Một Chân Chạm Đất

Chương 16




Thời gian cứ trôi qua tuần hoàn như vậy, chớp mắt đã đến năm thứ tư. Gần đây trái tim Từ Xán càng ngày càng thấp thỏm bất an. Giống như có một linh cảm mơ hồ, rằng sắp xảy ra chuyện gì đó. Anh hiếm khi lên lớp, suốt ngày đi chơi với bọn Lý Việt chẳng cần biết đến ngày mai. Hôm nay có rượu hôm nay say, tương lai chỉ là chuyện xa vời. Chiều hôm đó, anh cùng vài người bạn bước ra khỏi phòng bi-a, trên đường đi ngang qua trường học của Lam Dương. Không hiểu trái tim làm sao, bỗng nhiên anh rất muốn nhìn thấy Lam Dương. Vì thế mà tạm biệt đám bạn kia, anh một mình đứng đợi ở ven đường.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, tiếng cười của học sinh vô cùng huyên náo tiến gần về phía cổng trường. Rất nhanh Từ Xán đã nhìn thấy Lam Dương đang đứng lẫn giữa mấy nam sinh. Mấy nam sinh kia vừa cười vừa nói, nhưng vẻ mặt Lam Dương vẫn luôn bình thản. Một trong mấy nam sinh đó ôm lấy vai Lam Dương, lông mày Từ Xán vô thức nhíu lại. Mấy người đó giống như đang nói về chuyện rất thú vị, mặt mày đều hớn hở. Lam Dương rũ mắt cười nhạt. Nam sinh kia như cao hứng mà vỗ hai cái vào mặt Lam Dương. Từ Xán bỗng nhiên cảm thấy trong ngực dâng lên một ngọn lửa giận vô cớ. Anh bước lên vài bước, hất cánh tay đang choàng qua vai Lam Dương của nam sinh kia.

Mấy người đều sửng sốt.

Nam sinh kia nhìn đánh giá Từ Xán, “Này, làm gì thế?”

Từ Xán chỉ nhìn Lam Dương, “Đi ăn cơm.” Rồi quay đầu rời đi, bỏ lại một đám nam sinh chẳng hiểu gì cả.

Dọc đường, Từ Xán cũng tự thấy xấu hổ vì hành động ban nãy của mình. Cả hai người đều im lặng không nói gì.

Vào một quán ăn, Từ Xán gọi mấy món Lam Dương thích ăn rồi tự mình châm một điếu thuốc.

Quán ăn đang phát đi phát lại một bài hát rất thịnh hành, giọng nữ linh hoạt kỳ ảo mà xa xăm vang lên, “Sinh thời/ Không thể buông xuống/ Cuối cùng cũng chẳng thể may mắn tránh khỏi…” (1)

Từ Xán nhìn chằm chằm Lam Dương cười lạnh lùng, “Bài hát này thế nào? Hát hay lắm đúng không?”

Lam Dương ngẩng đầu, mờ mịt lắc đầu với Từ Xán.

Từ Xán ngoảnh mặt đi, đưa tay vẩy tàn thuốc vào trong gạt tàn.

Giọng hát nữ xa xăm vẫn bay bổng trong không gian, “Lòng bàn tay chợt xòe ra, những đường chỉ vướng vào nhau…” (1)

Từ Xán hỏi Lam Dương, “Dương Dương, em có bạn gái chưa?”

“Chưa ạ.”

Cánh tay trái của Từ Xán duỗi thẳng đặt trên đầu gối, anh cười yếu ớt với Lam Dương, “Nên tìm lấy một người.” Anh hất cầm về phía cửa sổ, “Em xem, cô bé kia cứ nhìn em mãi.”

Những cô gái đi ngang qua bên ngoài cửa sổ sát đất đều nhìn hai người con trai ngồi ở bàn bên cửa sổ không rời mắt.

Vì hôm nay là thứ Tư, anh vẫn phải đến chỗ Hứa Đông Đức điểm danh nên ăn cơm xong, Từ Xán và Lam Dương tạm biệt nhau ở cửa quán ăn. Nhìn bóng lưng cao gầy của Lam Dương, Từ Xán nghĩ, Dương Dương thực sự đã trưởng thành. Cho dù sau này có gặp phải chuyện gì, em ấy cũng đã có thể tự mình gánh vác…

Lúc đi đến cửa hộp đêm, linh cảm xấu lại càng mãnh liệt. Trong chớp mắt, Từ Xán thấy bốn bề yên tĩnh lạ thường, trong không khí như tản ra một cảm giác quỷ dị khó nói thành lời. Có mấy người gấp gáp chạy đến, suýt nữa thì đụng ngã Từ Xán. Từ Xán bước chân vào cửa, lần đầu tiên thấy bên trong không có khách. Nhân viên phục vụ và các cô gái trong quán đều mang sắc mặt tái nhợt. Quản lý giơ hai tay ôm đầu, Từ Xán hỏi, “Có chuyện gì thế?”

Quản lý kéo anh lại gần, “Trời ơi, Từ Xán, xảy ra chuyện rồi! Mau, cậu vào xem đi, xem có giúp được chuyện gì không…”

Từ Xán bước nhanh vào phòng làm việc nhỏ bên trong. Cái bàn nghiêng ngả, khói thuốc bay lượn lờ, có mấy người đang đập bàn giận dữ. Anh chặn một người bảo vệ lại, “Sao cậu không ngăn họ lại?”

“Ai dám ngăn họ! Cậu không nhìn thấy đao trong tay anh Đức sao? Anh Đức nổi bão, gầm lên ai dám cản thì anh ấy giết luôn. Có mấy người không biết tự lượng sức, Tiểu Trương và lão Ngũ đều bị đâm bị thương đều đã đưa đi bệnh viện rồi!”

Một người khác nói chen vào, “Bây giờ anh Đức chơi tất. Người kia là cậu Dương của ‘Khải Chính’ danh tiếng lẫy lừng. Không cẩn thận có khi xảy ra án mạng luôn ấy chứ!”

Từ Xán lặng lẽ nhìn sang, bất ngờ nhìn thấy một dáng người vô cùng quen thuộc. Trong đầu như vang lên một tiếng nổ, anh bước đến, một tay giữ thanh đao đang khua lung tung của Hứa Đông Đức lại, “Anh Đức, anh bình tĩnh lại đi!”

Sát ý dâng đầy trong mắt Hứa Đông Đức, hai vai bị Từ Xán liều mạng đè xuống. Hắn không ngừng vùng vẫy, “Cút đi! Cậu cút đi! Cho dù là cậu ngăn tôi cũng giết hết!” Tác dụng của cồn bỗng nhiên phát tác mãnh liệt, hắn thấy trước mắt đều mờ mịt, sức lực của Hứa Đông Đức giảm đi hơn nửa. Từ Xán dùng hết sức lực của mình để liều mạng ngăn hắn lại.

Một người đàn ông người đầy máu mang theo một chai rượu đi tới, định đập vào gáy Từ Xán nhưng bước chân không vững nên đập nhầm vào lưng Từ Xán. Sau đó chính bản thân y cũng ngã sấp xuống đất.

Vật sắc bén đâm vào cơ thể khiến cả người Từ Xán đều đau buốt. Hứa Đông Đức thừa dịp đẩy anh ra, vung thẳng đao vào đầu anh.

Từ Xán vội lùi một bước rồi đưa tay chặn lại nhưng vẫn bị đao sượt qua cánh tay và trên trán. Anh hét lên một tiếng, “Anh Đức!”

Hứa Đông Đức sửng sốt, Từ Xán lại chặn hắn lại. Máu chảy từ trên trán xuống, chảy qua mắt, rơi vào mắt khiến đôi mắt anh đỏ tươi. Trong đầu Từ Xán cũng chỉ còn lại màu đỏ. Anh bất chấp tất cả, giống như cả sinh mệnh chỉ dùng để làm một việc, đó là ngăn Hứa Đông Đức lại. Anh nhìn vào mắt Hứa Đông Đức, dường như muốn nhìn xuyên qua đôi mắt hắn, “Anh Đức!”

Hứa Đông Đức thở hổn hển nhìn Từ Xán, sát ý trong mắt như đang dao động.

Từng tiếng Từ Xán gọi đều vô cùng thân thiết, “Anh!”

“Anh!”



Màu sắc trong mắt Hứa Đông Đức, nhạt dần.

“Anh!”

Cuối cùng, một tiếng loảng xoảng vang lên, đao trong tay Hứa Đông Đức rơi xuống đất.

Mấy người bảo vệ chen nhau xông lên, giữ chặt Hứa Đông Đức.

Đúng lúc này, vết thương đau đớn như đang điên cuồng kêu gào, màu máu trước mắt càng ngày càng đậm. Trước mắt mờ dần, cả người Từ Xán mềm nhũn, thoáng cái đã rơi vào một khoảng tối tăm…

Đến lúc tỉnh lại xung quanh đều là màu trắng. Tường màu trắng, giường màu trắng. Khuôn mặt của Hứa Đông Đức phóng đại lại gần. Trong mắt hắn đều là tơ máu, xem ra đã vài ngày chưa ngủ, “Đã tỉnh rồi?”

Nhìn vẻ hối hận dâng đầy trong mắt hắn, Từ Xán muốn mở miệng an ủi hắn vài câu nhưng phát hiện ngay cả mở miệng vài cái anh cũng chẳng còn chút sức nào.

Hứa Đông Đức trông như có thể khóc ngay lập tức, “Từ Xán, anh phải xin lỗi cậu. Anh… anh tức giận đến mức không nhận ra ai cả…”

Từ Xán cười yếu ớt với hắn.

“Cậu yên tâm, anh đã gọi điện thoại về nhà cậu, nói là cậu theo anh đi công tác, nửa tháng nữa mới có thể quay về.”

Coi như anh thông minh.

“Anh đã tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho cậu. Cậu cứ an tâm mà dưỡng bệnh.” Hứa Đông Đức dùng ánh mắt thương tiếc nhìn một lượt trên người anh, đột nhiên đưa tay tự tát mình một tiếng thật vang, “Tôi cmn không phải là người!”

Chú thích:

(1) Lời bài hát “Thời gian trôi”.