đấy. Nhiều năm như vậy, trước mặt người làm anh đây cũng chưa từng nhắc đến, không biết em trai tên là gì?”

Lần này Lam Dương rất lễ phép, mỉm cười với Hứa Đông Đức, “Lam Dương!”

“Từ Lam Dương?”

Mặt Từ Xán đỏ bừng, “Anh Đức, em theo họ mẹ.”

“Vậy à…” Hứa Đông Đức nhìn Từ Xán, lại nhìn Lam Dương, sâu trong đáy mắt là hàm ý phức tạp sâu xa.

Trong bữa cơm, Lam Dương nâng ly rượu lên, “Anh Đức, mấy năm nay, cảm ơn anh đã quan tâm đến anh tôi như thế. Ly rượu này là tôi mời ngài.” Nói xong uống một hơi cạn sạch.

Từ Xán nhìn cậu, cười, “Hôm nay thế nào thế này, nói chuyện ra dáng ghê ha.”

Lúc ăn cơm xong đứng dậy nói lời cáo từ, đồng hồ đã chỉ 0 giờ. Hứa Đông Đức chặn Từ Xán ở cửa, “Từ Xán, có nhớ những lời ngày trước anh nói không? Lúc người ta ở bên cạnh, nhất định phải giữ lấy. Tôi xem cậu làm anh nhưng chắc trong lòng cũng đã hiểu…”

Từ Xán ngơ ngác không hiểu gì cả, “Hiểu cái gì? Anh Đức nói mà em không hiểu gì cả.”

Hứa Đông Đức hơi giật mình, “Tiểu tử ngươi, ngốc thật hay là giả vờ?” Nhìn vẻ mặt Từ Xán thực sự mờ mịt, hắn thở dài, ý vị thâm trường (3) vỗ vào lưng anh, “Thôi được rồi. Coi như tôi chưa nói gì cả. Về đi, về đi, đưa em trai về nhà!”

Nhà Từ Xán cũng không xa nhà Hứa Đông Đức, hai người đi bộ về.

Dọc đường, Từ Xán nói với Lam Dương, “Cái cậu Tiểu Hạ kia làm cơm, anh thấy cũng không ngon bằng em.”

Lam Dương hỏi, “Anh vẫn đói?”

Tâm trạng Từ Xán rất tốt, “Em nói làm anh lại đói rồi.”

“Ừm.”

Từ Xán đá hòn đá nhỏ ở ven đường, “Dương Dương, sắp tốt nghiệp, sau này em định thế nào?”

“Chưa nghĩ đến.”

“Hay là đến Thiên Nghệ làm thử trước?”

Chỉ là thuận miệng nói vậy, Từ Xán biết với tính cách của mình, Lam Dương sẽ không đồng ý. Không ngờ Lam Dương lại rũ mắt trả lời, “Cũng được.”

Dưới ánh đèn đường trước cổng nhà, có một cái bóng đang đổ dài, Từ Xán và Lam Dương cùng lúc ngẩng đầu.

Một khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ. Từ Xán khẽ nhíu mày, “Thiên Hách!”

Vẻ mặt vẫn giống như ngày đó, dáng vẻ tươi cười cũng vẫn giống như ngày đó. Thiên Hách gật đầu với Từ Xán, “Anh đã đợi em rất lâu.”

Vẫn đợi, vẫn đợi. Đợi thật lâu đến tận hôm nay.

“Vào nhà ngồi đi.” Vẫn là giọng nói bình thản. Bình thản đến mức khiến Thiên Hách có một ảo giác, giống như đêm tuyết bay bảy năm trước, chớp mắt như thể mới hôm qua.

Y nhìn Từ Xán, ánh mắt vẫn như năm đó, “Anh đã đặt chỗ trong một nhà hàng, mình đến đó được không?”

“Được.” Từ Xán mặt không đổi sắc gật đầu. “Dương Dương, em về trước đi.”

Lam Dương quay sang, ánh mắt trong sáng lấp lánh nhìn về phía Từ Xán, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ cúi đầu đi thẳng về phía trước.

Thiên Hách dõi theo bóng lưng của Lam Dương, “Dương Dương đã lớn rồi…”

Chú thích:

(1) 云淡风轻 − Vân đạm phong khinh: Chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

(2) 伯乐 − Bá Nhạc, người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Nhạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.

(3) 意味深长 – Ý vị thâm trường: Ý tứ hàm xúc, sâu xa.